• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Chủy nhìn cô chăm chú đến nỗi cô phải đỏ mặt lấy tay sờ lên mặt mình, hình như không có dính gì cả mà? Thực ra là anh đang nhớ đến giọng nói ôn nhu của cô vào buổi tối hôm trước, Mộc Du Miên đã lên tiếng gọi anh, anh tưởng lúc đó cô đã nói được rồi.

Thương Chủy đã gọi điện cho David để hỏi vấn đề này, anh ta nói rằng: "Thực sự cũng chưa có gì chắc chắn được cả, bệnh nhân nếu như cởi bỏ được tâm lý của mình thì sẽ nói lại được thôi, nhưng mà hiện tại nguyên nhân mà cô ấy bị bệnh thì tôi vẫn chưa rõ, nếu được, cậu có thể hỏi cô ấy thử xem"

Trước khi cúp máy, David còn dặn dò thêm: "Và điều quan trọng nhất chính là phải quan tâm tới cô ấy đó.

Thương Chủy""

Mộc Du Miên thấy anh ngây người, bèn kéo kéo áo anh, Thương Chủy nở nụ cười vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ trong lòng.

"Anh đang nghĩ đến việc buổi tối về sẽ ăn em như thế nào...

Thương Chủy nở nụ cười gian manh, thổi hơi nóng vào tai cô, Mộc Du Miên quả nhiên bị anh chọc cho đỏ mặt, đánh vào ngực anh một cái rôi mắng: "Lưu manh!"

Thương Chủy cười đến rung cả ngực, càng ôm chặt cô hơn, không màng tới mặt mũi mà nói: "Anh chỉ mặt dày với em thôi."

Mộc Du Miên vẫn còn chưa quen lắm với sự thay đổi trong cách đối xử của anh, vậy nên cô vẫn còn e dè.

Trong lúc hai người đang thân mật thì bên ngoài vang lên một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, còn không để anh trả lời thì cánh cửa đã bị đẩy ra, người vừa đến chính là Diệp Liên Y, cô ta nhìn thấy cảnh Mộc Du Miên đang ngồi trong lòng Thương Chủy, lập tức hận không thể xông tới mà đánh cho cô một trận.

Trái ngược hẳn với cô ta, vẻ mặt Thương Chủy tối sầm lại, anh lạnh lùng lên tiếng: "Bảo vệ đâu?"

"Không cần! Cho dù anh có gọi bảo vệ đến, em cũng phải làm chuyện này cho ra nhẽ!"

Diệp Liên Y tức giận đi tới ném phịch một tập tài liệu xuống mặt bàn, ánh mắt lại ghim chặt trên người Mộc Du Miền.

Cô muốn đứng lên, tức thì vòng eo bị siết chặt.

Thương Chủy không mở tập tài liệu lên xem mà nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi: "Cái gì đây?"

Diệp Liên Y cổ kìm chế cơn tức giận của mình, cô ta mở tập tài liệu ra trước mặt anh, chính là hợp đồng dự án mà Thương thị hợp tác với Diệp thị.

"Thương Chủy, lân trước em không kí vào hợp đồng, em nghĩ anh chỉ giận quá nên mới nói như thế, nhưng tại sao anh lại quyết định chấm dứt hợp đồng?!"

Còn kèm theo cả tiền bôi thường, số tiền lớn như thế đến Diệp Liên Y còn không tin nổi.

Nhưng cô ta không cam tâm, bởi vì chỉ có thể dựa vào công việc thì cô ta mới tiếp cận được anh.

Vậy mà đùng một cái anh nói anh đã kết hôn! Đã thế còn ở trước mặt cô ta cũng Mộc Du Miên thân thân mật mật! Thương Chủy nheo mắt, dường như đang mất dần kiên nhãn.

"Thì sao? Diệp Liên Y, tôi đã bồi thường theo đúng điều khoản của hợp đông vi phạm, cô còn thắc mắc cái gì nữa?"

Diệp Liên Y siết chặt bản hợp đồng trong tay, vẻ mặt từ bừng bừng tức giận chuyển sang đau khổ, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi, đến Mộc Du Miên cũng phải khâm phục trình độ diễn xuất của cô ta.

"Thương Chủy, xin anh suy nghĩ kĩ lại đi mà, dự án này là một dự án lớn.

Em sẽ về nói chuyện lại với ba để bàn bạc thêm được không anh? Thương thị nếu mất đi Diệp thị thì cũng bị tổn hại, anh..."

"Không cần."

Anh ngắt lời cô ta, cứng rắn đáp: "Tôi đã quyết định rồi, sẽ không bao giờ thay đổi"

Diệp Liên Y sốc nặng, cô ta đã bày ra dáng vẻ như thế rôi mà anh vẫn không động lòng?! Trong lòng Diệp Liên Y vẫn luôn nghĩ anh có chút tình cảm với cô ta, nhưng kể từ khi Mộc Du Miên xuất hiện thì mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn, cô ta càng căm hận cô nhiều hơn.

Cô ta vốn dĩ không muốn đi đến bước đường này, nhưng nếu không có được anh thì cô ta thà không để ai có được anh hết! "Thương Chủy, em hỏi lại một lân cuối cùng, anh vẫn giữ nguyên quyết định của mình sao?"

Diệp Liên Y hỏi.

Anh không cân suy nghĩ, đã đáp lời: "Phải."

Bàn tay Diệp Liên Y khẽ run lên, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn sang Mộc Du Miên, trong đó chất chứa ngọn lửa căm hận ngùn ngụt.

"Được thôi, như anh muốn.

Nhưng mà sau này nhất định anh sẽ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay: Cô ta nói xong, lập tức xoay người đóng sâm cửa lại rồi đi mất.

Thương Chủy ấn số lạnh lùng dặn dò người bên ngoài lần sau không để cho cô ta vào nữa.

Mộc Du Miên bấy giờ mới cúi xuống nhặt bản hợp đồng lên xem, trong đó ghi số tiền bồi thường là hơn chín trăm vạn.

Nhiều đến vậy sao? "Không cần phải lo lắng, cô ta không làm được gì đâu."

Thương Chủy hơi tựa người vào ghế, nhắm mắt lại, bàn tay lại vuốt ve mái tóc cô.

Động tác này không khỏi khiến cô nghĩ đến cô giống như là súng vật do anh nuôi vậy.

Mộc Du Miên nghiêng đầu, câm bàn tay anh lên rồi viết lên đoa từng chữ một.

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Nếu theo kinh nghiệm của cô thì những tập đoàn lớn nếu không ít thì nhiều cũng sẽ có những cách để khiến doanh thu tăng nhiều hơn so với thực tế số liệu công khai.

Tất nhiên nếu muốn biết chính xác thì phải điều tra sổ sách rồi.

"Sao? Em nghĩ anh ăn cắp à?"

Thương Chủy mở mắt ra, đôi mắt sâu hút nhìn cô.

"Không"

Thương gia giàu có như thế, Thương Chủy còn là con cả, ngôi biệt thự của anh cũng năm trong những ngôi nhà đắt đỏ nhất.

Chỉ là cô thấy anh nói hủy hợp đồng là hủy, điều đó cũng hơi ngông cuồng rồi.

Mộc Du Miên trầm tư, đột nhiên lên tiếng hỏi anh: "Anh và Diệp Liên Y có mối quan hệ như thế nào vậy?"

"Sao vậy? Em ghen à?"

Thương Chủy khẽ cười, còn quấn một lọn tóc của cô đưa lên môi hôn.

"Ai thèm ghen!"

Cô bĩu môi quay mặt đi, chẳng qua chỉ là thấy cô ta nặng tình với anh đến thế, nên cô mới nghĩ là mối quan hệ của hai người cũng chẳng phải là ngày một ngày hai.

Thương Chủy bật ra một tiếng cười trong cuống họng, xem bộ dạng của mèo hoang nhỏ kìa, còn nói là không ghen, Mộc Du Miên đẩy anh ra rồi đứng dậy giữ một khoảng cách với anh, nghiên giọng nói: "Chẳng phải anh còn chê em, nói rằng chúng ta nên giữ khoảng cách còn gì?"

Thương Chủy không ngờ anh lại tự đào hố chôn mình, cô thấy anh khó xử, trong lòng đột nhiên bỗng thấy thoải mái.

Đây là lần đầu tiên mà cô làm anh chịu thua...

"Thương Chủy, em qua đêm với người đàn ông khác, anh không giận sao?"

Cô thử dò hỏi, đêm hôm qua khi cô ngủ say, anh đã gọi trợ lý Lưu đến đón hai người về Thương gia.

Giữa đêm khuya, anh ta ngáp ngắn ngáp dài đi phục vụ ông chủ.

Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc và sau cuộc ân ái quá cuồng nhiệt nên cô đã ngủ rất say, trở về Thương gia cũng không hề biết gì cả.

Cho dù người đó là mình, Thương Chủy vẫn phải tỏ ra bên ngoài là không phải.

Anh đáp: "Có"

"Vậy tại sao anh...?"

Mộc Du Miên không nghĩ anh sẽ thừa nhận, nhưng phản ứng thế này có phải là bình tĩnh tới mức quá đáng nghi không? Thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt nghỉ ngờ, anh bèn nở một nụ cười lạnh lẽo, nói: "Em nghĩ tôi sẽ để yên cho tên đó hay sao?"

"Anh muốn làm gì...?"

Trái tim Mộc Du Miên đột ngột đập nhanh dần.

Thương Chủy vuốt ve bờ môi đỏ mọng của cô, cong môi cười, lời nói ra lại khiến người khác nổi da gà.

"Tất nhiên là sẽ phế hắn rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK