Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo sâu sắc cảm nhận hai người chẳng khác gì mấy con kiến bé nhỏ khi ở trước mặt Mục Hàn và cấp dưới của anh.
Rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch và thân phận thế nào mới bị nhiều cao thủ hàng đầu ở nước ngoài bao vây như vậy?
Còn những cao thủ hàng đầu nước ngoài này lại chẳng đỡ nổi một đòn của người đàn ông này.
Điều này khiến cái danh đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP ở thủ đô mà Diệp Chính Đạo trở thành trò cười.
Cuối cùng Dương Yêu Nguyệt cũng hiểu không phải Mục Hàn tự cao.
Mà là người ta có tư cách xem thường người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân là cô ta.
“Nếu hai người không muốn bị chôn vùi giống mấy thi thể này thì đi theo tôi”, Hoàng Điểu đi đến trước mặt Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo lạnh lùng nói.
Nghe thế, Dương Yêu Nguyệt không dám hỏi nhiều.
Thế là cô ta dìu Diệp Chính Đạo còn đang nằm dưới đất rời khỏi hiện trường với Hoàng Điểu.
Sau khi Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo đi ra khỏi biệt thự, nhìn từ xa thì thấy nơi nào đó bốc lên khói xanh, hẳn là đàn em của Mục Hàn đang xử lý đống thi thể này.
Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài cứ thế bị thiêu rụi.
Tác động rất lớn đến tâm lý của Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo.
Dù sao thì đây cũng là hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài.
Dù có là nhà họ Mục ở thủ đô - thế gia số một Hoa Hạ cũng không có gan lớn như thế.
Vì một khi xử lý không ổn thỏa, chắc chắn sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế, gây ra phiền phức không đáng có cho Hoa Hạ.
Nhưng với Mục Hàn thì cứ như đang tùy ý xử lý một đống rác…
Không đến mười phút sau, thi thể của hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài đều được xử lý sạch sẽ không để lại một vết tích gì. Nếu không phải là người tận mắt chứng kiến thì sẽ không biết nơi này vừa xảy ra một trận chiến của hơn hàng chục nghìn người.
Còn Mục Hàn thì quay về biệt thự tìm Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Lúc nãy, ba mươi chín cao thủ hàng đầu ở nước ngoài xông vào biệt thự nhưng không tìm thấy Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, còn nói là hai người không ở trong biệt thự.
Nhưng thật ra Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đều đang ở trong biệt thự.
Mục Hàn vào biệt thự đi đến phòng ngủ của Lâm Nhã Hiên, sau đó mở tủ quần áo ra rồi kéo hết quần áo được treo trong tủ ra để lộ một cái nút.
Mục Hàn ấn vào cái nút đó.
Ván giường chậm rãi xoay chuyển.
Dưới ván giường bỗng xuất hiện rất nhiều bậc thang.
Lúc đầu mua căn biệt thự này, Mục Hàn cố ý sửa chữa lại một chút.
Thế nên mới có cơ quan bí mật thế này.
Để chuẩn bị cho những lúc cần thiết sử dụng.
Vừa lúc lần này phải dùng đến.
Mục Hàn bước xuống bậc thang đi vào con đường bí mật để dẫn Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ ra ngoài.
“Những người kia đi hết rồi à?”, thấy Mục Hàn đến, Sở Vân Lệ hỏi.
“Đi hết rồi ạ”, Mục Hàn gật đầu cười đáp.
Ánh mắt Sở Vân Lệ lộ ra vẻ yên tâm.
Có lẽ con trai mình thật sự có khả năng thách thức với nhà họ Mục ở thủ đô.
Ba người Mục Hàn bước ra thì tứ đại chiến thần đều đang đợi ở ngoài.
Sau khi trấn an Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đi ngủ, Mục Hàn và tứ đại chiến thần mới ra ngoài hít thở không khí.
“Ha ha ha!”, trong trận chiến lúc nãy Quỳ Ngưu đã đánh rất sướng tay, giờ đang phấn khởi nói: “Sáu năm rồi, lần đầu tiên đánh vui vẻ, đã tay đến thế”.
“Đáng tiếc!”, Thao Thiết tiếp lời, tiếc nuối nói: “Mấy đối thủ cũ vào sáu năm trước của chúng ta chẳng hề tiến bộ gì cả, thậm chí còn thụt lùi nữa”.
“Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài đều bị tiêu diệt, chắc chắn lãnh đạo cấp cao bốn mươi nước đó không ngồi yên được rồi!”
“Đúng thế!”, Chúc Long cười nói: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên tung tin tức ra để khiến bốn mươi nước đó chấn động”.
Mục Hàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thế là Chúc Long tiết lộ trận chiến này ra ngoài.
Đúng như dự đoán của Chúc Long, chỉ trong một đêm mà hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài đều ngã xuống ở tỉnh nào đó của Hoa Hạ, trong đó có cả chiến thần nước Phong và một trăm cường giả trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong.
Tin tức được truyền ra ngoài lập tức gây nên chấn động.
“Cái gì?”
Ở nước ngoài.
Một hòn đảo nào đó ở nước ngoài.
Trong phòng họp rộng lớn, Inuyang Kenjiro bỗng đứng dậy đập mạnh lên bàn nói: “Bốn mươi nước chúng ta điều động hơn hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu thế mà đều chết hết ở tỉnh bên Hoa Hạ ư?”
“Phải, phải ạ”, lính trinh sát quỳ trước mặt Inuyang Kenjiro run lẩy bẩy.
“Thế chiến thần nước Phong thì sao?”, Inuyang Kenjiro vội vã hỏi.
“Thưa tướng quân, chiến thần nước Phong và một trăm cường giả trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong dưới trướng anh ta cũng đều chôn mình trong trận chiến với đại thống soái Hoa Hạ rồi”.
Lính trinh sát đáp.
“Ngay cả mấy người chiến thần nước Phong cũng…”, ánh mắt Inuyang Kenjiro tràn ngập nỗi sợ hãi.
Sáu năm trước, liên minh bốn mươi quốc gia tấn công Hoa Hạ.
Chiến thần nước Phong thất bại thảm hại trước đại thống soái Hoa Hạ.
Nhưng cuối cùng vẫn may mắn sống sót.
Hơn nữa vẫn luôn âm thầm nâng cao thực lực của mình.
Bây giờ thực lực của chiến thần nước Phong có thể sánh ngang với ba đại quốc sư trong quá khứ của Đảo Quốc.
Nhưng dù là thế, hắn vẫn bỏ mình trong trận chiến với đại thống soái Hoa Hạ.
Ba mươi chín lãnh đạo cấp cao khác đang ngồi trong phòng họp cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Sau khi có gia đình rồi, người đàn ông sáu năm trước quét sạch hơn nửa Đông Á đó vẫn còn rất mạnh.
Vẫn không thể đánh thắng hắn.
Dù bốn mươi nước biết được điểm yếu của anh nhưng vẫn không thể đánh bại được.
Tất nhiên chấn động nhất vẫn là người dân Hoa Hạ.
Sau khi Chúc Long thả tin tức này ra, cả Hoa Hạ đều như điên cuồng.
“Theo tin tức mới nhất từ quân đội, đêm qua đã xảy ra một trận chiến có quy mô lớn ở tỉnh, hai bên của trận chiến là đại thống soái và cao thủ hàng đầu của bốn mươi nước”.
“Theo báo cáo, bốn mươi nước điều động hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài mai phục nhưng vẫn bị đại thống soái và các chiến sĩ dưới trướng của anh ấy tiêu diệt toàn bộ”.
“Qua trận chiến này, đại thống soái lần nữa giương cao uy danh của nước ta để bốn mươi nước dứt bỏ hoàn toàn ý định xâm chiếm Hoa Hạ”.
“Theo bản tin phóng viên gửi về đài, đại thống soái lần nữa gây nên chấn động, quét sạch hết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, còn nói thêm Hoa Hạ là nơi cấm kỵ của lính đánh thuê và sát thủ nước ngoài”.
“Một ngày có đại thống soái thì Hoa Hạ có thêm một ngày bình yên”.
Các truyền thông lớn lần lượt đưa tin.
Uy danh của đại thống soái lại được truyền đi khắp nơi ở Hoa Hạ.