• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Chủy nhéo má cô một cái, Mộc Du Miên không biết là bị anh véo đau hay là gì, nước mắt giữ nãy giờ mới chợt rơi xuống.

Anh xót xa liền dùng tay lau nó đi, thấy vẻ mặt ngơ ngác còn chưa hiếu chuyện gì xảy ra của cô, Thương Chủy bỗng cảm thấy hơi tủi thân cùng bực bội, anh nói: "Ngốc ngốc...

bình thường em cãi lại tôi giỏi lắm cơ mà, sao bây giờ lại còn không biết?"

Mộc Du Miên ngây ra, thực sự cô không biết chuyện gì đang xảy ra mà...

Thương Chủy bó tay, đành phải nói huych toẹt ra.

"Tôi thích em, đồ ngốc nghếch."

Cô đơ người toàn tập, đại não còn chưa hiểu kịp lời anh nói, còn tưởng là mình nghe lãm.

Tay nhỏ chợt níu lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh, đôi môi nhỏ mấp máy run rẩy: "Anh...

anh nói lại đi xem nào"

Thương Chủy nheo mắt, anh vốn không phải là người nói lại điều gì lần thứ hai.

Nhưng lần này vì cô, anh đã lên tiếng một lần nữa.

"Tôi thích em."

Mộc Du Miên nắm chặt áo anh, vẻ mặt kinh ngạc không thể nào tin nổi, còn tự mình mấp máy môi lấm bẩm: "Không thể nào, mình đang mê sảng mất rồi."

"Ai mê sảng?"

Thương Chủy cau mày bất mãn, vẻ mặt rất không hài lòng.

Bàn tay anh trực tiếp nâng cảm cô lên rôi ngấu nghiến hôn lấy đôi môi đỏ mọng, dùng hành động của mình để chứng minh cho cô thấy rằng đây là sự thật chứ không phải là mơ.

"Ưm....

Đôi môi ngọt ngào của cô mặc cho anh càn rỡ, hai gò má cô vô thức hồng lên, nhịp tim trong ngực đập nhanh không thể tả.

Phản ứng này cho cô biết rằng cảm xúc cô đối với anh là gì.

Thương Chủy nghe thấy âm thanh mỹ miêu đó, máu nóng bất chợt dâng lên, lại không kìm chế được mà đưa tay vào trong váy cô, mân mê bắp đùi trắng mịn.

May mà Mộc Du Miên còn giữ lại một chút lý trí còn sót lại, cô chặn vuốt sói của anh đang làm càn trong váy, một tay chống lên ngực anh.

Thương Chủy hơi rời môi cô ra, đôi mắt như có lửa nhìn cô, Mộc Du Miên thở gấp gáp, đôi môi căng bóng như trái anh đào mời gọi anh.

Yết hâu Thương Chủy động nhẹ, anh mở miệng nói, hơi thở nóng bỏng như hun nóng gò má mềm mại của cô.

"Mộc Du Miên, em dám không tin?"

"Không..."

Cô bất chợt run lên, cụp mi mắt xuống không dám nhìn anh.

"Vậy em có đồng ý không?"

Anh lại tiếp tục hỏi, làn môi mỏng lướt qua gò má non mịn.

Vận tốc này có thể gọi là nhanh hơn tên lửa đi? Vuốt sói của Thương Chủy lại lần mò, cô giật bắn mình, quân bách nắm lấy tay anh, ngước mắt lên nói: "Đừng mà..."

Lý trí của Thương Chủy giống như đứt phựt ngay tại thời điểm này, có trời mới biết anh muốn đè cô ra ngay bây giờ mà hung hăng xâm chiếm cô.

"Hừ."

Anh hừ lạnh, sau đó cúi đầu cắn cần cổ trắng ngần của cô, giống như chỉ có thế mới giúp anh xoa dịu đi ngọn lửa dục vọng đang bùng lên trong người.

Cơn đau bỗng nhói lên, Mộc Du Miên đánh lên bả vai anh, ấm ức bĩu môi.

"Nói.

Em cũng thích tôi."

Thương Chủy tạm thời rời môi cô ra, hai thân thể kề sát thân mật, hơn nữa anh còn bá đạo nói.

Mộc Du Miên nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm bớt đi vẻ lạnh lùng thường thấy, dường như còn có chút hồi hộp mong chờ.

Cô cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực, những chuyện xảy ra giữa hai bọn họ làm cô không tin khi anh nói rằng anh thích cô.

Nhưng mà...

trái tim này không biết nói dối, bắt đầu từ khoảnh khắc ở đồn cảnh sát vừa nãy, chỉ cần nghĩ tới anh là Ám Dạ, anh sẽ bị bắt là trái tim cô lại nhói đau.

Là một cảnh sát, đáng lẽ cô phải nói ra sự thật, nhưng giờ phút này, cô không muốn nghĩ tới nữa...

"Có..."

Mộc Du Miên đáp lại rất khẽ, không biết anh có nhìn ra hay không?Cô thật sự có tình cảm với anh rồi...

Thương Chủy nhìn thấy rõ ràng, cô nói răng cô cũng thích anh, cảm xúc trong tim anh tràn ra như đê vỡ, lập tức ép gáy cô, một lần nữa áp môi lên, ngấu nghiến hôn lên đôi môi xinh đẹp.

Thân thể mềm mại ma sát với cơ bắp vạm vỡ của anh, Thương Chủy hôn cô đến nỗi cô không thể nào thở được.

Mộc Du Miên vòng tay qua ôm lấy cổ anh khiến cho hai người càng dính sát vào nhau không kẽ hở, ánh mắt anh như khóa chặt cả tâm trí cô, ánh lên dục vọng của một người đàn ông, và cả yêu thương...

Một tay anh đỡ lấy đầu cô, một tay càn rỡ luồn vào trong váy, đặt lên hai gò bồng đảo mêm mại căng tròn, tham lam xoa nắn, trong lúc đó đôi môi anh không hề rời khỏi môi cô...

Mộc Du Miên bị anh kích thích, liền bật ra tiếng rên rỉ khó kìm nén.

Tâm trí anh bây giờ chỉ toàn hình bóng cô, giống như cô là món ăn mà anh khao khát nhất, hận không thể nuốt từng ngụm vào bụng.

"Tại sao em lại khiến tâm trí tôi phát điên như vậy hả..?"

Thương Chủy cắn lên vành tai cô, nghiến răng nói, làn môi đi dọc xuống cần cổ cô, đi tới đâu là làn da cô lại nóng bừng lên.

Chỉ cần cô không ở trong tâm mắt anh, chỉ cần cô rời xa anh một lúc thôi là anh đã khó chịu lắm rồi.

Mộc Du Miên sóng mắt mờ mịt nhìn anh, bên dưới mông cô dường như có thứ gì đó cứng cáp nóng hổi quen thuộc cọ vào, bao nhiêu lân gân gũi thân mật mà sao bây giờ cô lại hôi hộp đến thế.

Có phải những người đang yêu nhau sẽ như vậy hay không? Cô cũng không còn phản kháng với hành động của anh như trước đây, nhưng ở đây là phòng làm việc, làm chuyện đó ở đây bây giờ ngộ nhỡ bị ai nhìn thấy thì...

"Thương Chủy...' Cô mở miệng gọi, đáng tiếc người đàn ông nào đó đang vùi mặt vào ngực cô không ngừng ăn đậu hũ lại chẳng thèm để ý.

Mộc Du Miên ngượng chín cả mặt mũi, lập tức đẩy đầu anh ra, nhưng mà anh cứ như là keo dán, chẳng hề buông cô ra.

Không còn cách nào khác, cô đành phải mạnh tay hơn, nắm lấy tóc của Thương Chủy.

Lần này quả nhiên có hiệu quả, anh cau mày kêu lên, ngước mặt lên bực bội với CÔ: "Sao em lại giựt tóc của tôi?"

"Xin lôi...

anh có sao không?"

Mộc Du Miên xoa xoa lên chỗ mà cô vừa bứt.

Thương Chủy mặt nặng mày nhẹ nắm lấy tay cô rồi đưa lên môi hôn, ánh mắt tràn đầy tình ý...

Cô nhột, muốn rút tay ra, người nào đó càng nắm chặt hơn.

Lát sau một thứ lành lạnh được luồn vào ngón áp út của cô.

Mộc Du Miên nhìn lên, thì ra là chiếc nhân cưới của cô và anh...

"Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?"

Lúc tỉnh lại không thấy nó đâu, cô còn tưởng nó đã mất rồi.

"Tôi tìm lại được ở một chợ đen."

Anh vuốt tóc cô, trả lời.

Mộc Du Miên không nghỉ ngờ câu trả lời của anh, với Thương Chủy không gì là không thể.

Đúng lúc này, trong đầu cô lại hiện lên đoạn clip mà Lục Âu đưa cho cô xem lúc nãy, vào cái hôm mà cô bị bắt cóc, anh đã không đi cứu cô mà lại họp với đối tác.

Vậy thì Ám Dạ...

không phải là anh sao? Thương Chủy thấy cô bỗng ngây người, bèn gọi cô: "Mộc Du Miên..."

"Không cho em nghĩ lung tung ngoài tôi.' Anh bá đạo nói, còn nhéo yêu vào chóp mũi nhỏ xinh.

Mộc Du Miên quan sát vẻ mặt anh thật kĩ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, đoạn clip đó cũng có thể làm giả được mà? Cô vẫn tin vào cảm nhận của mình, người đã cứu cô...

và Thương Chủy là một.

Cho dù anh có từng là sát thủ đi chăng nữa...

Cô sẽ dần dân khám phá thế giới của anh, cả những bí mật mà anh che giấu...

Mộc Du Miên bỗng rướn người hôn lên môi anh, hai gò má đỏ hồng hây hây, nở nụ cười như ánh ban mai.

"Cảm ơn anh vì đã cứu em, Thương Chủy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK