"Alo, Thương Chủy, có chuyện gì vậy?"
"Lân trước tôi nhờ cậu đóng giả, cậu làm như thế nào vậy hả?"
Thương Chủy vào vấn đề luôn, không vòng vo.
Hồ Lăng Triệt thâm giật mình, đáp: "Thế nào là sao? Tôi đã làm y như cậu dặn rồi mà."
Anh ta chột dạ, hỏi: "Đừng nói với tôi là cậu bị cô ấy phát hiện rồi nhé?"
"Lắm lời!"
Thương Chủy đột ngột tức giận, ngắt phụt máy.
"Cái thằng này, rốt cuộc gọi điện đến chỉ vì chuyện này thôi à!"
Hồ Lăng Triệt ức chế ném điện thoại sang một bên, mỹ nhân trong lòng thấy anh ta tức giận, bèn ngả ngớn dùng tay mơn trớn cơ thể của anh ta.
Hồ Lăng Triệt lật người đè cô gái kia xuống giường, nhưng trong đầu bất giác lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mộc Du Miên, anh ta bèn cố gắng xua tan hình ảnh đó đi.
Lưu Âu Lị đứng một bên thấy anh nổi giận, vẻ mặt cứng đờ không tự nhiên, hai bàn tay xoa xoa vào nhau.
Trợ lý Lưu đúng lúc này ở bên ngoài đi vào mang theo một tập tài liệu, Thương Chủy bèn liếc mắt qua Lưu Âu Lị ra hiệu cho bà ta.
Bà ta tiến tới cầm lấy tập tài liệu, không dám mở ra xem.
Anh bèn cất lời: "Biết nên làm gì rồi chứ?"
"Vâng ạ"
Lưu Âu Lị cúi đầu đáp.
"Cạch"
Tiếng mở cửa trên lầu truyền xuống.
Thương Chủy phất tay, Lưu Âu Lị biết ý đi vào trong bếp.
Mộc Du Miên mặc quần áo chỉnh tề bước xuống, ngồi xuống bàn ăn.
"Khoan đã."
Anh đột ngột lên tiếng.
Mộc Du Miên ngước lên nhìn anh.
"Em ngồi đằng kia."
Anh chỉ vào chỗ ngồi đối diện, cách anh xa nhất.
"Tôi không muốn ngồi ăn cùng với một người bẩn thỉu:"
Thương Chủy không nhìn vào mắt cô, lạnh nhạt lên tiếng.
Mộc Du Miên siết chặt nắm tay, cắn môi đứng lên đi về phía chỗ ngồi anh chỉ, chỉ vì không muốn cô nghỉ ngờ thêm nữa, anh nhất định phải làm đến mức này sao? Cô đặt cạch cái đĩa xuống đĩa tạo thành âm thanh chói tai, Thương Chủy nâng mắt nhìn cô.
Mộc Du Miên rành rọt nói bằng khẩu âm: "Anh đã chê tôi bẩn thỉu như thế, vậy thì ly hôn đi"
Vốn dĩ cô luôn muốn thoát khỏi tay anh, vậy mà bây giờ nói ra những lời này, lông ngực cô đột nhiên thở gấp.
Ánh mắt của Thương Chủy bây giờ không có từ ngữ nào có thể miêu tả được, chỉ biết là nếu ánh mắt của anh có thể giết người thì cô chắc chắn đã chết rồi.
Trợ lý Lưu đứng bên cạnh lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, Mộc Du Miên nhìn thẳng vào anh không né tránh, đột nhiên một tiếng cạch vang lên, chiếc nĩa trong tay anh lập tức gãy làm đôi.
"Ly hôn? Ha!"
Anh đúng là không còn lời nào để nói, không muốn cho cô biết, tự đào hố chôn mình, bây giờ cô còn đòi ly hôn với anh để đến với ai? Ám Dạ sao? Chính là anh? "Mộc Du Miên, em quên những gì tôi nói rồi à? Có chết em cũng đừng mong thoát khỏi tôi! Ly hôn ư? Đừng có mơ"
Thương Chủy tức giận ngùn ngụt cảm phập con dao xuống mặt bàn.
Trợ lý Lưu cùng Lưu Âu Lị đồng thời giật mình một cái, Mộc Du Miên không nói gì nữa, cầm ra bình thản ăn sáng.
Thái độ hờ hững của cô càng làm anh tức điên lên.
Trợ lý Lưu nhìn bầu không khí không khác gì một cuộc chiến sắp nổ ra, trong lòng thầm cảm thán: Thiếu phu nhân đúng là khắc tỉnh của thiếu gia! Lần đầu tiên trong đời anh ta thấy cảnh Thương Chủy tức giận nhường này mà chẳng làm được gì...
"Mộc Du Miên, có phải là em thích cái tên đàn ông mà em qua đêm tối hôm qua hay không?"
Anh lạnh lùng hỏi.
Cô nhàn nhã cắt một miếng thịt rôi đút vào miệng, nhai xong rồi uống thêm một ngụm nước, sau đó mới nhướng mi nhìn anh, thảnh thơi thừa nhận.
"Phải."
Thương Chủy sững người, không rõ trong mắt là cảm xúc gì.
Tức giận ư? Với chính bản thân của anh sao? Ghen ty ư? Chẳng lẽ trong lòng cô anh còn không bằng một người chưa hê nhìn thấy mặt? Hay là vui mừng...? Mộc Du Miên thấy anh đờ người ra, cô nghĩ anh bị sốc.
Thương Chủy có tính bá đạo chiếm hữu tự cao như thế, lời nói lúc nãy liệu có quá phũ phàng với anh không? Anh không biết nên vui mừng hay tức giận, vì thế vẻ mặt có chút khó miêu tả.
Ánh mắt thì lạnh lùng còn khóe môi lại khẽ cong lên, Mộc Du Miên cau mày tưởng anh bị trúng gió, trợ lý Lưu thấy vẻ mặt đó cũng lo lắng không kém, anh ta cất tiếng gọi: "Tổng giám đốc, anh không sao chứ...?"
Thương Chủy sực tỉnh, phất tay bày tỏ ý không sao.
Mộc Du Miên uống hết cốc nước, lúc này anh mới hãng giọng, vẻ mặt bên ngoài cố tỏ ra lạnh lùng bực bội, thực ra sâu thẳm bên trong không kìm chế được mà vui vẻ.
"Mộc Du Miên, cho dù em có thích người đàn ông khác thì em cũng là vợ của một mình Thương Chủy này mà thôi."
Anh bá đạo tuyên bố, phả ra hơi thở mạnh mẽ nóng bỏng bên vành tai cô, sau đó còn cắn một cái lên đó...
Mộc Du Miên xoay người lại đối diện với anh, khuôn mặt của hai người tức thì gần trong gang tấc, đôi mắt cô vẫn đẹp như thế, khiến anh nhớ đến hôm qua cô như một chú mèo nhỏ cọ cọ vào lòng anh, chủ động quyến rũ anh.
Nhịp tim trong lồng ngực cô cũng trật đi một nhịp, Mộc Du Miên thâm nuốt nước bọt, sau đó mở miệng nói: "Nhưng chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Anh không xen vào cuộc sống của tôi, tôi cũng chẳng xen vào cuộc sống của anh.
Tôi yêu ai, làm gì cũng chẳng ảnh hưởng đến anh.
Cũng như tôi cũng sẽ chẳng quan tâm tới anh đi với ai."
Cô vừa dứt lời, Thương Chủy bèn hít sâu một hơi, lát sau anh bèn lùi người ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: "Em chắc chắn là tôi đi với ai cũng không quan tâm?"
"Đúng vậy.' Cô khẳng định.
Thương Chủy khẽ nhếch môi, sau đó giơ tay lên vuốt ve mái tóc cô, nụ cười trên môi anh không rõ là cảm xúc gì.
"Được."
Anh chỉ nói đúng một từ, sau đó không nổi giận hay nói thêm gì nữa, cùng trợ lý Lưu đến công ty.
Mộc Du Miên chớp mắt một cái, cũng đứng dậy đi theo, khi đi tới xe ô tô cô lại không mở được cửa.
Tay nhỏ khẽ vỗ võ vào ô cửa kính, Thương Chủy bèn ra hiệu cho trợ lý Lưu hạ cửa kính xuống, cô nói bằng khẩu âm với anh.
"Mở cửa"
"Không phải em nói là không nên xen vào cuộc sống của nhau sao? Từ bây giờ chúng ta cũng đừng đi chung với nhau nữa."
Anh đáp lời, sau đó cửa kính xe được nâng lên, lát sau chiếc xe ô tô màu đen lăn bánh rời đi, mặc kệ cô đứng đó.
Trước lúc đó, Thương Chủy còn nói thêm: "Đừng quên em vẫn là thư ký của tôi, em có mười phút để đến công ty đấy.
Nếu đến muộn sẽ bị phạt"
Mộc Du Miên bĩu môi đá bay hòn sỏi dưới đất, đúng là người đàn ông nhỏ mọn! Mười phút để đến công ty, chỗ này là biệt thự ở ngoại ô, mười phút làm sao mà kịp cơ chứt Cô thâm mắng anh, đúng là bản tính độc tài kiêu ngạo, Thương Chủy cho dù có đầu thai thì cái tính khí quái gở này cũng không ai chịu nổi đâu! Mộc Du Miên rút điện thoại ra đặt xe taxi nhưng lại chẳng có chiếc xe nào nhận đến nơi của cô cả.
Đúng lúc này ở đẳng sau, tiếng bip bip liên tục vang lên, cô liền quay đầu nhìn, là một người đàn ông đi xe mô tô.
Anh ta đỗ xe trước mặt cô, sau đó mới xuống xe rồi tháo mũ bảo hiểm xuống.
Mộc Du Miên nhận ra người này, cô ngạc nhiên: "Hồ Lăng Triệt?"