• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục cảnh sát thành phố S.

Mới sáng ra đã có ba chiếc ô tô đậu trước cửa, nhìn giống như là đang phô trương thanh thế.

Đàn em xuống mở cửa cho Thương Ngôn Hạo, anh bước xuống xe, vẻ mặt dương dương tự đắc tiến vào bên trong cục.

"Ồ Thương phó tổng..."

Cục trưởng Triệu nhìn thấy anh đã tất tả ra đón.

"Cục trưởng Triệu, chẳng phải bây giờ nên đổi cách xưng hô hay sao?"

Thương Ngôn Hạo nhếch môi cười, cục trưởng Triệu chưa nắm bắt được hàm ý, anh ta bật lên một tràng cười lớn rồi nói: "Phải gọi là Thương tổng chứ không phải là Thương phó tổng!"

"À...

haha..."

Cục trưởng Triệu cười theo rồi gật đầu.

"Thương Chủy đâu?"

Anh ta lên tiếng hỏi.

"Mời Thương tổng đi theo tôi"

Ông ta dẫn Thương Ngôn Hạo vào bên trong, sau đó dừng lại trước một căn phòng bị khóa cửa.

Cục trưởng Triệu tra khóa vào ổ, cánh cửa được mở ra, không gian bí bách hôi hám bỗng xộc vào khoang mũi của anh ta, khiến anh ta hắt xì một cái.

Ở trong căn phòng chỉ có duy nhất một cái ghế và một cái bàn, thêm một cái bồn cầu trong góc.

Thương Chủy đứng giữa căn phòng, nghe thấy có tiếng động, anh bèn quay người lại nhìn, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, cho dù ở trong một nơi hôi hám bẩn thỉu thì người anh vẫn toát lên phong thái của một bậc đế vương.

Thương Ngôn Hạo thấy anh bị nhốt trong một nơi như vậy, không khỏi cảm thán mà nói: "Tổng giám đốc Thương lừng lẫy một thời không ngờ lại có ngày này cơ à? Nêu cảm nhận của mình một chút đi...

Thương Chủy im lặng không đáp.

Anh ta cười đắc thẳng, nói tiếp: "Thương Chủy ơi là Thương Chủy, đến luật sư cũng chẳng bảo lãnh nổi cho anh.

Ngoài việc dính dáng tới ma túy anh còn dính tới dự án của công ty nữa đấy, thu lợi bất chính nhiều như thế, chứng cứ tôi có đủ cả rồi.

Anh cứ yên tâm mà ngồi tù đi nhé..."

Thương Ngôn Hạo ngửa mặt lên trời cười lớn.

Thương Chủy đút hai tay vào túi quần, coi như lời ruồi nhặng vo ve bên tai.

Anh ta thấy anh im lặng, bèn tiếp tục công kích anh.

"Mới thử ngôi tù có một ngày mà anh bị mất năng lực ngôn ngữ rồi hả Thương Chủy? Hay là anh trở nên bị câm giống với cô vợ của mình luôn rồi?"

Thương Ngôn Hạo nhắc tới Mộc Du Miên, lông mày của Thương Chủy liền động nhẹ, bàn tay trong túi quần bèn siết chặt lại nổi đầy gân xanh.

Tiếng cười của Thương Ngôn Hạo truyền lại, giọng nói của anh ta tiếp tục vang lên: "Không ngờ Tổng giám đốc Thương sốc quá nên bị câm thật rồi.

Thế này thì làm sao mà làm Tổng giám đốc được nữa, mà nhân tiện đây tôi cũng muốn báo cho anh một tin, hội đồng của Thiên Kình đã họp và quyết định sẽ bãi bỏ chức vụ Tổng giám đốc của anh rồi.

Thương Chủy, anh cứ yên tâm đi nhé, Thiên Kinh đã có tôi lo rồi."

Thương Ngôn Hạo hả hê chưa từng có, bây giờ mới có cơ hội trả thù.

Lần này nhất định anh ta sẽ tống Thương Chủy vào tù, lúc đó thì Thiên Kình sẽ nằm gọn trong tay anh tai Nói xong, anh ta bèn rời đi, lúc lên xe còn không quên dặn dò cục trưởng Triệu: "Cục trưởng Triệu, ông vất vả rồi.

Sau này tôi sẽ không để ông phải chịu thiệt thòi đâu"

Ông ta gật đầu, tươi cười cảm ơn Thương Ngôn Hạo, nhìn chiếc xe ô tô đi khuất, nụ cười trên môi mới dân tắt.

Anh ta vừa mới rời đi không lâu thì Mộc Du Miên đã đến, cô câm theo một cặp lồng cháo tới cục cảnh sát.

Cục trưởng Triệu vừa nhìn đã nhận ra cô ngay.

"Thiếu phu nhân, tại sao cô lại đến đây?"

"Tôi có thể vào thăm Thương Chủy không?"

Mộc Du Miên giơ một tờ giấy đã viết sẵn lên cho ông ta đọc.

Cục trưởng Triệu đắn đo một lúc rồi mới đáp: "Tất nhiên là được."Lúc nhìn thấy Thương Chủy ở trong một căn phòng bí bách hôi hám như vậy, Mộc Du Miên đã không kìm được mà sống mũi cay cay.

Thương Chủy nhìn thấy cô, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng cũng có tỉa lay động.

Anh chậm rãi cất tiếng: "Tại sao em lại đến đây?"

"Tại sao em không được đến đây?"

Cô đi vào bên trong, từng bước xóa tan đi khoảng cách giữa hai người.

Trong mắt Thương Chủy cảm xúc dần dần rõ hơn, đáng lẽ cô nên ở nhà, cô không cần phải ở một nơi bẩn thỉu như thế này.

Mộc Du Miên cầm cặp lồng cháo, đôi mắt trong vắt như suối, lay động nhìn anh, bên trong không rõ là yêu thương hay đau xót, hoặc có thể là cả hai.

"Thương Chủy...' Cô mấp máy môi, cho dù anh không nghe thấy thanh âm đó, cũng cảm nhận được sự run rẩy qua bờ môi cô.

Nháy mắt, Thương Chủy đã không kìm nén được cảm xúc mà vươn tay ôm chầm cô vào lòng, suýt nữa thì cặp lồng cháo trong tay cô rơi xuống đất.

Hai tay anh siết chặt lấy vòng eo nhỏ bé của cô, mùi hương ngọt ngào thoảng qua đầu mũi làm tâm trí anh dần thoải mái hơn.

Cảm anh cũng đặt trên hõm vai của cô, giây lát sau, Mộc Du Miên đã cảm thấy có một thứ vừa mềm vừa ấm chạm vào cổ mình.

"Thương Chủy.."

Mộc Du Miên theo thói quen khẽ run lên, nhận ra đó là gì, hai gò má bất chợt đỏ hồng lên không báo trước.

Thương Chủy đem cặp lông cháo vướng víu trên tay cô đặt lên bàn, nháy mắt xoay người ôm cô.

Lần này đôi môi anh không còn mân mê ở cần cổ của cô nữa mà đã hạ xuống bờ môi căng mọng ngọt ngào.

"Khoan đã...' Thanh âm của cô đã bị anh nuốt mất, nụ hôn cuồng ngạo như muốn cắn nuốt hết cả môi lưỡi của cô vào trong bụng, vuốt sói càn rỡ luồn vào trong váy, nắn bóp mông cô.

Mộc Du Miên chống tay lên ngực anh, tức khắc bị anh kéo qua eo mình, hai thân thể dính sát với nhau không còn kẽ hở, hai trái đào mềm mại cọ xát trước ngực anh.

Thương Chủy không màng xung quanh là đâu, cánh tay rắn rỏi vòng qua hông cô nâng lên một cái, Mộc Du Miên bị giật mình, lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh.

"Thương Chủy...' Mộc Du Miên quấn bách, đỏ mặt vùng vẫy kêu lên, nhưng rất nhanh đôi môi lại bị anh chiếm hữu...

Cô cảm nhận được ham muốn mãnh liệt của anh, nhưng ở trong căn phòng này, không biết là nên vui hay nên buồn đây? Hơi thở cô dân bị anh làm cho rối loạn, bộ váy trên người xộc xệch, lộ ra khe ngực sâu hút mịn màng.

Ánh mắt Thương Chủy chăm chú rơi xuống đó, nhưng trước khi đôi môi anh hạ xuống, Mộc Du Miên đã kịp lấy hai tay giữ đầu của anh lại.

"Dừng""

Cô thở hổn hển, tóc tai có chút rối loạn, nhưng không ảnh hưởng tới dáng vẻ xinh đẹp, ngược lại còn mang sức thu hút khó cưỡng.

Thương Chủy nheo mắt, dưới lòng bàn tay cô, đôi môi mấp máy nói: "Sao?"

Sao ư? Anh còn hỏi nữa hay sao? Mộc Du Miên không biết mình có nên bực bội bây giờ với anh hay không, Thương Chủy ép cô phải nói ra.

"Anh không nhìn thấy ở trong góc kia có camera à?!U"

Mộc Du Miên phồng má không hài lòng nói ra, đúng là da mặt của anh dày thật nhưng mà da mặt của cô thì khác đó nha! Thương Chủy liếc về phía đó, đồng tử sâu thẳm lạnh lùng, lát sau quay đầu lại, đáp: "Đừng lo, nó chỉ để trưng bày thôi.

Không ai nhìn thấy gì đâu"

Mộc Du Miên nghe anh nói thế, đánh chết cô cũng không tin.

Cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng Thương Chủy lại không cho cô xuống.

"Anh không mỏi tay à?"

"Không hề."

Anh khẽ cong môi cười, không cần suy nghĩ đã trả lời một tiếng.

"Nhưng em muốn xuống."

Mộc Du Miên bĩu môi nói, ôm ấp hôn nhau ở đây, còn có cả camera, kì cục chết đi được.

Thương Chủy suy nghĩ giây lát, đột nhiên cất tiếng: "Anh nhớ em"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK