Ngụy Tấn cười híp mắt nói: “Vị này là cậu hai của thế gia số một thủ đô đấy, anh không động vào được đâu!”
Nghe Ngụy Tấn nói vậy, Phụng Hoàng Nam chợt sững sờ: “Ngụy Tấn, anh vừa nói cái gì? Anh ta là ai?”
“Mục Hàn”, Ngụy Tấn đáp lời.
Những người khác vừa nghe xong đã đồng loạt tỏ ra kinh ngạc.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lên trên người Mục Hàn.
“Đúng, mấy người không hề nghe nhầm”, Ngụy Tấn nhìn nét mặt ngạc nhiên của mọi người, nói với vẻ vô cùng khẳng định: “Anh ta chính là đứa con riêng đã bỏ rơi vợ con - Mục Hàn!”
Những người đang có mặt, ngoại trừ Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt ra thì chưa một ai từng gặp Mục Hàn.
Thế nhưng đối với bọn họ, cái tên Mục Hàn này có thể nói rằng giống như sét đánh ngang tai.
Dù gì vào lúc vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô gần kề thì Mục Hàn lại chạy mất không thấy tăm hơi đâu, để người vợ ôm đứa con con đang quấn tã lót và cả người mẹ già yếu đuối đi gánh vác thay, chuyện này sớm đã trở thành nỗi sỉ nhục đối với đàn ông Hoa Hạ.
Mỗi một người đàn ông khi nhắc tới Mục Hàn đều căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Loại người tồi tệ này thật sự dám đến thủ đô sao?”
“Sao anh ta vẫn còn mặt mũi để xuất hiện trước mặt mọi người cơ chứ?”
“Nếu như tôi là anh ta thì đã lao đầu vào đá cho chết quách đi từ lâu rồi!”
“Ai nói không phải chứ? Có lẽ da mặt người này dày quá nên không còn biết xấu hổ là cái gì nữa chăng?”
Cả đám cậu chủ ở thủ đô bất chợt bàn luận sôi nổi.
Toàn bộ đều là những đánh giá tiêu cực về Mục Hàn.
Tất cả bọn họ đều đã quên mất, so với hành vi “bỏ rơi vợ con” của Mục Hàn thì hành vi tuỳ tiện làm nhục con gái nhà lành của Phụng Hoàng Nam càng khiến cho người ta thống hận hơn.
Thế nhưng không có một người nào nhắc đến.
Trong mắt bọn họ, chỉ có loại người như Mục Hàn mới là chuột qua đường đáng bị mọi người đánh chửi.
“Mục Hàn, anh thật sự không nên tới nơi này”, Ngụy Tấn lắc đầu nói với dáng vẻ tiếc nuối: “Anh đắc tội với cậu chủ Phụng, thế gia số một và số hai của Hoa Hạ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh”.
“Thế nhưng nể tình anh mới sai phạm lần đầu, lại trùng hợp với chuyện vui cưới vợ bé của cậu chủ Phụng, chỉ cần anh thức thời tự mình ngoan ngoãn rời đi thì tôi tin rằng chắc chắn cậu chủ Phụng sẽ đại nhân đại lượng không tính toán với anh”.
“Đúng không cậu chủ Phụng?”
Những lời này của Ngụy Tấn khiến cho Phụng Hoàng Nam vô cùng hưởng thụ, gật đầu nói: “Để xem biểu hiện của anh ta thôi”.
Thái độ này của Ngụy Tấn cũng nhận được sự tán thưởng của đám cậu chủ ở thủ đô.
“Cậu chủ Ngụy, anh quả không hổ là một người khiêm tốn”, lập tức có người biểu dương: “Rõ ràng biết tên này đến để gây chuyện vậy mà vẫn cho anh ta một đường lui”.
“Theo như tôi thấy, thằng con riêng này có là cái thá gì đâu? Chỉ có cậu chủ Ngụy mới có duyên trời tác hợp với cô chủ Lâm, là một cặp vô cùng xứng đôi!”
Lại có người khác xu nịnh.
Mặc dù Ngụy Tấn chỉ là cậu chủ hoàng tộc, thế nhưng dù gì cũng đứng thứ ba trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô.
Còn được gia chủ Lâm Thiệu Dương của thế gia hạng ba Hoạ Hạ lựa chọn trở thành con rể của nhà họ Lâm ở thủ đô, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa, trước mắt mối quan hệ cá nhân giữa Ngụy Tấn và Phụng Hoàng Nam cũng rất không tệ.
“Quả thật là tôi phải đi, dù gì tôi cũng không quen với buổi tụ họp của đám công tử bột mấy người”, Mục Hàn gật đầu, cười ha ha nói: “Có điều không phải đi một mình mà phải dẫn theo Lâm Thù Nhi cùng đi nữa”.
Mục Hàn quay sang nói với Lâm Thù Nhi: “Thù Nhi, em có đồng ý rời khỏi đây với anh rể không?”
“Anh rể, em đồng ý!”, Lâm Thù Nhi lập tức trả lời: “Anh mau dẫn em đi đi anh rể!”
“Được!”, Mục Hàn cười ha ha nói: “Vậy thì để anh rể dẫn em đi!”
Mục Hàn kéo lấy tay Lâm Thù Nhi, quay người muốn bước ra bên ngoài.
“Mày rõ ràng đang muốn chết mà!”, nhìn thấy Mục Hàn coi thường sự tồn tại của mình như vậy, Phụng Hoàng Nam không nhịn được nữa, giận quá hoá thẹn nói: “Thằng ranh, mày có biết rằng hiện giờ cả thủ đô đều đã biết cậu chủ Phụng tao muốn cưới Lâm Thù Nhi về làm vợ bé không, mày làm như thế không phải muốn tát vào mặt tao hay sao?”
“Phụng Hoàng Nam tao nói cho mày biết, không có sự cho phép của tao thì hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện bước ra khỏi nơi này!”
Ngay lập tức có người đứng chặn phía trước cửa phòng.
Không khí chợt trở nên căng thẳng.
“Muốn cản tôi sao?”, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, sát khí loé lên trong đáy mắt: “Hôm nay tôi không thể không rời đi, ai dám cản tôi lại thì tôi sẽ giết không tha!”
Mục Hàn nắm lấy tay của Lâm Thù Nhi, tiếp tục bước về phía cửa.
“Cái loại khốn nạn, mày chán sống rồi hay sao?”
“Dám cướp phụ nữ từ trong tay của cậu chủ Phụng?”
“Mày đắc tội với cậu chủ Phụng mà lại muốn lành lặn rời đi hả? Không dễ như thế đâu!”
Ngoài hai tên đang chặn trước cửa thì lại có hai tên nữa xông đến chắn lối đi của Mục Hàn.
Hai tên này, một tên là Bàng Đại Tính, một tên là Kinh Vô Danh, cũng đều là cậu chủ thuộc TOP mười trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, không chỉ có tài năng thiên bẩm mà võ nghệ cũng hơn người.
“Tôi đã nói ai dám cản tôi lại thì sẽ giết không tha!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Nói cứ giống như bản thân ghê gớm lắm vậy!”, Bàng Đại Tính khinh thường nói: “Mày muốn đi khỏi nơi này thì phải bước qua xác tao trước đã!”
Bàng Đại Tính còn vô cùng hống hách giơ tay lên vỗ vào ngực mình.
“Nhiều lời với hắn làm gì?”, Phụng Hoàng Nam ra lệnh: “Bàng Đại Tính, Kinh Vô Danh, phế bỏ tên này cho tôi!”
“Rõ thưa cậu chủ Phụng”, Bàng Đại Tính và Kinh Vô Danh đồng thanh đáp lời.
Sau đó cùng xông về phía Mục Hàn.
Mặc dù với mọi người thì tốc độ của Bàng Đại Tính và Kinh Vô Danh rất nhanh, có điều trong mắt Mục Hàn thì lại quá chậm.
Giống như một động tác chậm mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Thù Nhi, em đứng ra phía sau lưng anh đi”, Mục Hàn kéo Lâm Thù Nhi ra phía sau.
Vào lúc Bàng Đại Tính và Kinh Vô Danh lao đến, Mục Hàn tung một cú đá ra.
Mạnh mẽ đá lên ngực của hai tên này.
Hai tên đó lập tức văng ra xa giống như một con diều bị đứt dây.
Cả phần sau người đập mạnh lên trên tường, thậm chí còn để lại một kẽ hở hình người bên trên bức tường đó.
Bàng Đại Tính và Kinh Vô Danh lại ngã lăn xuống đất.
Hai tên đó đều không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó thì nằm bất động trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám cậu chủ ở thủ đô đều kinh ngạc tới mức chết lặng.
Bởi vì điều này đã thay đổi nhận thức của bọn họ.
Không ai có thể ngờ được một đứa con riêng đột nhiên bặt vô âm tín khi vụ cá cược một năm sắp sửa diễn ra lại có bản lĩnh như vậy.
Hơn nữa bản lĩnh của anh ta cũng không hề thấp.
Đạt đến trình độ có thể giết chết Bàng Đại Tính và Kinh Vô Danh chỉ trong nháy mắt.
Phải biết rằng Bàng Đại Tính và Kinh Vô Danh đều là những nhân vật nằm trong TOP mười của bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô chứ không phải một cậu ấm cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng giống như Phụng Hoàng Nam.
Bọn chúng là những cao thủ có thực lực thật sự.
Đám cậu chủ ở thủ đô cùng đưa mắt nhìn nhau.