• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vùng bả vai của anh bị đạn bắn xuyên qua, không ngừng chảy máu, vết thương bị dính nước mưa, trở nên thâm tím, nhìn vô cùng đáng sợ.Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì? Mộc Du Miên không ngừng run lên, Thương Chủy lên tiếng, trấn an cô: "Không sao.Vết thương cỏn con này, không chết được."

Thương Chủy cong môi, có điều sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hoàn toàn trái ngược với lời nói của anh.Cô hoảng sợ, khóe mắt không kìm nén được mà đỏ ửng, nóng bừng lên.Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy máu, trước đây cô còn nhìn thấy những trường hợp còn nặng hơn, nhưng khi thấy Thương Chủy bị thương, Mộc Du Miên đã không kìm nén được lòng mình."Tại sao anh lại bị thương nặng như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cô mấp máy đôi môi đang run lên.Thương Chủy không trả lời, nhìn cô bằng ánh mắt sâu hút không thấy đáy, bên ngoài bấy giờ liền vang lên tiếng gõ cửa, bác sĩ Triệu đi vào, nhìn thấy anh bị thương nặng như thế, ông ta cũng không ngạc nhiên lằm, nhưng nhanh chóng sơ cứu cho anh."Tiêm thuốc tê đi"

Thương Chủy đột ngột nói.Nếu là như mọi khi, anh đều không cần tiêm thuốc tê, nhưng bây giờ có mặt mèo hoang nhỏ ở đây, anh không muốn làm cô sợ.Bác sĩ Triệu đáp "Vâng."

sau đó tiêm thuốc tê cho anh, ông ta thành thạo cầm con dao rạch vết thương, Thương Chủy không buồn cau mày, máu không ngừng chảy ướt đẫm miếng băng gạc, Mộc Du Miên đứng sững người nhìn, cho đến khi viên đạn được bác sĩ Triệu gắp ra, lúc đó trái tim trong lông ngực cô mới thả lỏng, thở phào một tiếng."Thiếu phu nhân, cô đừng lo, vết thương của thiếu gia không sao đâu, chỉ cần kiêng nước và vận động mạnh là được"

Bác sĩ Triệu khâu xong vết thương, nhìn sắc mặt cô tái nhợt vì lo lắng, ông ta mới nhẹ giọng khẽ nói.Mộc Du Miên gật gật đầu, ông ta bèn đưa thuốc chống nhiễm trùng cho anh uống, bởi vì vết thương bị dính nước mưa, nguy cơ rất cao sẽ bị nhiễm trùng."Xem vết thương cho cô ấy đi"

Anh nói.Lúc đó Mộc Du Miên mới nhớ là mình cũng bị thương.Sơ cứu vết thương cho cô xong, bác sĩ Triệu còn nhắc nhở thêm: "Thiếu gia, ngài nhớ phải kiêng nước, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng, lúc đó sẽ rất nguy hiểm."

Thương Chủy phẩy phẩy tay bảo ông ta ra ngoài, nét mặt thờ ơ.Bác sĩ Triệu biết dặn cũng như không, cho nên đưa mắt sang Mộc Du Miên, hàm ý cô để mắt đến anh.Mộc Du Miên gật nhẹ đầu, tiên ông ta ra ngoài.Lúc cô quay lại, áo sơ mi trên người anh đã hoàn toàn được cởi ra, vứt sang một bên, lộ ra làn da màu lúa mạnh và cơ bắp rắn chắc vạm vỡ.Nhưng Mộc Du Miên lúc này chẳng còn tâm trí nào mà đỏ mặt nữa, cô chỉ quan tâm tới vết thương của anh mà thôi.Ban nãy bị đạn bắn mà anh vẫn còn đến kho hàng, lại còn đứng đó một lúc nói chuyện với Thương Ngôn Hạo và Lục Âu."Tôi khát nước."

Thương Chủy thấy cô bần thần, bỗng lên tiếng.Mộc Du Miên sực tỉnh, nhanh chóng chạy đi rót nước cho anh.Trên đường đi còn suýt nữa thì vấp té.Cô đưa nước tới miệng Thương Chủy, còn cấn thận để một cái gối sau lưng anh cho anh tựa vào.Biết cô ngoan ngoãn thể này, anh đã sớm bị thương rồi.Thương Chủy định nhận lấy cốc nước trên tay cô rồi, đang định đưa tay lên cầm thì chợt dừng lại, lông mày chợt cau, Mộc Du Miên vội vàng cuống quýt lo lắng."Sao...sao vậy? Anh đau à?"

"Đột nhiên cả người bủn rủn, em cầm cho tôi uống đi"

Anh nói.Mộc Du Miên không chút nghi ngờ, ngồi xuống giường, đưa nước tới bên miệng anh, nhưng nước lại chảy xuống ướt đẫm một vùng ngực, cô nhanh chóng lấy khăn giấy lau đi.Thương Chủy lại nói: "Không được rồi.Hay là em dùng cách khác."

"Cách gì?"Anh chỉ chỉ vào môi mình.Cô phản ứng chậm, vài giây sau hai gò má mới đỏ bừng lên, anh muốn cô dùng miệng để bón nước cho anh sao? Mộc Du Miên quay mặt đi không chịu, Thương Chủy lại nhíu mày, kêu lên một tiếng."Đau"

Đôi môi anh vẫn còn hơi tái, làn môi khô khốc, nếu không phải bây giờ anh đang bị thương, còn lâu cô mới chịu làm chuyện này.Cô chu môi lên, áp môi mình lên môi anh, dòng nước ấm áp châm chậm chảy vào miệng anh.Ánh mắt Thương Chủy dần tối lại, bàn tay đột ngột đưa lên ghì chặt gáy cô, không cho cô lùi lại, đầu lưỡi anh mang theo hương bạc hà tiến vào, hút hết mật ngọt trong miệng cô, môi lưỡi cùng nhau quấn quýt.Cô muốn đẩy anh ra, lại sợ động đến vết thương, đành phải đợi cho Thương Chủy thỏa mãn.Đáng tiếc người nào đó lại mãi chẳng thấy đủ, càng hôn càng say mê.

Mộc Du Miên bèn cấu một cái vào tay anh, ánh mắt bất mãn, Thương Chủy lưu luyến buông cô ra, vuốt ve đôi môi căng mọng ngọt ngào.Đôi môi của Thương Chủy cũng được cô làm ấm lên, hồng hào, hai gò má cô đỏ ửng như dải lụa đào, hàng mi khẽ cụp xuống, hai gương mặt gần sát vào nhau, mùi hương ngọt ngào từ cơ thế cô khiến dục vọng trong anh lại trỗi dậy.Lí trí trong anh bay đi mất, tay vòng xuống ôm eo cô kéo sát vào người mình, cơ thể mềm mại lập tức áp sát vào cơ thể săn chắc của anh, làm nhen lên ngọn lửa nóng bỏng giữa hai người.

Mộc Du Miên không phản ứng kịp, chỉ biết chống một tay lên ngực anh, cô ngẩng mặt lên, lại bắt gặp đồng tử đen láy sâu hút của anh, trái tim trong lồng ngực bất chợt nhảy nhót.Hơi thở đầy cám dỗ quyến rũ từ anh phảng phất trên bờ môi cô, làm người cô khẽ run nhẹ một cái, dường như không gian xung quanh cô bây giờ chỉ là vòng tay của anh, an toàn và đầy sự chiếm hữu."Thương Chủy, anh đang bị thương đấy...buông tôi ra đi"

Cô khẽ nhắc nhở anh.Thương Chủy lại chẳng để nó vào tai, vuốt sói hư hỏng bắt đầu luôn vào trong áo ngủ cô, khẽ mân mê vuốt ve làn da mềm mại.Xúc cảm truyền lại khiến anh sớm đã không còn lý trí, bị thương ư? Anh từng chịu những cơn đau còn hơn thế rồi, duy chỉ có ham muốn đối với cô là anh không thể nào chịu nổi.

Thương Chủy cũng chẳng có thời gian đâu mà phân tích nhiều, trực tiếp một lần nữa ngậm lấy bờ môi ngọt ngào kia, xoa dịu đi ngọn lửa đang dần bùng lên bên trong anh.Vuốt sói hư hỏng di chuyển lên trên, nơi mềm mại căng tròn, bên trong trái tim cô không ngừng đập mạnh.Mộc Du Miên bỗng hoảng hốt, sợ rằng anh có phát hiện ra hay không? Nụ hôn này không hê cuồng dã như mọi lần mà rất dịu dàng, dường như Thương Chủy đang thưởng thức một món ngon nhất trên đời, Mộc Du Miên nhắm mắt, mặc cho anh dẫn dắt.Đột nhiên một bên vai cô có cảm giác mát lạnh, hóa ra là áo ngủ đã bị anh tuột xuống, lộ ra da thịt mịn màng trắng ngần như ngọc.

"Ưm...Cô bỗng bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều, Thương Chủy lập tức lật người đè cô xuống giường.Động tác của anh nhanh đến nỗi nếu không nhìn thấy vết thương, cô còn tưởng anh hoàn toàn khỏe mạnh.Thương Chủy thành thạo lột chiếc áo ngủ vướng víu trên người cô xuống.Cả thân hình trắng nõn, mềm mại, mỹ miều lập tức lọt vào mắt anh, yết hầu anh chuyển động một cái, lập tức cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa trước ngực.

"A...' Cô kêu lên, tay nhỏ chống vào bả vai anh phản kháng.Bị anh kích thích, Mộc Du Miên cong eo lên, Thương Chủy cong môi cười, bàn tay vuốt ve khắp cơ thể cô, châm lên ngọn lửa ái tình.Đáng ghét...hành động như vậy, đâu có giống bị thương...Mộc Du Miên sợ động vào vết thương của anh nên cũng không dám phản kháng mạnh.

Nhưng cho dù cô không chống đối thì Thương Chủy cũng không làm được, vầng trán anh sau một lúc đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở nặng nề năm xuống bên cạnh cô."Xem ra tôi không thể ăn em đêm nay được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK