Thương Chủy nằm xuống bên cạnh, ngắm kĩ khuôn mặt nhỏ xinh của cô, đáy lòng thầm ấm áp.
Bao nhiêu năm nay anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhưng ngày hôm nay anh đã biết nỗi sợ hãi là gì.
Vốn dĩ...
anh đã nghĩ rằng cuộc đời mình rất tăm tối, thậm chí anh còn không hề nghĩ tới một ngày sẽ bị cô gái nhỏ này thu phục.
"Ưm..."
Đang trầm tư suy nghĩ, cô gái nhỏ trong lòng đột ngột chun mũi lên, sau đó cọ cọ đầu vào lồng ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, hai tay hai chân giang ra ôm anh chặt cứng.
Tư thế ngủ này không bao giờ thay đổi, cứ ngủ say là cô tự động ôm anh, thế mà lúc đầu còn làm mình làm mẩy không cho anh động vào người.
"Mộc Du Miên, em đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi đấy à?"
Hơi thở ám muội từ anh lướt qua vành tai cô, nhồn nhột làm cô vùi đầu vào ngực anh sâu hơn muốn tránh né.
Thương Chủy mỉm cười, khẽ xoa đầu cô, cứu được cô rồi, lúc này anh mới nói đến chuyện tại sao cô đột nhiên bỏ đi đây? Anh mần mò tìm điện thoại của mình trên giường, lấy được nó ở dưới gối ra, mở lên xem, có mấy cuộc gọi nhỡ của trợ lý Lưu và Ôn Khiên.
Còn có thêm một tin nhắn nữa.
Trợ lý Lưu báo cáo đã tìm thấy đoạn camera ghi lại cảnh Mộc Du Miên đi ra từ quán cà phê, người cô gặp hôm nay chính là Lục Âu.
Lục Âu...lại là thằng nhóc cảnh sát đó...
Không hiểu sao ngay từ lần đầu tiên gặp anh ta, Thương Chủy đã không ưa rồi, lần trước đã cảnh cáo, vậy mà thẳng nhóc đó cứ năm lần bảy lượt muốn gây khó dễ cho anh.
Đã thế hôm nay còn có người bí mật theo dõi anh, may mà trên đường anh đã cắt đuôi được chúng.
Cái thẳng nhóc cảnh sát tên Lục Âu này rất có thể là người theo dõi anh, thân phận Ám Dạ này ngoài Ôn Khiên và Hồ Lăng Triệt, không một ai biết cả.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh bất chợt nhìn sang cô, Mộc Du Miên hít thở đêu đều, mèo hoang nhỏ cũng nhận ra anh mất rồi.
Tuy rằng anh không biết tại sao cô nhìn ra, nhưng hiện tại anh vẫn chưa thể nói ra được.
Mộc Du Miên đột nhiên khẽ run lên, Thương Chủy nhận ra từng vệt đỏ ửng trên lưng cô như là bị roi đánh, đáy mắt càng lạnh lẽo.
Anh để cô nằm lên người mình, tránh chạm vào vết thương.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay anh chợt rung lên, sợ phiền đến cô đang ngủ nên anh không nghe máy, người gọi điện thoại đến là Ôn Khiên.
Anh ta sốt ruột, đầu dây bên kia thấy anh không bắt máy anh ta bèn gửi tin nhắn cho anh.
"Thương Chủy, cậu đang ở đâu thế? Chuyện cậu nhờ tôi đã có động tĩnh rồi."
"Tôi đang bận một chút, nhắn tin đi"
Thương Chủy nhắn lại cho anh ta.
Ôn Khiên thầm cảm thấy kỳ lạ, bình thường Thương Chủy không bao giờ không nghe điện thoại của anh ta cho dù có bận cách mấy, bởi vì mỗi lần mà anh ta gọi đến thì đều là những chuyện quan trọng.
Nhưng lần này lại lại là ngoại lệ, bởi vì bên cạnh anh bây giờ có một người còn quan trọng hơn.
Mộc Du Miên đang thiêm thiếp nồng, hình như là cô lại mơ thấy ác mộng, mi tâm khẽ cau lại, tay nhỏ bỗng ôm eo anh chặt hơn, Thương Chủy nhìn cô, sau đó khẽ vỗ vỗ vào lưng cô, mi tâm Mộc Du Miên bấy giờ mới giãn ra.
Lúc này tin nhắn của Ôn Khiên cũng được gửi tới.
"Thương Chủy, bọn chúng lại hành động rồi.
Bọn chúng đang lén đột nhập vào nhà kho của cậu."
Hiện tại Ôn Khiên đang theo dõi bọn chúng ở lùm cây phía không xa, người dẫn đầu chính là Thương Ngôn Hạo.
Thương Chủy biết ngay là Thương Ngôn Hạo sẽ không kìm chế được mà hành động thêm một lần nữa.
Khóe môi anh chầm chậm nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Ôn Khiên lại nhắn tiếp: "Bây giờ có nên ra bắt tại trận luôn không?"
