Mộc Du Miên không chịu nổi nữa, muốn cắn anh nhưng Thương Chủy đã bóp chặt cảm cô, không để cô đạt được mục đích, chân tay lại bị anh chèn ép chặt cứng.
Anh còn dùng ánh mắt lạnh như băng để uy hiếp cô, nếu như cô mà còn náo nữa, anh sẽ "xử lí"
cô ngay tại đây.
Mộc Du Miên ấm ức, thang máy không thấy có người bước ra, nó liên đóng lại.
Thương Chủy cuối cùng cũng buông cô ra, vừa được thả lỏng, cô bèn giáng cho anh một cú tát.
"Em dám đánh tôi?"
"Phải! Thì sao?"
Mắt đấu mắt với anh, người đàn ông này vốn chẳng biết đến cảm xúc của người khác, anh chỉ muốn làm theo ý của mình.
Thương Chủy ép mạnh cô vào thành thang máy, Mộc Du Miên cau mày vì đau, thấy thế sức lực trên bả vai cô bỗng giảm dần, nhưng cơn tức giận vẫn còn đang bùng lên trong anh.
"Tôi làm gì sai?! Em để bà ta đánh em thì không sao, vậy mà tôi hôn em, em liên tát tôi? Mộc Du Miên, em là đang muốn chọc tôi tức điên có phải không?!"
Thương Chủy gằn giọng, lông ngực phập phồng vì tức.
"Phải! Anh không sai! Trong mắt anh thì hành động của anh không bao giờ là sai cả! Thương Chủy, anh lúc nào cũng thích bắt ép người khác, anh coi tôi chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nhưng tôi cũng là con người! Tôi cũng có cảm xúc!"
Mộc Du Miên uất ức nói ra hết tất cả, anh cưỡng hôn cô như thế trước mặt nhân viên công ty, anh có từng nghĩ đến cảm xúc của cô hay không? Có một chuyện mà anh không biết, cô đã vô tình nghe được bọn họ bàn tán sau lưng, nói rằng cô là hạng phụ nữ ti tiện đi quyến rũ đàn ông, cướp chồng của em gái.
Vậy mà người đàn ông này lại còn chỉ thích làm theo ý mình, Mộc Du Miên ngoài mặt có tỏ ra bình thản, nhưng liệu cô có thực sự không để ý chút nào hay không? "Thương Chủy, chẳng phải ngay từ đầu anh coi tôi là đồ chơi sao? Vậy nên xin anh đừng tỏ ra quan tâm tới tôi, bảo vệ tôi nữa"
Mộc Du Miên lạnh nhạt nói.
Cô nói xong, muốn đẩy anh ra.
Thương Chủy sững sờ vì câu nói của cô, trong đầu liên nhớ lại lời của David:Cảm xúc thật sự của cậu đối với cô ấy là gì?' "Tôi không phải là một người rảnh đến nỗi đi quan tâm một người."
Anh nắm chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi.
Mộc Du Miên chợt đứng khựng lại, đưa mắt nhìn anh.
Anh mấp máy đôi môi của mình, đang định nói ra thì bên ngoài cửa thang máy đột ngột mở ra, người xuất hiện trước mặt bọn họ không ai khác chính là Mộc Nhược Hy.
Sau lần bị Thương Chủy đuổi đi hôm trước, cô ta vẫn còn e dè anh.
Cho dù thế vẫn không ngăn cản được cảm xúc mà cô ta đối với anh, không chỉ có một mình cô ta mà bên cạnh Mộc Nhược Hy còn có cả Nhã Tịnh.
Mộc Du Miên giật tay ra khỏi tay anh, ánh mắt Mộc Nhược Hy nhìn cô sắc lẹm, còn Thương Chủy thì có vẻ đang rất khó chịu khi nhìn thấy hai người bọn họ.
Cô đi ra khỏi thang máy, mặc kệ mấy người đó, nhưng Mộc Nhược Hy liên ngăn cản: "Chị, đi đâu mà vội thế? Em làm phiên hai người rồi sao?"
Mộc Du Miên không trả lời.
Cô ta lại nói tiếp: "Tôi cũng khâm phục chị thật đấy, cướp chồng của em gái, vậy mà còn không biết xấu hổ, mặt dày mà sống được.
Đã thế còn tỏ thái độ trước mặt cả mẹ của mình sao?"
Âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy, Mộc Du Miên liếc sang Nhã Tịnh, bà ta nhìn cô bằng ánh mắt cũng không mấy thiện cảm, vậy thì việc gì cô phải hòa nhã với hai người bọn họ cơ chứ? Thương Chủy đúng lúc này bước tới, cô ta liền thay đổi thái độ, lật mặt nhanh hơn cả lật sách: "Chị...
chuyện lần trước cho em xin lỗi nhé, là em sai rồi.
Hôm nay em đích thân đến đây xin lỗi chị, còn có chuyện muốn nói với chị nữa"
Cô ta lấy ra một tấm thiệp mời: "Lễ mừng thọ của ông nội tròn tám mươi tuổi, nhất định chị cùng với anh rể phải đến đó nhé!"
Mộc Nhược Hy liếc sang Thương Chủy, nở nụ cười ngọt ngào.
Mộc Du Miên cầm lấy tấm thiệp mời, lễ mừng thọ sao?Đúng lúc cô cũng muốn biết nhiều hơn về cái gia đình đó, tại sao đột nhiên cô lại trở thành một kẻ cướp chồng của em gái vậy.
"Vậy em và mẹ đi đây, chào chị, chào anh rể"
Mộc Nhược Hy khoác tay Nhã Tịnh cùng nhau rời đi, Thương Chủy từ đầu đến cuối sắc mặt chỉ có một biểu cảm lạnh lùng.
Bọn họ còn vừa mới cãi nhau xong, cô nghĩ có lẽ anh còn chẳng muốn đi.
Hôm trước anh nói sẽ dẫn cô về nhà, bây giờ chuyện đó có khi dẹp luôn, công ty bây giờ còn xảy ra bao nhiêu chuyện, Mộc Du Miên đoán hơi đâu mà anh quan tâm tới chuyện này.
"Nếu anh không muốn đi thì cũng không sao.
Tôi sẽ đi một mình"
Mộc Du Miên nói xong, không đợi anh trả lời đã quay người rời đi.
Vẻ mặt của anh giống như là sắp sửa bùng nổ, nhân viên công ty tự giác tránh xa, không ai dám lại gần.
Mộc Du Miên dù tức nhưng vẫn làm tròn bổn phận dịch xong đống tài liệu, cô không muốn lại bị người khác nói là đồ vô dụng.
Thương Chủy thì ngược lại, màn hình máy tính bật lên nhưng ánh mắt của anh cứ dừng lại từ nãy trên người cô, ánh nhìn như muốn đục lỗ, muốn biết cô đang nghĩ gì.
Anh ghét nhất là lúc cô thể hiện thái độ lạnh nhạt với anh, ngoài mặt thì bình thản, bên trong lại xù lông lên như một chú mèo hoang.
Mộc Du Miên chợt đứng dậy, tay ôm đống tài liệu đã dịch sẵn, đặt bịch nó xuống bàn.
Sau đó không nói năng gì, đi ra cửa.
"Mộc Du Miên, em định đi đâu?"
Thương Chủy lạnh giọng lên tiếng.
Cô mặc kệ anh, Thương Chủy đưa mắt ra hiệu cho cô gái bên ngoài, cô ta nhận được hàm ý của anh, lập tức đứng dậy đi theo sau cô.
Mộc Du Miên cảm thấy ở cùng một chỗ với anh thật đúng là ngột ngạt không chịu nổi, cô muốn đi uống nước, đúng lúc này điện thoại trong túi lại rung lên.
Cô đặt cốc nước xuống bàn, mở điện thoại lên xem thì ra là tin nhắn của Lục Âu.
Hôm qua vì chuyện Thương Chủy bị thương nên cô quên mất không trả lời anh ta, Lục Âu gửi đến cho cô một tin nhắn.
"Cô Mộc, cô có rảnh không? Nếu được, chúng ta có thể gặp nhau được chứ?"
Mộc Du Miên suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: "Được"
Bên kia anh ta nhanh chóng nhắn lại: "Vậy thì tốt quá, hẹn cô năm giờ chiều ở quán cà phê xX"
Cô đồng ý, sau đó cất điện thoại đi, cầm cốc nước trên bàn lại uống từng ngụm.
Cô gái kia đi theo, đứng từ phía sau nên không biết là cô đang nhắn tin, chỉ đơn thuần là uống nước, liền báo cáo lại với Thương Chủy.
Mộc Du Miên quay trở lại phòng làm việc của anh, mấy lần anh quan sát vẻ mặt cô, không nhìn ra được gì.
Trợ lý Lưu đi vào thông báo lịch trình hôm nay của anh, Thương Chủy lại có hẹn với đối tác.
Trước lúc đi, anh không quên bảo người trông coi cô, đợi đến năm giờ anh vẫn chưa về, cô bèn giả vờ đau bụng rồi chạy ra bên ngoài.
"Thiếu phu nhân...
cô làm sao vậy?"
"Tôi...
tôi đau bụng quá..."
Mộc Du Miên cau chặt mi tâm, ôm bụng quản quại như rất đau.
Cô gái kia bị cô dọa sợ, nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện, Mộc Du Miên thấy cô ta định báo cho Thương Chủy, cô bèn ngăn lại: "Đừng nói cho anh ấy biết, tôi không muốn anh ấy phải lo lắng."
Cô gái kia nghĩ cũng có lí, trong lòng còn thầm ái mộ tình cảm của hai người, không hề giống với tin đồn.
Mộc Du Miên trong lúc đợi cô ta lấy phiếu khám, nhanh chóng lẻn đi.