Cô chợt bừng tỉnh, Thương Chủy đứng dậy đi vào nhà tắm, lát sau bên trong liền có tiếng nước róc rách truyền ra.
Mộc Du Miên ôm hai gò má hồng hồng, lấy một chiếc váy trong tủ ra mặc vào, lập tức nhìn thấy đồ lót của cô có thêm tận mấy bộ mới, lại còn để ở ngăn bên dưới ngăn quần âu của anh.
Cô ngượng chín cả mặt, lén giấu giấu nó đi, trời ơi ai mua vậy? Có mấy bộ nhìn kì cục chết lên được, đánh chết cô cũng không bao giờ mặc.
Mộc Du Miên đang thủ tiêu"
nó vào một nơi kín đáo, đúng lúc này anh đã tắm xong, đi ra ngoài.
Cô giật mình đứng dậy, đóng sầm cửa tủ lại.
"Sao thế?"
Anh dùng khăn lau lau mái tóc của mình, thân hình săn chắc tuyệt đẹp bước tới gần cô.
"Không có gì."
Mộc Du Miên đứng chặn trước tủ, Thương Chủy lên tiếng: "Tôi cần lấy quần áo."
Mộc Du Miên chậm chạp đứng gọn sang một bên, anh vừa mở cửa tủ ra, đồ lót bị cô nhét vội liền rơi ra ngoài.
Thương Chủy đờ người đứng nhìn, còn Mộc Du Miên hoảng hốt nhanh chóng cúi người xuống nhặt, ném nó lại vào trong tủ rồi dùng váy che lên.
"À...
haha, anh đừng bận tâm""
Cô nở nụ cười gượng gạo, người nào đó nhướng một bên mày, không nói năng gì.
Có điều lúc nãy anh đã nhìn thấy hết rồi.
Thương Chủy lấy áo sơ mi màu xám ra mặc, lúc luồn vào tay phải có chút khó khăn, Mộc Du Miên liền giúp anh.
Nhưng người đàn ông nào đó bị thương ở tay chứ đâu phải ở chân, thế mà mặt dày mày dạn bắt cô kéo khóa quần cho.
"Tay tôi đau."
Anh nói.
Mộc Du Miên nhịn xuống, thôi thì anh đang bị thương, chịu đựng một tí vậy.
Cô cố gắng dời sự chú ý khỏi vật đang sừng sững nơi đũng quần anh kia, nhanh chóng kéo khóa quần lên, có điều ông trời lại muốn làm khó cô, Mộc Du Miên vội vàng quá nên khóa kéo bị mắc kẹt rồi! Cô dùng sức kéo nó lên nhưng không được, anh không giúp cô thì thôi, lại còn ủng dung giục cô nhanh lên.
Mộc Du Miên cắn môi, hết cách, trực tiếp hạ người xuống, quái thú của anh cách khuôn mặt cô rất gân, lại còn rất nóng...
Mộc Du Miên đỏ ửng cả mặt mũi, chỉ muốn mau mau giải quyết xong khóa kéo bị mắc vào vải, cô muốn gỡ ra, vô tình tay nhỏ lại chạm vào vật đàn ông của anh.
Cô rụt phắt tay lại, giống như có một dòng điện chạy qua cơ thể, tụ lại ở trên đầu ngón tay, đồng thời Thương Chủy cũng hít sâu một hơi.
Mộc Du Miên càng cuống quýt hơn, ra sức kéo, không ngờ lần này lại được, nhưng vì lỡ tay mạnh quá, cả người cô ngã nhào vào người anh.
"Anh...
anh có sao không?"
Cô luống cuống đứng dậy, sợ động vào vết thương trên vai anh.
"Không sao."
Thương Chủy cũng đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, vừa nãy nguy hiểm quá, suýt chút nữa là anh lại không nhịn được rồi.
Bên ngoài lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, mời hai người xuống lầu ăn sáng"
Lưu Âu Lị nói.
Mộc Du Miên cùng anh ăn sáng, bấy giờ mới nhớ ra đêm hôm qua có bóng đen khả nghi đứng ở bên ngoài ban công, cô định nói chuyện này cho anh biết nhưng lại sợ mình có trông gà hóa cuốc không? Chần chừ mãi cuối cùng lại thôi.
Thương Chủy quan sát nét mặt cô, trâm ngâm.
Lúc hai người đi ra ngoài, trợ lý Lưu đã đứng chờ sẵn.
"Tổng giám đốc, chuyện công nhân của chúng ta bị đánh hôm qua, tôi đã chỉ trả tiền viện phí cho họ, đồng thời cho họ thêm một khoản tiền rồi ạ."
Anh gật đầu, trợ lý Lưu lại bày ra bộ dạng khó nói, Thương Chủy lạnh lùng nhìn anh ta, cất tiếng: "Có chuyện gì thì mau nói đi."
Trợ lý Lưu nuốt nước bọt một cái rồi mới đáp: "Là có một công nhân, vợ của anh ta đến bệnh viện làm loạn, đòi chúng ta nhiều tiền bồi thường hơn."
"Vậy thì cậu cứ đưa cho họ."
Thương Chủy không cần suy nghĩ, đáp.
Đối với anh, chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì không cần phải nghĩ ngợi nhiều.
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng số tiền mà cô ta đòi là rất lớn.
Tận năm trăm vạn."
Trợ lý Lưu toát mồ hôi nói ra.
Năm trăm vạn? Mộc Du Miên kinh ngạc, cái giá đó là quá cao và vô lí rồi.
Trợ lý Lưu không cần hỏi đã nhanh nhẹn đưa hồ sơ điều tra cho anh xem.
Cô kín đáo liếc nhìn, tức thì bị cái tên trên đó làm cho cứng đờ cả người.
Tạ Hữu Mai.
Tại sao...
người tống tiền đó lại là mẹ của cô chứ? Mộc Du Miên liếc sang khuôn mặt Thương Chủy, sắc mặt lạnh lùng, không biết bây giờ anh đang suy nghĩ điều gì.
Trợ lý Lưu nhìn anh qua gương chiếu hậu, lên tiếng: "Tổng giám đốc, cô ta không có căn cứ để đòi chúng ta bồi thường một số tiền lớn như vậy.
Chúng ta có thể dùng biện pháp pháp lý để giải quyết chuyện này."
Anh chưa trả lời, Mộc Du Miên bên cạnh đã hốt hoảng ngăn cản: "Không!"
Thương Chủy nheo mắt nhìn cô, Mộc Du Miên phát hiện mình thể hiện quá kích động, bèn cúi đầu che đi cảm xúc trên khuôn mặt.
Có điều lại không qua nổi mắt anh, lập tức vòng eo của cô đã bị khóa trọn trong vòng tay của anh.
"Mộc Du Miên, em có chuyện gì giấu tôi à?"
Anh lạnh giọng hỏi, hơi thở lướt qua viên tóc mai cô.
"Không có."
Cô nhìn anh, trả lời.
Thương Chủy tất nhiên không tin, hỏi tiếp: "Vậy ban nãy phản ứng đó của em là sao?"
Anh vừa nói, còn cố tình giơ tập tài liệu lên, ánh mắt cô liền di chuyển nhìn theo nó, tố cáo suy nghĩ mà cô đang che giấu lúc này.
"Nói."
Thương Chủy giống như có thuật đọc tâm, ánh mắt sắc bén nhìn thấu tâm tư cô.
Cô biết giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng đó là mẹ của mình hay sao? Cô không thể...
còn nữa, tại sao mẹ của cô lại dính líu đến Thương Chủy nữa cơ chứ? Động tới lợi ích của Thiên Kinh, còn uy hiếp tống tiền anh, không cần nghĩ cũng biết nhất định anh sẽ không bỏ qua chuyện này.
Mộc Du Miên suy nghĩ một hồi, quyết định nửa giả nửa thật nói cho anh nghe: "Tôi...
chỉ là thấy cái tên đó quen quen, giống với một người mẹ của bạn tôi.
Nên tôi mới...
Bạn sao? Thương Chủy bỗng nhếch môi cười, theo như anh được biết thì cô ở Mộc gia làm gì có bạn, suốt ngày chỉ chôn chặt mình ở trong phòng, cũng chẳng thân thiết hay nói chuyện với ai.
Liệu cô có thể có bạn nào được cơ chứ? "Mộc Du Miên.."
Anh đột nhiên nâng khuôn cằm nhỏ nhắn của cô lên, chậm rãi nói từng từ một: "Em có biết là, Thương Chủy tôi ghét nhất là nói dối và phản bội không?"
Đồng tử long lạnh chạm phải đôi mắt lạnh lẽo của anh, sống lưng cô bỗng chốc lạnh toát, đôi môi muốn nói mà cứng đờ không mở miệng ra nổi.
"Em và người phụ nữ này có quan hệ gì?"
Anh hỏi lại lần nữa.
"Không...
chỉ là tên giống thôi, tôi cũng không chắc chắn."
Cô đáp Anh liền cười khẩy, nói: "Chỉ là giống thôi ư? Mộc Du Miên, em ở Mộc gia không giao du với ai, hơn nữa còn không chắc chắn, vậy mà mới chỉ nghe tên thôi đã kích động như vậy hay sao?"
Thương Chủy dùng lời lẽ sắc bén, khiến cô không phản bác được.
Anh nắm gọn cô trong lòng bàn tay, hiểu cô đến chân tơ kẽ tóc, muốn qua mặt anh sao? Cô không có cửa, Mộc Du Miên suýt thì buột miệng mà nói ra hết.
Nhưng đúng lúc này chiếc xe đột ngột phanh gấp, cả người cô theo quán tính mà lao về phía trước, may mà Thương Chủy nhanh tay, ôm cô vào trong lòng bảo vệ.
Trợ lý Lưu vừa nãy nhìn thấy có người lao ra trước đầu xe thì mới vội phanh lại.
Anh ta cũng bị choáng váng, bên ngoài, một đám người bịt mặt, tay cầm gậy gộc nhìn rất hung hăng đáng sợ.