• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thích"

Anh trầm giọng đáp.

Mộc Du Miên đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh dân, Thương Chủy bỗng với tay tắt đèn, trong phòng bây giờ chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo, anh cởi bỏ chiếc chăn trên người cô xuống, chiếc váy rách rưới cũng bị anh ném sang một bên.

Đôi môi ấm nóng của anh men theo từng đường cong cơ thể cô, giống như cơn mưa xoa dịu đi vùng đất khô cần, bất cứ nơi nào anh chạm tới, cơ thể cô lại khẽ run lên.

Mộc Du Miên khó nhịn, bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều, lọt vào tai Thương Chủy vô cùng kích thích, đôi môi anh đi trên cơ thể cô một lượt, sau đó dừng lại ở hai gò bồng đảo nhô cao, bên trong căn phòng yên ắng, anh lắng nghe được nhịp đập của trái tim cô.

Mộc Du Miên khẽ mở mắt ra nhìn anh, cô không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng cảm giác nói cho cô biết được rằng người đàn ông này là...

"Thương Chủy.."

Giọng nói êm dịu run rẩy vang lên, lần này đích thị không phải là khẩu âm nữa, mà là âm thanh từ trong chính môi cô phát ra.

Thương Chủy cứng đờ người, đến cả cô cũng kinh ngạc mà bụm chặt lấy miệng mình.

Âm thanh đó là của cô sao? Đây có phải là mơ hay không? "Thương Chủy...?"

Mộc Du Miên thử gọi lại một lần nữa, âm thanh mềm mại cất lên kéo anh sực tỉnh.

Sững sờ một lát, anh đột ngột thay đổi nét mặt, nghiến răng lạnh lùng nói: "Mèo hoang nhỏ, ở trong vòng tay tôi mà dám gọi tên của người đàn ông khác, em muốn chết phải không?"

Anh há miệng cắn lên nụ hoa hồng trước ngực cô như trừng phạt, Mộc Du Miên đỏ mặt, cả người chịu kích thích như có dòng điện chạy qua, cho dù anh có không nhận bản thân mình là Thương Chủy thì cô vẫn không thể nào lầm được.

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm lên vết thương nơi bả vai anh, đây là vết thương mà chính tay cô băng bó, nếu lúc trước cô còn nghi ngờ thì bây giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn.

"Mèo hoang nhỏ, tôi phải trừng phạt em mới được..."

Thương Chủy nhận thấy cô khang khác, vừa dứt lời, anh bèn cúi đầu xuống, hai tay chế trụ hai chân cô sang hai bên, sau đó khám phá nơi bí ẩn ngọt ngào của cô.

"Ư...a..."

Mộc Du Miên cong eo lên, lông ngực phập phồng thở gấp gáp, thân dưới của cô cảm nhận được sự kích thích mà anh đem lại, không ngừng run lên.

Khoái cảm tràn tới bao bọc lấy tâm trí cô, ánh mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà, đôi môi anh đào buông ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều.

"Đúng là nhạy cảm mà, tôi mới chỉ chạm vào một chút mà em đã phản ứng thế này rồi sao?"

Thương Chủy thích thú trêu đùa cô, khóe môi khẽ cong lên, buông lời trêu chọc.

Cô ấm ức nhìn anh, Thương Chủy vòng tay xuống eo cô nâng lên, hai cơ thể liền áp sát vào nhau không còn kẽ hở, một lần nữa anh ngậm lấy đôi môi anh đào hé mở như mời gọi, cho cô nếm thử hương vị của chính mình.

"Ưm..."

Cánh tay nhỏ nhắn trảng nõn vô thức vòng qua cổ anh, tâm trí mờ mịt đáp lại anh.

Ở bên dưới, anh không ngừng trêu đùa nơi bí ẩn, Mộc Du Miên run người bật thở hổn hển, cô khẽ nép vào lòng anh, mặt vùi vào hõm vai anh, cảm nhận từng đợt khoái cảm dâng trào.

Thương Chủy nhịn cũng sắp điên, tiếng lạch cạch vang lên, chiếc quần bị anh ném xuống đất.

Mộc Du Miên hé mắt ra nhìn, cảm giác kinh tởm khi bị Vương Thăng chạm vào dường như không còn, ở bên cạnh anh bây giờ, cô không còn sợ hãi nữa, ngược lại còn cảm thấy hồi hộp mỗi khi mà anh chạm vào mỗi nơi trên cơ thể mình.

Anh ôm cô vào lòng tựa vào ngực mình, hai chân cô vòng qua thắt lưng anh, Mộc Du Miên cắn môi khó chịu, vòng eo nhỏ bé vô thức đung đưa.

"Mèo hoang nhỏ, nói em muốn gì?"

Thương Chủy cất tiếng, hơi thở ấm áp quyến rũ lướt qua bên tai cô.

Cô e ngại không chịu cất lời, anh lại cứ thích trêu chọc cô làm cô rất khó chịu...

"Nói đi, tôi sẽ cho em"

Giọng nói của anh một lần nữa vang lên, trâm thấp quyến rũ, còn xen lẫn ý cười.

Bên dưới Mộc Du Miên bị anh quấy nhiễu mà không chịu cho cô, bèn thâm mắng anh, sau cùng quẫn bách lí nhí nói nhỏ bên tai anh.

"Muốn anh..."

"Muốn tôi cho em cái gì?"

Anh nhận được câu trả lời như mong muốn, vẫn cố trêu chọc cô thêm.

Mộc Du Miên phồng má cắn cắn lên hõm vai anh không chịu nói.

Anh cong môi cười, khẽ xoa đầu cô, sau đó một tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn, rồi một thứ ấm nóng to lớn dân xâm nhập vào bên trong cô, người cô run rẩy dữ dội, móng tay cào lên tấm lưng rộng của anh để lại từng vệt dài đỏ ửng.

Thương Chủy hít sâu một hơi, chậm rãi len vào nơi nhỏ nhắn, cô phản ứng lại khiến anh phát điên, vì thế không cẩn thận đem eo cô nhấn mạnh một cái, Mộc Du Miên giật mình hét lên một tiếng, thân thể mềm mại như không xương chỉ biết tựa vào ngực anh.

Ngược lại Thương Chủy vô cùng sung sướng, anh thở ra một hơi dài thỏa mãn, khẽ nâng cằm của cô lên, ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào.

"Ư...' Mộc Du Miên rên rỉ từng tiếng, mái tóc dài mượt mà như dải lụa đào chuyển động nhịp nhàng theo tiết tấu của anh.

Cánh tay rắn rỏi của Thương Chủy ôm chặt eo cô ép sát vào người mình, giống như muốn khảm cả cơ thể cô vào ngực...

"Mộc Du Miên..."

Xen lẫn tiếng thở nặng nề, anh gọi tên cô, chứ không phải là gọi "Mèo hoang nhỏ"

nữa.

Tâm trí anh bây giờ chỉ tràn ngập bình bóng cô, không chỉ vì năm trăm vạn hay muốn giày vò cô nữa...

Anh muốn nói ra cảm xúc trong lòng mình, nhưng đột nhiên nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt khi nãy của cô nhìn anh sau khi anh giết người, và cả thanh âm đầu tiên sau khi cô nói được, cô đã gọi tên của anh là Thương Chủy chứ không phải là Ám Dạ.

Mà bây giờ anh không thể để lộ thân phận trước mặt cô được.

Thương Chủy cắn răng kìm nén...

Cho dù cô có biết, thì anh sẽ coi như không có chuyện gì...

"Mèo hoang nhỏ, hôn tôi đi"

Thương Chủy dùng đôi môi ấm nóng mân mê vành tai mẫn cảm và gò má non mềm của cô.

Mộc Du Miên ngoan ngoãn nghe lời, chủ động hôn anh, học cách của anh len đầu lưỡi nhỏ xinh vào, tức thì bị anh mút chặt lấy...

Bên dưới tiết tấu anh nhanh dần, anh lật người đè cô xuống giường, ở bên trong cô cuồng dã mạnh bạo.

Mộc Du Miên chỉ biết nắm chặt lấy tấm ga trải giường màu trắng, thần trí mơ mơ hồ hồ cùng anh chìm vào khoái cảm, cơn khó chịu ban nãy bây giờ dần được anh xua đi, Thương Chủy làm cô không biết mệt mỏi, đôi khi anh rất cuồng bạo, sau đó lại vô cùng nhẹ nhàng.

Anh giày vò cô suốt đêm với đủ mọi tư thế, Mộc Du Miên mệt quá nên thiếp đi từ bao giờ, còn người đàn ông phía trên vẫn đang hưởng thụ thỏa mãn...

Thương Chủy khẽ gầm lên một tiếng, thấy cô không còn phản ứng mới rút ra, bên dưới lập tức tuôn trào ra dục vọng của anh, Mộc Du Miên nhắm mắt ngủ mất từ bao giờ, trông thấy dáng vẻ này của cô anh lại cong môi cười.

"Tạm tha cho em."

Mặc dù vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng thấy cô ngủ ngon như vậy, anh lại không nỡ.

Bàn tay đưa lên vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt đang từ dịu dàng bỗng chuyển sang lạnh lùng, may mà ban nãy anh đã đến kịp lúc, nếu không anh không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Nghĩ đến bàn tay bẩn thỉu của tên đàn ông kia, Thương Chủy hận không thể chặt đứt mười ngón tay ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK