Đêm tối, ngoài trời hôm nay lại mưa to, bên ngoài mưa rơi rào rào, ánh chớp thỉnh thoảng lóe lên.
Còn bên trong căn phòng lại ngập tràn một mảnh tình ấm áp...
Mộc Du Miên sau khi trải qua một trận cuồng nhiệt tình ái cùng anh, mệt nhoài nằm trong lòng anh ngủ say, đầu cô gối lên cánh tay anh, theo thói quen cũ lại ôm anh chặt cứng.
Đối với chuyện này Thương Chủy còn cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì thực sự ôm cô rất thoải mái, giống như là ôm một cục bông vô cùng mềm mại vậy...
Thương Chủy lướt điện thoại, một tay khẽ vuốt mái tóc cô, trong điện thoại là video ghi lại cảnh anh ngồi họp với đối tác vào hôm cô bị bắt cóc.
Có vẻ như thằng nhóc cảnh sát Lục Âu kia đã bị anh lừa cho một vố rồi.
Đúng lúc này lại có tin nhắn tới, Jack gửi cho anh kết quả điều tra của Lục Âu, Thương Chủy xem xong, vẻ mặt tức thì trở nên thâm trầm.
"Nhận được rồi chứ?"
Jack nhắn.
"Nhận được rồi, cảm ơn anh"
Thương Chủy trả lời.
Jack: "Đột nhiên hứng thú với cảnh sát vậy à? Muốn tôi xử lý thằng nhóc đó cho cậu không?"
Thương Chủy: "Không cân đâu.
Tôi sẽ tự mình xử lý"
Jack không nói thêm gì nữa, anh cất điện thoại đi, ánh mắt bất chợt dừng lại trên khuôn mặt của cô gái nhỏ trong lòng, Mộc Du Miên ngủ rất ngon, dáng vẻ an tĩnh đáng yêu ôm anh một cách vô cùng tin tưởng, trong khi cả người anh lại bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, muốn khi dễ cô...
"Ưm...
Mộc Du Miên bỗng nhiên dụi dụi đầu vào ngực anh, miệng nhỏ chóp chép giống như đang mơ thấy gì đó, lại còn nở nụ cười.
Máu nóng bên trong anh dồn hết xuống dưới, Thương Chủy đành phải nhẹ nhàng gỡ tay chân cô ra khỏi người mình, nửa đêm nửa hôm đi vào nhà tắm tắm nước lạnh.
Sáng hôm sau, trong lúc Thương Chủy cùng Mộc Du Miên đang cùng nhau làm việc ở Thiên Kình, bên ngoài đột nhiên có cảnh sát tìm tới, vừa nhìn thấy cảnh sát, nhân viên trong công ty đã trở nên e dè sợ sệt.
Mấy ngày hôm nay làm sao mà cứ có cảnh sát tới công ty hoài vậy? "Xin chào, tôi cân gặp Tổng giám đốc của công ty"
Người vừa lên tiếng là cục trưởng Triệu.
Trợ lý Lưu lén thông báo cho Thương Chủy rồi mới đưa cục trưởng Triệu lên, Mộc Du Miên ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ta.
Cục trưởng Triệu bước tới trước mặt Thương Chủy, nghiêm nghị nói: "Tổng giám đốc Thương, anh bị nghi ngờ về tội tàng trữ, vận chuyển ma túy, mời anh về đồn hợp tác điều tra.
"Khoan đã!"
Mộc Du Miên hoảng hốt giữ anh lại: "Trong chuyện này nhất định là có hiểu lâm, anh ấy không làm thế"
Tại sao cảnh sát lại đi bắt Thương Chủy? Rõ ràng là tối hôm đó Thương Ngôn Hạo đã cho người lẻn vào trong kho hàng, hắn ta lấy ma túy để vào trong kho hàng nhằm đổ tội cho anh.
Bằng chứng là Mộc Du Miên đã nhặt được ma túy ở gần đó...
Thương Chủy không phải là người gây ra chuyện này! Cục trưởng Triệu nghe không hiểu cô đang muốn nói gì, Thương Ngôn Hạo đã lên tới nơi, đằng sau còn là mấy cổ đông của Thiên Kình.
"Thương Chủy! Anh lại gây chuyện cho Thiên Kình nữa sao? Cảnh sát năm lần bảy lượt tới tìm anh, tôi nghe nói...
lân này là anh dính dáng tới ma túy có phải không?"
Anh ta vừa nhắc tới ma túy, mấy cổ đông đứng đằng sau đã lập tức ồn ào bàn tán, có người còn không nhịn được mà hỏi: "Tổng giám đốc Thương, chuyện này là sao?"
"Thương tổng, anh hãy giải thích đi, trước giờ Thiên Kình chưa từng có ai dính dáng tới ma túy cả!"
Mộc Du Miên nghiến răng lườm Thương Ngôn Hạo, đây nhất định là do anh ta cố ý muốn hắt nước bẩn vào người Thương Chủy đây mà.
Còn lôi theo một đám người phía sau nữa.
"Thương Chủy không phải là người làm thế!"