"Không cân, cậu cứ theo dõi cho tôi."
Thương Chủy nhắn lại.
Ôn Khiên liền cảm thấy kỳ lạ, tại sao không bắt tận tay day tận trán luôn, cần gì phải theo dõi tiếp? Nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều bởi vì một khi Thương Thủy làm gì là sẽ luôn suy tính kỹ càng.
Đúng lúc này Thương Ngôn Hạo bỗng quay mặt ngó nghiêng xung quanh xem có ai không, Ôn Khiên vội vàng nấp vào sau lùm cây, không để cho anh ta phát hiện ra, một lúc sau Thương Ngôn Hạo mới rời đi.
Ôn Khiên đều nói lại một lượt cho Thương Chủy nghe.
Ánh mắt Thương Chủy lạnh băng không thể tả, lần này nhất định anh sẽ không nương tay...
Trợ lý Lưu cũng đã nhắn cho anh là đã điều tra ra tung tích của đám người tấn công xe của anh lần trước và cả đám công nhân làm loạn trước cửa công ty, đều là người của Thương Ngôn Hạo, còn người phụ nữ tên là Tạ Hữu Mai kia có một cô con gái tên là Tạ Tranh.
Từng là một cảnh sát nhưng hiện tại đã chết trong một lần đi làm nhiệm vụ, hoàn cảnh của gia đình đó rất nghèo nên có thể vì thể bà ta mới đánh liều đi tống tiên Thương Chủy.
Cảnh sát? "Nhưng lần trước điều tra không hề thấy ghi trong tập tài liệu là bà ta có một đứa con gái làm cảnh sát."
Anh thắc mắc.
Trợ lý Lưu lúc này mới nhắn lại: "Tổng giám đốc, tôi cũng bất ngờ với kết quả này.
Tôi phải đi tới tận một huyện xa xôi hẻo lánh mới biết được rằng cô con gái đó ở cùng với bà ngoại, nghe nói Tạ Hữu Mai và chồng đẻ xong liền đem đứa bé về cho bà ngoại nuôi.
Vậy nên Tạ Tranh sống cùng bà ngoại từ nhỏ cho đến khi bà ngoại mất, cô mới quay về nhà.
Nhưng không biết vì lý do gì sau một thời gian lại rời đi."
Thương Chủy nhớ đến phản ứng của Mộc Du Miên lúc đó, cô từng nói Tạ Hữu Mai là mẹ của bạn cô, nhưng phản ứng đó lại kích động hơn hẳn so với người bình thường.
Hơn nữa trong ánh mắt của cô lúc đó dường như có một cảm xúc khác, giống như là đau khổ...
Cô đau khổ cho mẹ của bạn mình hay sao? Kết quả điều tra thì anh không thấy cô có một người bạn nào, vậy thì rốt cuộc cô đang che giấu anh điều gì? Lúc này ở bên ngoài đồn cảnh sát Vương Vũ đã được đưa tới phòng thẩm vấn, dưới ánh đèn vàng gương mặt của anh ta lộ ra vẻ sợ hãi.
Lục Âu vừa bước vào, anh ta chợt giật mình né tránh ánh mắt của anh.
Lục Âu ngồi xuống đối diện Vương Vũ, nhìn anh ta một lúc sau đó mới hỏi: "Người đàn ông lúc chiều quán rượu đánh anh, anh có biết anh ta là ai không?"
Vương Vũ không ngờ Lục Âu lại hỏi về Thương Chủy chứ không phải là chuyện anh ta đi môi giới mại dâm, nhưng mà Vương Vũ không nhìn thấy gương mặt của anh.
Vậy nên anh ta thành thật đáp: "Tôi không biết."
Lục âu lại hỏi tiếp: "Vậy tại sao anh ta lại đánh anh?"
Lúc này Vương Vũ bèn giật mình, lắp bắp, hai bàn tay ở dưới bàn xoa suýt vào nhau, biểu hiện rõ ràng là đang chột dạ.
"Anh có thể suy nghĩ, tất cả những lời anh nói ra bây giờ đều có thể làm bằng chứng để chúng tôi xem xét sẽ giảm nhẹ tội trạng cho anh."
Lục Âu quan sát vẻ mặt của anh ta, nói.
Trái tim Vương Vũ đập thình thịch trong lông ngực, ánh mắt Lục Âu nghiêm nghị lạnh lùng, giống như nhìn thấu tâm can của anh ta.
Sau một hồi cuối cùng anh ta cũng đành phải khai ra.
"Anh ta nói anh ta đến tìm một người."
"Người nào?"
"Là một cô gái.
Vương Vũ đáp.
"Cô gái đó tên là gì?"
Lục Âu lại hỏi.
Nhớ lại ánh mắt đáng sợ như muốn giết chết anh ta lúc đó, Vương Vũ nổi da gà, lát sau mới nói: "Tên của cô ấy là Mộc Du Miên"