• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở của người phía sau dần đều trên đỉnh đầu cô, Mộc Du Miên khẽ khàng nhấc tay của anh ra, động tác vô cùng nhẹ nhàng tránh làm anh thức giấc.Cô với tay lấy chiếc điện thoại của Thương Chủy trên tủ đầu giường.Mộc Du Miên siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cô muốn xem xem rốt cuộc anh đã đi đâu, anh đang giấu cô bí mật gì.Đang chuẩn bị mở lên, Thương Chủy đột ngột cựa mình, vòng tay ôm chặt lấy eo cô.Mộc Du Miên vội vàng giấu nó ở sau lưng, nín thở quan sát anh.May mà Thương Chủy chỉ đơn thuần là cựa người, hơi thở vẫn sâu và đều, chứng tỏ anh vẫn còn ngủ say.Vừa nãy suýt chút nữa là trái tim nhỏ bé của cô nhảy ra ngoài mất rồi.

Cô mở điện thoại lên, lần trước cô đã nhìn lén được mật khẩu điện thoại của anh, cầu mong là Thương Chủy không đổi mật khẩu.Điện thoại xác nhận một cái, quả thực là đã mở được rồi, cô vào lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, nhưng lại hoàn toàn trống không.Đúng là cáo già mà...Anh xóa hết mọi thứ, trống trơn không có một chút thông tin nào, phen này cô thành công cốc mất rồi.Mộc Du Miên thầm thở dài, đúng lúc này điện thoại của anh lại rung lên, có một tin nhắn được gửi tới, nội dung chỉ có vỏn vẹn bốn chữ."Xử lí được chưa?"

Xử lí? Cô kinh ngạc, Thương Chủy định xử lí ai vậy? Thương Ngôn Hạo sao? Cô nhìn số điện thoại này, sau đó thầm ghi nhớ rồi mới trả điện thoại của anh về lại chỗ cũ, người nhắn tin cho anh là ai vậy nhỉ? Còn muốn xử lí ai nữa? Mộc Du Miên tò mò, suy nghĩ cả đêm không ngủ được, lúc mơ màng thì lại nhớ tới dáng vẻ người đầy máu của anh, và cái tin nhắn kia._ "Mộc Du Miên.."

Thương Chủy lay người cô, thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, mi tâm cau chặt lại, khuôn mặt tinh xảo dù nhắm mắt nhưng dường như đang rất hoảng sợ.Mộc Du Miên mở bừng mắt ra, trông thấy khuôn mặt đẹp như tạc của anh, ánh mắt cô vội nhìn xuống vết thương ở trên vai anh, thấy nó không sao, bấy giờ mới thở hắt ra một hơi."Em lại mơ thấy ác mộng à?"

Anh lo lắng hỏi, còn khẽ vuốt tóc cô.Mộc Du Miên quay mặt đi tránh bàn tay của anh, cô bèn ngồi dậy, đáp: "Tôi không sao."

Ánh mắt Thương Chủy tối lại, dường như không hài lòng với phản ứng của cô.Rõ ràng hôm qua cô vẫn còn lo lắng cho anh, bây giờ lại tỏ vẻ xa cách thế? Cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới có sáu giờ sáng.Mộc Du Miên định rời khỏi giường, vào nhà tắm rửa mặt mũi cho tỉnh táo, bất ngờ bị anh ôm chầm lấy từ phía sau.Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông cùng lồng ngực vạm vỡ bao trùm lấy thân thể cô, lại làm trái tim cô khế run lên.

Mộc Du Miên theo thói quen cựa quậy muốn thoát khỏi, ngược lại càng bị anh ôm chặt.Gương mặt Thương Chủy đặt trên hõm vai cô, đôi môi nhẹ nhàng mút mát da thịt mềm mại, cả người cô giống như có dòng điện chạy qua, bất giác khe khẽ kêu lên.Tiếng kêu nũng nịu như muốn tràn vào cốt tủy anh.Thương Chủy theo thói quen, hư hỏng luôn tay vào trong áo ngủ cô, vuốt ve làn da trơn láng mềm mịn."Dừng lại...Cô mấp máy môi, tay nhỏ ngăn lại bàn tay anh đang càn rỡ trong áo mình.Thương Chủy vờ như không biết, tiếp tục sờ mó, còn nâng cảm cô lên, ngấu nghiến đôi môi anh đào của cô.Mộc Du Miên đánh vào ngực anh, trong mắt đong đầy ấm ức, nếu không phải là anh bị thương, chắc chắn cô sẽ trở thành bữa sáng cho anh rồi."Mộc Du Miên, mới sáng ra mà đã thể hiện thái độ lạnh nhạt với tôi vậy sao? Muốn tôi trừng phạt em tiếp không?"

Ánh mắt anh dừng ở trên đôi môi cô, còn hư hỏng liếm môi một cái, hàm ý cảnh cáo.Ở trong vòng tay anh, cô thật nhỏ bé, giống như chỉ cần phản kháng, người đàn ông này sẽ nuốt luôn cô vào trong bụng.Thấy cô im lặng ngoan ngoãn, không còn chống đối nữa, nỗi bực bội vô cớ trong lòng anh mới nguôi ngoai đi.Đôi môi anh mân mê gò má mịn màng của cô, Mộc Du Miên cảm giác tâm trạng của anh đang thoải mái, vì thế nhân cơ hội hỏi: "Thương Chủy, chuyện ở nhà kho, anh định giải quyết thế nào?"

Nhắc tới chuyện đó, ánh mắt anh liền thay đổi, tràn đầy lạnh lùng, tuy nhiên Thương Chủy không trả lời mà chỉ khẽ cong môi cười, bàn tay xoa đầu cô, nói: "Sau này em sẽ biết."

Đôi mắt của Thương Chủy tập trung trở lại gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đang chuẩn bị tặng cô thêm một nụ hôn kiểu Pháp thì một tiếng động vang lên, tức thì phá vỡ khung cảnh ngọt ngào buổi sáng sớm."Ục..ục...' Mộc Du Miên che bụng, cụp mi mắt ngại ngùng.Thương Chủy bật cười một tiếng: "Được rồi, tha cho em"

Cô như được đại xá, lập tức chạy biến vào trong nhà tắm.Thương Chủy đợi cánh cửa nhà tắm đóng lại, lúc này mới gọi điện cho trợ lý Lưu: "Chuyện hôm qua cậu xử lý rồi chứ?"

"Tổng giám đốc, đã xong xuôi rồi ạ"

Anh ta đáp."Tốt."

Thương Chủy nở nụ cười lạnh lùng, đáy mắt chỉ có sự tàn nhẫn, liền cúp máy.Anh liếc sang vết thương trên vai mình, định thay miếng băng gạc mới.Đúng lúc này Mộc Du Miên đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, nhìn thấy như thế liền đi tới nói: "Để tôi giúp anh"

Thương Chủy im lặng ngầm đồng ý để cô xử lý vết thương cho mình.Mộc Du Miên mở hộp thuốc, sau đó mới tháo băng vết thương ra.Tuy rằng đã đỡ hơn hôm qua, nhưng xung quanh nó vẫn còn đỏ và hơi rỉ máu."Anh nhớ uống thuốc đều đặn đấy"

Cô nhìn mà không tránh khỏi xót xa, dặn anh.Bây giờ đã hết thuốc tê, chắc là anh đau lắm, cô nghĩ vậy.Nhưng đối với Thương Chủy thì vết thương này chỉ là vết thương cỏn con, anh sớm đã không còn cảm nhận được nỗi đau về thể xác nữa rồi.Mộc Du Miên đổ thuốc sát trùng lên miếng băng gạc, nhẹ nhàng sát trùng cho anh, cơ bắp anh tức thì căng cứng, Mộc Du Miên tưởng là anh đau, bàn ngước mặt lên, môi nhỏ mấp máy nói: "Anh cố chịu đựng một chút nhé."

Thương Chủy yên lặng ngắm cô, Mộc Du Miên sát trùng xong, thổi thổi vết thương, anh liền cảm thấy nhồn nhột.Xong xuôi cô mới băng bó lại vết thương kĩ càng."Xong rồi."

Cô thở phào một cái.Cô định đóng hộp sơ cứu lại thì giọng nói lành lạnh quen thuộc của anh liên vang lên: "Còn vết thương của em nữa."

Mộc Du Miên sững người vài giây mới đáp: "Của tôi chỉ là bị xây xát nhẹ thôi, không sao đâu, dán băng cá nhân vào là được rồi."

Thương Chủy lại không đồng ý: "Không được.Để tôi xem nào.Lần này đổi ngược lại là anh thoa thuốc cho cô, ánh nắng bên ngoài len lỏi khẽ chiếu vào khuôn mặt đẹp như tạc của anh, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng...và trong đầu Mộc Du Miên bỗng hiện lên ký ức tối hôm qua bọn họ cùng nhau ân ái trong nhà tắm, tức thì hai gò má lại đỏ bừng lên."Để tôi tự làm được rồi"

Cô đẩy anh ra rồi quay lưng về phía anh.Rốt cuộc cảm giác này là gì vậy?! Phải chăng là do Thương Chủy quá đẹp? Dáng vẻ anh dịu dàng như thế này, cô không quen một chút nào cả.Không để cô nghĩ ngợi thêm, Thương Chủy lập tức xoay hai vai cô lại, dùng ánh mắt bá đạo của mình, bắt cô ngồi im.Như thế này dường như mới đúng là anh, nhưng lần này cô lại không hề ghét hành động bắt ép này của anh chút nào.

Mộc Du Miên ngây người ngắm anh, đến khi Thương Chủy hướng mắt nhìn lên, cô vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình.Anh bèn đưa tay ra nhéo vào cái mũi nhỏ của cô một cái, nói: "Ngốc"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK