“Từ đã!”
Đúng vào lúc Mục Sảng chuẩn bị ra lệnh tấn công thì một giọng nói vang lên ngoài cổng sơn trang.
Lúc này, Sở Vân Lệ chạy tới, nói với Mục Sảng: “Cậu Sảng, xin cậu hãy dừng tay!”
“Hử?”, Mục Sảng liếc nhìn Sở Vân Lệ, nghi ngờ hỏi: “Sở Vân Lệ, bà tới đây làm gì?”
“Tới nhặt xác cho con trai bà sao?”
Mục Sảng nói lớn tiếng, đám đàn em của hắn bật cười ha hả.
“Cậu Sảng”, Sở Vân Lệ không để ý tới lời châm biếm của Mục Sảng, chỉ vội vã nói: “Vừa nãy tôi có gọi điện cho bố cậu, bố cậu đã đồng ý bỏ qua cho Mục Hàn, cậu không thể chống lại mệnh lệnh của bố cậu được!”
Nghe thấy câu này của Sở Vân Lệ, Mục Sảng lập tức hiểu ra tại sao Mục Thịnh Uy lại muốn hắn tha cho Mục Hàn.
Hóa ra là do người phụ nữ này tác động.
Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng Mục Sảng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thật ban nãy bố tôi có gọi điện tới muốn tôi tha cho con trai bà”.
“Có điều, bà hãy nhìn cho rõ tình hình trước mắt là con trai bà không muốn rời khỏi đây”.
Sở Vân Lệ nghi hoặc nhìn sang Mục Hàn.
“Mẹ, mẹ về trước đi”, Mục Hàn nói: “Đây là ân oán giữa con và Mục Sảng”.
“Anh ta đã tha cho con, nhưng con không hề nói sẽ bỏ qua cho anh ta!”
Chuyện mà Mục Hàn đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Đặc biệt là tất cả những hành vi hôm nay của Mục Sảng, càng không thể khiến Mục Hàn bỏ qua cho hắn.
“Cái gì?”, nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ lo lắng nói: “Con trai, nghe lời mẹ đừng ngang bướng. Cậu Mục Sảng đã đồng ý sẽ bỏ qua cho con rồi, con đừng gây thêm rắc rối nữa”.
Sở Vân Lệ thấy rằng Mục Sảng không ra tay với Mục Hàn đã là ban ơn lớn lắm rồi.
Bà ấy không muốn Mục Hàn lại trêu chọc Mục Sảng.
Nhưng Mục Hàn không hề dao động.
Sở Vân Lệ sợ rằng Mục Hàn bốc đồng, chủ động tấn công Mục Sảng nên sống chết ôm chặt lấy Mục Hàn, tiếp tục khuyên bảo: “Con trai à, cho dù con không muốn cũng phải vì Nhã Hiên và đứa bé trong bụng con bé!”
Vừa nhắc tới Nhã Hiên và đứa bé trong bụng, Mục Hàn không khỏi do dự.
“Được! Mẹ, con nghe lời mẹ, không so đo tính toán với anh ta nữa”, Mục Hàn thả lỏng nắm đấm, chỉ thẳng mặt Mục Sảng nói: “Mục Sảng, hôm nay coi như anh gặp may, thoát được một kiếp”.
“Nếu không phải mẹ tôi tới kịp thời, chỉ e là bây giờ anh chỉ còn cái xác khô!”
“Tranh thủ lúc tôi còn chưa thay đổi ý nghĩ, anh mau chóng cuốn gói cút khỏi tỉnh đi. Nếu không đợi tôi hối hận thì anh muốn chạy cũng không còn dễ dàng như vậy đâu”.
“Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Mục Sảng lại cười phá lên, nói: “Mục Hàn ơi là Mục Hàn, tao coi như đã được chứng kiến một kẻ ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung rồi!”
“Mục Hàn, mày nghe rõ đây, Mục Sảng tao rời khỏi tỉnh không phải vì sợ mày, mà là nghe theo mệnh lệnh của bố tao. Mặc dù hôm nay không giết được mày, nhưng sẽ có một ngày mày rơi vào tay tao thôi!”
“Đúng rồi, không phải mày to mồm nói muốn đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô sao? Tao đợi ngày mày đánh tới nhà họ Mục ở thủ đô đấy! Xem xem tới lúc đó mày có dám tới hay không!”
“Yên tâm đi”, Mục Hàn dửng dưng nói: “Tôi sẽ đến nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Còn anh, anh chẳng là cái thá gì cả!”
Dứt lời, Mục Hàn giơ ngón cái ngược với Mục Sảng.
Sau đó anh cởi trói cho Mục Đường bị treo ngược trên cây xuống.
Đưa ông ấy và Sở Vân Lệ rời khỏi sơn trang.
“Đáng ghét! Quá đáng ghét!”
Sau khi Mục Hàn rời đi, Mục Sảng bừng lửa giận, đấm mạnh lên cái cây vừa treo Mục Đường.
Cành cây rơi vãi khắp nơi.
Sức lực lớn mạnh khiến thân cây bị lõm vào một mảng lớn.
Có thể thấy, thực lực của Mục Sảng cũng cực kì kinh khủng.
“Cậu chủ Sảng, cứ thế mà thả hắn đi sao?”, Mục Nam Thiên nhìn theo bóng dáng của Mục Hàn rời đi, trong lòng không cam tâm, nói: “Cơ hội ngàn năm có một mà cứ thế bị vuột mất rồi”.
Rất nhiều người ở thủ đô đã biết đến sự tồn tại của Mục Hàn.
Mục Sảng muốn giết Mục Hàn một cách quang minh chính đại là điều không thể.
Mục Hàn rời đi, chỉ e sau này cơ hội để giết như hôm nay sẽ càng ngày càng ít ỏi.
Ngược lại không phải do Mục Sảng nghĩ Mục Hàn khó đối phó, mà chủ yếu do phải cân nhắc nguyên nhân từ bên ngoài.
Dù sao buổi lễ chính thức nhậm chức gia chủ của Mục Thịnh Uy cũng sắp tới, không biết sẽ có bao nhiêu con mắt âm thầm quan sát Mục Hàn.
Một khi Mục Sảng xử lý không sạch sẽ thì đó sẽ là cái cớ cho những kẻ đang ngấp nghé vị trí gia chủ của Mục Thịnh Uy.
“Không để cậu ta đi thì làm thế nào được nữa?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng, không vui nói: “Đó là mệnh lệnh của bố tôi, tôi dám không nghe theo sao?”
“Ấp ủ kế hoạch lâu như vậy mà bị một mụ đàn bà phá hỏng, thật đáng tiếc!”
Trong lòng Mục Sảng cực kì phiền muộn.
Có điều, hắn vẫn nghe theo mệnh lệnh của Mục Thịnh Uy, rời khỏi sơn trang, quay về thủ đô ngay trong đêm.
Sau khi nhận được tin tức Mục Sảng quay về thủ đô, Mục Thịnh Uy gọi cho Sở Vân Lệ, nói: “Sở Vân Lệ, yêu cầu của bà tôi đã làm được”.
“Bây giờ đến lượt bà thực hiện lời hứa rồi”.
“Tôi biết rồi”, Sở Vân Lệ gật đầu, gương mặt xem thường cái chết, nói: “Ông yên tâm đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ lên đường tới thủ đô”.
“Tôi không đợi được tới ngày mai”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đêm nay bà đi luôn đi”.
“Mười hai giờ đêm nay, bà ra bến xe của tỉnh, tôi sẽ sắp xếp người đến đón bà”.
Vì tránh đêm dài lắm mộng, Mục Thịnh Uy không thể chờ đợi dù chỉ một phút.
Suy cho cùng, Sở Vân Lệ đang nắm giữ bí mật của ông ta, khiến ông ta như ngồi trên đống lửa.
Mười hai giờ đêm hôm đó, trong khi mọi người đang say giấc thì Sở Vân Lệ lặng lẽ rời đi.
Bà ấy gặp người mà Mục Thịnh Uy cử tới ở bến xe của tỉnh.
Sau đó ngồi lên một chiếc xe đi tới thủ đô.
…
“Mục Hàn, anh thấy mẹ đâu không?”
Sáng ngày hôm sau, Lâm Nhã Hiên tỉnh dậy, thấy trong phòng bếp chỉ có cô Vương, không thấy bóng dáng của Sở Vân Lệ đâu cả, cô đi tìm xung quanh một lượt nhưng cũng không tìm thấy.
Thế là cô lập tức đi tìm Mục Hàn.
Mục Hàn tìm một vòng cũng không thấy Sở Vân Lệ.
Anh gọi cho bà ấy thì điện thoại đã bị tắt nguồn.
Sau đó anh hỏi nhà họ Sở ở Đông Hải cũng không có tin tức của bà ấy.
“Thật kì lạ, mẹ đi đâu rồi chứ?”, Lâm Nhã Hiên lo lắng nói.
Mục Hàn đột nhiên nghĩ tới sự việc ngày hôm qua.
Mục Sảng nhận được điện thoại của Mục Thịnh Uy sau đó quyết định không đối phó với anh nữa.
Mà Sở Vân Lệ cũng đúng lúc xuất hiện tại sơn trang.
Tất cả những điều này, đều cho thấy Sở Vân Lệ nhất định là đã có thỏa thuận gì đó với Mục Thịnh Uy.
Bây giờ Sở Vân Lệ chắc chắn đã đi thực hiện thỏa thuận đó.
“Không hay rồi, có thể mẹ đang gặp nguy hiểm...”
Mục Hàn không khỏi cau chặt mày.