Dòng nước mát lành xoa dịu đi cổ họng đang khô khốc của cô.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, biết ý giữ một khoảng cách nhất định, hỏi: "Tên của cô là gì?"
Mộc Du Miên bỗng cầm lấy tay anh ta, viết lên ba chữ 'Mộc Du Miên, anh ta ngạc nhiên, hỏi lại: "Cô...
không nói được sao?"
Cô gật nhẹ đầu, anh ta thu lại biểu cảm sững sờ rồi cười tươi, tự giới thiệu về bản thân: "Xin chào, tôi là Vương Vũ, hai mươi chín tuổi, hiện đang làm nhân viên văn phòng."
Mộc Du Miên viết lên tay anh ta: "Hân hạnh được quen biết anh."
Vương Vũ xua tay :"Không có gì đâu."
Bàn tay anh ta tiếp xúc với Mộc Du Miên, cảm giác mềm mại khiến anh ta ngây ngất.
Cô uống thêm một ngụm nước nữa, còn Vương Vũ ngồi bên cạnh kín đáo quan sát cô.
Một cô gái xinh đẹp nhường này, hôm nay anh ta gặp may rồi...
Mộc Du Miên không hay biết gì, định đứng dậy đi, đầu óc đột ngột choáng váng, cô còn nghĩ có phải là do mình đứng lên quá vội hay không, Vương Vũ đã nhanh chóng đỡ lấy cô.
Mộc Du Miên muốn đẩy anh ta ra nhưng tầm nhìn càng ngày càng mờ dần, cả cơ thể cũng bủn rủn, cuối cùng ngất lịm đi.
Chai nước trong tay cô rơi xuống đất, Vương Vũ bế cô lên, đi tới một chiếc xe ô tô màu đen đỗ cách ga tàu điện ngầm không xa.
Cánh cửa xe đóng sầm lại, trên môi anh ta liền nở một nụ cười quỷ dị.
Bên ngoài dòng người đông đúc, không ai chú ý tới cô gái nhỏ bị bắt đi, bọn họ chỉ đơn thuần nghĩ rằng hai người là một đôi.
Vương Vũ nhớ lại cảm giác mềm mại lúc nãy khi được chạm vào tay cô, anh ta nhếch môi cười rồi lướt tay qua gò má cô, ánh mắt sỗ sàng nhìn khắp khuôn ngực đang phập phồng của cô sau lớp áo.
"Anh, chuyến này chúng ta vớ bở rồi"
Tên đàn em đang lái xe, chợt lên tiếng.
Vương Vũ bật cười một tràng đắc ý, nói: "Tất nhiên.
Bán được con nhỏ này thì tiền sẽ không thiếu."
Anh ta rút điện thoại trong túi ra, đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người phụ nữ.
"Cậu Vương, có chuyện gì thì nói nhanh đi, chị bận lắm."
"Chị Sa à...
sao vội thế, tôi có tin tốt này...
Vương Vũ nhìn Mộc Du Miên, cười khả ố.
"Chuyện gì?"
Vương Vũ lập tức nói: "Chuyện là tôi vừa bắt được một con hàng ngon."
"Hàng ngon? Thật không? Cậu đừng có lừa chị đấy."
Lưu Sa bán tín bán nghi.
Dạo gần đây làm ăn khó khăn, vì thế kiếm mối càng khó hơn.
Lưu Sa rất đau đầu vì chuyện này, Vương Vũ là đầu dẫn mối của bà ta, cũng bị ảnh hưởng, nhưng không ngờ hôm nay lại bắt được Mộc Du Miên.
"Chị Sa, làm ăn với nhau bao lâu, chị biết tính tôi thế nào mà, chị còn sợ tôi lừa chị à?"
Vương Vũ giả vờ không hài lòng, Lưu Sa đang làm móng, xua tay bảo nhân viên ngừng lại, nói: "Vậy cậu đem hàng đến cho tôi kiểm tra."
Vẻ mặt bà ta trở nên nham hiểm.
Vương Vũ cười khẩy một tiếng, đồng ý: "Được, có gì khó đâu.
Chỉ là hàng này rất đặc biệt, nên chị xem ra giá như thế nào cho hợp lý đấy nhé."
Lưu Sa cong đôi môi đỏ lên, đáp: "Vương Vũ, tôi có bao giờ để cậu chịu thiệt thòi chưa? Chỉ cần hàng chất lượng, chị Sa đây sẽ không bạc đãi cậu."
Bà ta cùng Vương Vũ bật cười hả hê, chiếc xe ô tô đi tới nơi của bà trùm Lưu Sa - được mệnh danh là động Thiên Thai, là tụ điểm ăn chơi khét tiếng của các công tử thượng lưu, những người có tiền.
Bê ngoài Lưu Sa che giấu nó chỉ là một quán karaoke bình thường, nhưng thực chất bên trong bà ta bắt ép các cô gái trẻ phải tiếp khách, những con môi mà bà ta săn được thì không có cách nào chạy trốn khỏi đây cả, ngày ngày bị giày vò, kiếm tiên cho bà ta.
Ô tô của Vương Vũ đến nơi, Lưu Sa đã đứng đợi sẵn từ trước.
Vừa nhìn thấy anh ta bế Mộc Du Miên xuống, hai mắt của bà ta đã sáng bừng lên.
"Sao? Tôi nói đúng chứ bà chị? Con hàng này rất xinh đẹp, lại còn bị câm."
Vương Vũ thấy sắc mặt háo hức của bà ta, nhếch môi nói.
"Bị câm?"
Ánh mắt bà ta bỗng sáng rực, nếu bị câm là yếu điểm của cô thì đối với bà ta, một đứa câm thì càng tốt.
Không thể nói được gì, càng không có cơ hội thoát.
"Tuyệt chứ bà chị?"
Vương Vũ giống như đọc được suy nghĩ của bà ta, Lưu Sa cười tươi, đáp: "Cậu cứ vào trong đã, bên ngoài này không tiện."
Ba người cùng vào trong phòng kín đáo, Mộc Du Miên vẫn còn chưa tỉnh lại, vì nước mà Vương Vũ đưa cho cô uống, phải uống nhiều thì mới gây buồn ngủ, đó là lí do tại sao ban nãy anh ta cũng uống nhưng không sao.
Lưu Sa bấy giờ mới quan sát cô kĩ hơn, vẻ mặt hứng thú không che giấu.
Bà ta từng gặp rất nhiều cô gái đẹp, nhưng chưa ai đẹp được như cô cả, gương mặt tinh xảo thanh thuần, thân hình gợi cảm, đặc biệt là làn da vô cùng trắng trẻo mềm mại.
Duy chỉ có một điều khiến bà ta đắn đo...
"Này, liệu nó còn trinh không?"
Nếu như vẫn còn, nhất định cô sẽ trở thành cô gái nổi tiếng nhất Thiên Thai này.
"Cái đó...
chị phải tự kiểm tra đi chứ"
Vương Vũ khẽ cười, tay đút vào túi quần, sờ lên chiếc nhẫn.
Lưu Sa nghi ngờ, hỏi lại: "Thế cậu bắt được nó ở đâu?"
"Bà chị hỏi nhiều thế để làm gì, yên tâm đi, không có ai nghi ngờ đâu.
Với cả một con câm thì ai mà quan tâm chứ-' Anh ta trả lời qua loa.
Lưu Sa vẫn còn chưa cởi bỏ nghi hoặc, nhưng nghĩ đến sẽ dùng cô để kinh doanh, rồi tiền sẽ chảy vào trong túi bà ta không ngớt.
Bà ta liền không để tâm nhiều nữa.
"Nếu như nó còn trinh thì giá sẽ cao hơn."Bà ta nhìn Vương Vũ, nói.
Anh ta biết ngay là bà ta muốn ép giá, vẻ mặt không đồng tình: "Không phải chứ bà chị? Bây giờ làm ăn khó khăn, cô ta còn xinh đẹp như thế, bà chị không để cho tôi chút tiền lời nào sao?"
"Một mình cậu khó khăn chắc? Giá của tôi đưa ra chắc chắn không để cậu thất vọng đâu"
Lưu Sa cười lạnh.
"Bao nhiêu?"
"Một trăm vạn"
Dứt lời, Vương Vũ đã phản bác: "Một trăm vạn? Có rẻ quá không?"
"Một trăm vạn là giá cao nhất từ trước đến giờ, tôi ra giá như thế là hợp lý lắm rồi."
Bà ta không hổ danh là bà trùm của Thiên Thai, Vương Vũ tất nhiên muốn cao hơn, nhưng chắc chắn bà ta sẽ không đời nào đồng ý.
Hiện tại khó khăn, anh ta đành cắn răng nhẫn nhịn.
"Được."
Lưu Sa nở nụ cười, đứng dậy bảo đàn em đi lấy một trăm vạn tới đưa cho Vương Vũ.
"Tiên nóng luôn nhé."
"Cảm ơn"
Anh ta cầm được tiên, vui vẻ rời đi.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Lưu Sa và Mộc Du Miên, bà ta chuẩn bị kiểm tra xem cô còn trinh không thì đúng lúc này mí mắt cô động đậy, châm chậm mở ra.
Ánh sáng bất ngờ khiến cho đôi mắt cô khẽ nheo lại, nhưng mọi giác quan vì thế càng nhạy bén hơn.
Mộc Du Miên cảm nhận có một bàn tay đang muốn cởi váy của mình ra, hơn nữa mùi nước hoa còn rất nồng nặc, não bộ lúc này mới dần tỉnh táo, sau khi cô uống chai nước của Vương Vũ liền ngất đi.
Lưu Sa vẫn chưa biết là cô đã tỉnh lại, bà ta muốn lật nghiêng người cô để cởi cái váy, tay chân cô vẫn còn hơi uể oải, Mộc Du Miên thử cử động, sức lực trong người dần được khôi phục, đồng thời cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của bà ta.
"ÁI"
Bà ta vừa lần được khóa váy, tức thì đã bị cô đẩy ngã xuống sàn.
Lưu Sa không ngờ cô đã tỉnh lại, Mộc Du Miên vùng dậy chạy đi, bà ta nghiến răng, hét lên: "Mau bắt nó lại!"
Cô vừa chạy ra bên ngoài cửa, đàn em của bà ta nghe thấy, nhanh chóng đuổi theo, tóm gọn cô.