Nghiêm Trực ném một con mực vào người của Lý Đại, anh ta thận trọng ngó nghiêng xung quanh, Mộc Du Miên nhanh chóng nấp đi.
Lý Đại tặc lưỡi, cười nói: "Anh Nghiêm, anh có phải là cẩn thận quá mức hay không, bình thường còn chẳng có ma nào đến đây, sợ gì chứt"
Nghiêm Trực thở dài, đáp: "Cũng nên cẩn thận một chút!"
"Làm gì có ai đâu chứ!"
Cho dù Lý Đại có nói thế thì tại sao anh ta cứ có cảm giác như là ai đang lén nấp một chỗ quan sát bọn họ Vậy.
Bọn họ lại tiếp tục chơi bài rồi uống rượu, thảo nào tối hôm đó cô cứ thấy ánh mắt của đám công nhân này là lạ, thì ra là bọn chúng đang giả vờ, lúc đó vì sự xuất hiện của Thương Ngôn Hạo và Lục Âu nên cô bị phân tâm, không nhớ đến phản ứng của đám công nhân này.
Hóa ra là bọn chúng bắt tay cùng với Thương Ngôn Hạo, lập kế hoạch để ma túy vào kho hàng nhằm đổ tội cho Thương Chủy.
Mộc Du Miên ghi âm lại hết, cô muốn vào trong kiểm tra camera ngày hôm đó luôn, nhưng bây giờ bọn chúng canh gác thế này, không thể nào vào được.
Vậy nên Mộc Du Miên dự định là sẽ quay lại vào buổi tối.
Mộc Du Miên tìm một nhà nghỉ nhỏ gần đó, ở bên trong căn phòng nhìn ra bên ngoài có thể quan sát được bọn chúng.
Xem ra bọn chúng cũng chẳng chăm lo gì cho kho hàng, mặc dù là nhân viên cũng chỉ hết uống rượu rồi cờ bạc bù khú.
Cô lại nhớ tới Thương Chủy, không biết giờ này anh thế nào rồi, một người là Tổng giám đốc như anh chắc chắn sẽ có không ít người ganh ghét, đố ky.
Ban đầu cô cũng nghĩ anh là một người độc đoán, chỉ thích làm theo ý của mình, nhưng có những lúc cô thấy anh làm việc đến tận khuya, một Thương Chủy lạnh lùng và không xem ai ra gì, nhưng không ai có thể phủ nhận năng lực và công sức mà anh bỏ ra cho Thiên Kình.
Ngược lại Thương Ngôn Hạo luôn tìm mọi cách hãm hại anh.
Mộc Du Miên thầm nghĩ, có phải những gia tộc lớn, bên trong họ luôn đấu đá giành giật như vậy hay không? Có lẽ...
chính bản thân cô ở nhà họ Mộc cũng từng xảy ra chuyện, nếu không thì tại sao cô lại chẳng thể nào nói được...
Mộc Nhược Hy, cô gái lần trước tự xưng là em gái cô, cô ta hình như cũng vô cùng căm ghét Mộc Du Miên.
Cô ta nói rằng cô đã cướp mất Thương Chủy, vị hôn thê chả anh đáng lẽ phải là của cô ta, rốt cuộc trong chuyện này còn có uẩn khúc gì? Nếu là ngày trước, bảo cô rời xa anh, Mộc Du Miên sẽ không chần chừ.
Nhưng bây giờ cô đã có tình cảm với anh, vì thế cô không thể nào trả anh lại cho Mộc Nhược Hy được.
Mộc Du Miên vuốt ve chiếc nhẫn cưới của hai người trên ngón áp út, Thương Chủy...
nhất định em sẽ giúp anh dạy cho bọn chúng một bài học! Mặt trời bây giờ đã lặn hẳn xuống, nhường chỗ cho mặt trăng đi lên.
Bóng đêm cũng xuất hiện, nơi mà những con người có âm mưu hãm hại người khác thường thích nhất.
Đám công nhân cơm no rượu say bắt đầu lăn ra ngủ khò khò, Mộc Du Miên quay lại chỗ mà cô nấp ban chiều, quả nhiên bọn chúng còn chẳng thèm kiểm tra lại cửa nẻo.
Cô không tốn chút công sức để vào được bên trong, ở trong bóng tối tìm căn phòng trực để máy quay an ninh.
Chỉ cân tìm được cảnh máy quay ghi lại bọn chúng dàn dựng cùng với bằng chứng cô đã ghi âm được thì Thương Ngôn Hạo sẽ không thể phủ nhận được nữa.
Mộc Du Miên cẩn thận đi từng bước một, nhà kho này rất rộng, không biết phòng nào là phòng để máy quay nữa, cô không dám bật điện thoại lên để soi, chỉ có thể dựa vào cảm giác và ánh trăng bên ngoài để lần mò.
Nghiêm Trực lúc này vốn đang ngủ lại như có linh tính, anh ta đột ngột mở bừng mắt ra.
Đôi mắt trong đêm tối sắc lẹm, đảo đảo nhìn xung quanh, hai tai anh ta dỏng lên, nghe ngóng xem có tiếng động gì hay không.
Lắng nghe một lúc thì không nghe thấy gì, chỉ có tiếng ngáy khò khò của mấy tên đàn em nằm bên cạnh.
Nghiêm Trực đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì bỗng nghe thấy 'cạch' một tiếng, anh ta liền ngồi bật dậy, cầm lấy cây gậy gỗ trong góc tường, sau đó đi kiểm tra xung quanh.
Mộc Du Miên cuối cùng cũng lần ra được căn phòng mà mình cần tìm, cô vận dụng tài mở khóa của mình, nhanh chóng đã mở được ra.
Mộc Du Miên cẩn thận đóng cửa lại, sau đó vào máy tính bắt đầu tìm kiếm.
Mật khẩu của máy quay đến đám công nhân còn không biết, vì đây là kho hàng quan trọng của Thiên Kình, vậy nên chắc chắn bên trong vẫn còn lưu giữ lại video của đám công nhân kia lén lút bỏ ma túy vào kho hàng.
Mười ngón tay của cô múa nhanh trên bàn phím, đã lâu rồi Mộc Du Miên chưa thực hành lại môn này.
Lúc ở học viện cảnh sát, cô cũng từng là một tay hacker khét tiếng đấy...
Nghiêm Trực lúc này đã đi gần tới nơi, tiếng bước chân của anh ta vang lên ngày càng gần khiến cho Mộc Du Miên ngừng lại, cô phát giác ra có người đang đến, lập tức tắt máy tính đi rồi nép người vào sau cánh cửa.
Nghiêm Trực đi đến phòng an ninh, đột nhiên bước chân của anh ta dừng lại.
Mộc Du Miên nín thở, ánh mắt của anh ta phát hiện ra ổ khóa đã được mở, gương mặt bình thường trở nên dữ dằn, anh ta cầm chắc cây gậy gỗ trong tay, tay nắm cửa dân chuyển động, Mộc Du Miên cũng siết chặt một cây gậy phía sau lưng.
Đúng lúc Nghiêm Trực chuẩn bị mở cánh cửa ra thì Mộc Du Miên nghe thấy một tiếng bịch, sau đó không gian liền trở về yên ắng.
Cô càng cảnh giác hơn, cánh cửa lần này từ từ chuyển động, cô lập tức giơ cây gậy lên nhắm thẳng vào cái bóng đen cao lớn kia, nhưng Lục Âu đã đỡ được nó, còn lên tiếng: "Cô Mộc."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, Mộc Du Miên sững người trong giây lát.
Lục Âu? Tại sao anh lại ở đây? "Cô Mộc, sao cô lại tới đây giờ này?"
Lục Âu hỏi, hỏi xong mới nhớ ra cô không nói được, thế là lại thôi.
Anh ta kéo Nghiêm Trực đã ngất xỉu vào bên trong, sau đó đóng cửa lại.
Thì ra lúc nãy tiếng động là Lục Âu đánh ngất Nghiêm Trực sao? Mộc Du Miên cũng thắc mắc tại sao anh lại ở đây, nhưng chưa kịp hỏi thì anh ta đã trả lời: "Tôi đã nghe nói về vụ của Tổng giám đốc Thương có liên quan tới ma túy rồi, nhưng nghĩ kĩ lại, có vài điểm khá mâu thuẫn nên tôi mới bí mật tới đây điều tra.
Không ngờ lại gặp cô ở đây.
Cô im lặng, anh ta lại nói tiếp: "Cô Mộc, chuyện vụ án giết người lần trước, cô không phải là hung thủ giết chết bọn họ, tôi xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ ngày hôm đó của tôi."
Mộc Du Miên lắc đầu nhưng không biết là anh ta có nhìn thấy được hay không.
Lục Âu không nói nữa mà ngồi xuống ghế, anh ta cũng có ý định sẽ lần lại đoạn video buổi tối ngày hôm đó.
Mộc Du Miên muốn hỏi xem sau khi cô đi, cục trưởng Triệu có làm khó dễ cho anh ta không, bởi vì trong mắt cô, anh ta là một cảnh sát chính nghĩa, anh ta không hề biết kiêng kị điều gì.
Lục Âu giống như là người một khi đã có mục tiêu thì anh ta sẽ phải làm nó cho bằng được...
"Có phải anh đang nghi ngờ tôi và Ám Dạ quen biết với nhau có phải không?"
Cô viết từng chữ lên lưng anh ta.
Lục Âu ngây người trong giây lát, sau đó không hề phủ nhận, đáp: "Phải."