Mộc Du Miên hét lên với Thương Ngôn Hạo, tuy nhiên anh ta lại chẳng nghe được gì.
Cái đôi mắt này chính là đôi mắt mà anh ta ghét nhất!Ương ngạnh, chống đối, Thương Ngôn Hạo hận không thể chọc mù mắt Mộc Du Miên luôn, để cho cô vừa mù vừa câm anh ta mới hài lòng! "Chị dâu à, chị kích động cái gì? Nếu chị còn ở đây cản trở thì sẽ gây ra tội chống người thi hành công vụ đấy!"
Thương Ngôn Hạo chế giễu cô, vẻ mặt hả hê chưa từng thấy.
Thương Chủy nãy giờ chưa lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám Thương Ngôn Hạo, nói với Mộc Du Miên: "Mộc Du Miên, em tránh ra đi, đừng lo, tôi không sao đâu"
Thương Ngôn Hạo lại cười khẩy một tiếng rồi xen vào: "Thương Chủy, hay cho tình cảm sâu đậm giữa hai người, cũng chưa biết trước kết quả được đâu, nhưng mà trước khi đi thì anh hãy kí vào bản cam kết này đi đã.
Nêu có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng liên quan gì đến Thiên Kình""
"Cam kết từ bỏ chức vụ Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Kình...
và mãi mãi không được quay lại Thiên Kinh dù với tư cách gì đi chăng nữa..."
Mộc Du Miên nhìn dòng chữ, bừng bừng phẫn nộ.
"Thương Ngôn Hạo, đừng vui mừng quá sớm thế...
cảnh sát còn chưa điều tra kỹ càng, vậy mà cậu đã nắm rõ giống như là cậu là người đứng sau chuyện này vậy?"
Thương Chủy lạnh lùng lên tiếng, cảnh sát và cổ đông đồng loạt nhìn sang anh ta, Thương Ngôn Hạo giật thột, đột ngột tức giận lớn tiếng: "Thương Chủy! Anh đừng có mà ở đây ăn nói lung tung, nếu anh xảy ra chuyện gì thì chẳng phải Thiên Kình sẽ mang tiếng hay sao?! Bây giờ anh tự động từ chức chính là hợp tình hợp lý rồi!"
"Hợp tình hợp lý?"
Thương Chủy nhếch môi lạnh lẽo, cầm lấy tờ giấy trên tay Thương Ngôn Hạo, trước vẻ mặt hả hê của anh ta, ngang nhiên xé bỏ tờ giấy đó ra làm đôi, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên tối sâm.
"Thương Ngôn Hạo...
muốn lấy chức Tổng giám đốc thì hãy tự mình giành lấy bằng thực lực của mình, đừng làm mấy trò bẩn thỉu sau lưng"
Anh nói xong, liền đi lướt qua anh ta.
Mộc Du Miên đi theo sau anh, Thương Ngôn Hạo nghiến răng nhìn theo, hai tay siết chặt vào nhau đến mức nổi gân xanh, khốn kiếp! "Để rồi xem...
cho dù không sớm thì muộn anh cũng phải ngồi tù! Lúc đó anh cũng phải nôn cái ghế đó ra cho tôi thôi, lúc đó xem anh còn phách lối được hay không?"
Nhân viên trong công ty thấy anh bước xuống cùng cảnh sát, không ngừng xì xào bàn tán.
Mộc Du Miên chạy tới đến xe của cảnh sát thì bị chặn lại, Thương Chủy giơ tay lên xoa đầu cô, trấn an: "Em đừng lo."
Anh chỉ nói ba chữ ngắn gọn, cô biết anh sẽ không dã dàng bị đánh bại như thế, nhưng Thương Ngôn Hạo muốn đổ tội cho anh, muốn lật ngược tình thế thì cần phải tìm ra bằng chứng.
Mộc Du Miên nhìn theo chiếc xe ô tô dân dần đi xa, đáy lòng buồn bã, cô chẳng làm được việc gì để giúp anh cả.
Đúng lúc quay lại trên phòng làm việc của anh thì Thương Ngôn Hạo vẫn còn ở đấy, lại còn ở ngay trước bàn làm việc của anh, bảng tên đã được thay thế bằng Tổng giám đốc Thương Ngôn Hạo.
Mộc Du Miên tức điên lên, xông tới quăng cái bảng tên dát vàng đó xuống đất.
Thương Ngôn Hạo cau mày, đứng dậy lạnh lùng giơ tay lên tát cho cô một cái, Mộc Du Miên tránh không được, khóe môi bị tát đến bật máu, nửa bên má in hằn dấu vết năm ngón tay.
"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Chỉ là một con nhỏ khuyết tật mà dám lộng hành, không biết điều!"
Thương Ngôn Hạo nhếch môi hả hê, nói tiếp: "Để xem bây giờ không có Thương Chủy chống lưng thì cô làm được gì?"
Anh ta quét ánh mắt một lượt lên khắp cơ thể của cô rồi liếm môi, cười đầy khả ố.
"Hay là cô làm vợ bé của tôi đi, chỉ cần nghe lời, anh đây nhất định sẽ làm cho cô sung sướng!"