Nếu như Vương Vũ biết chạm vào Mộc Du Miên thì anh ta phải chịu kết cục bi thảm như bây giờ, thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ bắt cô tới Thiên Thai.
Ánh mắt của Lục Âu sau khi nghe thấy cái tên đó bỗng nhiên thâm trâm đáng sợ.
"Anh cảnh sát, tôi thực sự không có làm gì cả..."
"Không ai tự nhiên không làm gì cả lại bị bắt vào đồn cảnh sát đâu"
Lục Âu nhìn Vương Vũ, lạnh nhạt đáp lời.
Anh ta giống như quả bóng xì hơi, không còn đường lui chỉ có thể im lặng.
Trước lúc đó tất nhiên Lục Âu đã điều tra ra Vương Vũ là tay săn gái môi giới mại dâm cho bà trùm Thiên Thai Lưu Sa, anh chỉ muốn hỏi thông tin liên quan tới Ám Dạ mà thôi.
Sau lần trước khi thấy Ám Dạ ở kho hàng của Thiên Kình, anh ta vốn đã nghi ngờ, nhưng lần này anh ta không ngờ được rằng Ám Dạ đích thị có liên quan tới Mộc Du Miền.
Một thiếu phu nhân của Thương gia lại có mối quan hệ với sát thủ hàng đầu Ám Dạ? Càng nghĩ Lục Âu càng cảm thấy rối, hơn nữa người đàn ông tên Thương Chủy, anh ta cũng không phải dạng vừa.
"Đội trưởng Lục."
Một đồng nghiệp thấy anh rơi vào trầm tư, bèn khẽ gọi.
Lục Âu dập tắt điếu thuốc, quay sang trả lời: "Sao vậy?"
"Chúng ta lại mất dấu hẳn rồi."
"Hắn"
ở đây không ai khác chính là Ám Dạ.
"Tôi biết rồi."
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta mất dấu của Ám Dạ, người đàn ông đó hành tung xuất quỷ nhập thần, giống như là đang muốn thách thức cảnh sát vậy.
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào ạ?"
Một cảnh sát hỏi anh.
Lục Âu dập tắt điếu thuốc lá, lạnh lùng nhìn Vương Vũ qua cửa kính phòng thẩm vấn, nói: "Chẳng phải anh ta vừa cho chúng ta một thông tin hữu ích hay sao?"
"Mộc Du Miên..."
Đang trong cơn mơ màng, cô nghe thấy hình như có tiếng người đang gọi mình, thế là chậm rãi mở mắt ra.
Hình ảnh một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo dần rõ ràng hơn, ánh mắt lạnh lùng không đổi đang nhìn cô, Mộc Du Miên sững người trong giây lát, đại não mất vài giây mới hoạt động trở lại được.
Cô ngó nghiêng xung quanh, nội thất căn phòng xa hoa quen thuộc, chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, không xa Lưu Âu Lị đang bưng một tô cháo bốc khói nghi ngút, mọi chuyện diễn ra đêm qua dường như chỉ là mơ thôi vậy.
"Tỉnh chưa?"
Thanh âm lạnh lùng quen thuộc một lần nữa cất lên.
Đông tử trở lại trên khuôn mặt anh, chưa đợi anh lên tiếng thêm, cô đã ngồi bật dậy, không màng tới ánh mắt của Lưu Âu Lị mà vươn tay ra muốn cởi áo sơ mi của anh.
"Mộc Du Miên, em thèm đàn ông đến thế à?"
Thương Chủy năm lấy cổ tay cô, thanh âm trầm xuống lạnh băng không cảm xúc.
"Em biết em đã làm gì hay không?"
Dứt lời, anh liền hất tay cô ra.
Trong đầu cô chậm rãi hiện lên hình ảnh hôm qua cô và Ám Dạ quấn lấy nhau, nhưng mà tại sao Thương Chủy lại tỏ ra là không biết gì? Chẳng phải Ám Dạ chính là anh hay sao? Mộc Du Miên muốn kiểm tra vết thương trên bả vai anh, và còn những vết cào cô để lại trên lưng anh.
Cho dù anh có nhất mực từ chối đi chăng nữa thì vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của cô đâu.
Thương Chủy liếc mắt, ra hiệu cho Lưu Âu Lị ra ngoài, bà ta bèn đặt bát cháo xuống bàn rồi nhẹ khép cửa lại.
Mộc Du Miên một lần nữa cố chấp muốn cởi áo của anh ta, tức thì bị anh đấy ngã xuống giường.
Cổ tay cô bị anh chế trụ sang hai bên, Thương Chủy nhếch môi cười khẩy, nói: "Nếu em đã ham muốn đến thế, chỉ cần nói với tôi một tiếng, cần gì phải khổ sở ra ngoài đi tìm đàn ông.
Thật bẩn thỉu""
Thương Chủy nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, Mộc Du Miên sững người, trái tim bất chợt đau nhói.Cô há miệng muốn gọi tên anh, nhưng lần này lại chẳng có thanh âm nào phát ra nổi.
Mộc Du Miên cố gắng thử lại một lần nữa, kết quả vẫn như thế.
Thương Chủy buông cô ra, lạnh lùng nói: "Mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, đừng có làm ô uế ngôi nhà này"
Cô níu lấy áo anh khi anh định đứng dậy rời đi, chiếc chăn trên người cô tuột xuống, lộ ra thân thể nõn nà, lấp ló điểm nhạy cảm sau lớp váy ngủ bằng lụa mỏng manh.
Yết hầu Thương Chủy khẽ động một cái, anh liếc mắt rời sự chú ý sang nơi khác.
Mộc Du Miên nhạy cảm phát hiện ra, nhưng bây giờ cô không còn ngại ngùng nữa, cô chỉ muốn anh thừa nhận mà thôi.
Mộc Du Miên choàng tay mình qua cổ anh, đôi môi anh đào hạ xuống môi anh, thân thể mềm mại dính sát vào anh khiển dục vọng trong người anh cuộn trào lên mạnh mẽ.
Thương Chủy muốn đẩy cô ra, nhưng bàn tay đưa lên bất giác thành siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô hơn.
Mộc Du Miên tách hai hàm răng của anh ra, đưa lưỡi nhỏ xinh vào, Thương Chủy theo thói quen ngậm lấy rồi cuốn lấy lưỡi cô.
Trong lúc nụ hôn đang diễn ra say mê cuồng nhiệt, cô bỗng nhiên đẩy anh ra.
"Thương Chủy, anh còn chối cãi được nữa không? Cho dù anh có phủ nhận thì tôi vẫn cảm nhận được anh chính là Ám Dạ.
Bởi vì anh luôn hôn tôi theo một thói quen, chỉ trong vô thức anh mới làm thế..."
Cô nhìn anh, đôi môi căng mọng mấy máy nói.
Lúc hôn cô, bao giờ anh cũng làm theo một trình tự nhất định.
Mút lấy đầu lưỡi sau đó mới cuốn lấy...
Mộc Du Miên ban đầu nghĩ anh chỉ là vô tình, nhưng hành động đó luôn lặp đi lặp lại.
Ám Dạ cũng thế...
"Chỉ dựa vào một nụ hôn mà em cho rằng tôi là tên đàn ông mà em đã tăng tịu ư?"
Anh lạnh lùng nói.
"Tất nhiên là không phải chỉ có thế."
Mộc Du Miên khẳng định.
Đó là trực giác của cô.
"Đừng có nói linh tinh nữa!"
Thương Chủy gần giọng, nổi giận: "Tôi còn chưa hỏi tội em đâu!"
Anh bóp chặt khuôn cằm nhỏ của cô tới mức phát đau, thấy cô cau mày, Thương Chủy mới hừ lạnh, buông tay ra.
Nhìn anh đóng sầm cửa rời đi, Mộc Du Miên thở dài một tiếng.
Người đàn ông này nhất định không chịu thừa nhận mình là Ám Dạ.
Được rồi...
nếu đã như thế thì cô sẽ bắt tận mặt anh luôn, xem lúc đó anh còn đường nào mà chối cãi nữa không.
Mộc Du Miên đi vào phòng tắm tắm rửa, trút bộ váy trên người xuống, dưới làn nước mờ ảo, mọi dấu vết ân ái của hai người vẫn còn đọng lại trên người cô.
Cô sờ lên dấu hôn trên ngực của mình, thực ra cô vừa hi vọng Thương Chủy là Ám Dạ, cũng vừa không muốn, nếu không cô cũng không rõ cảm xúc của anh đổi với mình là gì nữa.
Năm lần bảy lượt cứu cô, chẳng lẽ anh đơn thuần coi cô là đồ chơi thôi sao? Nhưng còn cả bản thân cô nữa, chẳng lẽ cô có tình cảm với một tên sát thủ máu lạnh đã giết bao nhiêu người ư? Mộc Du Miên để mặc cho làm nước gột sạch tâm trí mình, hiện tại trong lòng cô đang rất rối ren.
Thương Chủy còn cảm thấy khó chịu không kém, vấn đề Mộc Du Miên nhận ra anh chỉ là vấn đề thời gian.
Mà mỗi lần anh bực bội chuyện gì là phải tìm người để trút giận.
"Tên Hồ Lăng Triệt kia làm ăn kiểu gì mà đóng giả cũng không xong."
Anh viện cớ đố lỗi cho Hồ Lăng Triệt, như mọi khi sống lưng của anh ta bất chợt lạnh buốt.
Cô gái nằm bên cạnh thấy anh ta đờ người, liền ngước mặt lên hỏi: "Triệt, sao thế?"
Hồ Lăng Triệt gượng cười, đáp: "Đột nhiên cảm thấy có chuyện không hay..."
Vừa nhắc tào tháo...
điện thoại của anh ta đã vang lên, thấy người gọi là Thương Chủy, Hồ Lăng Triệt run run ấn phím nghe.