Sáu năm trước, Mục Hàn giao đấu với đại quân hơn bốn mươi nước, do thực lực quá khủng khiếp, đối phương không cách nào ngang hàng, nên sẽ nghĩ ra những cách thức hèn hạ, ví dụ như âm thầm hạ độc Mục Hàn.
Mục Hàn trải qua hơn mười nghìn lần chiến đấu, hứng chịu các âm mưu ám sát không dưới hàng nghìn lần.
Nhưng âm mưu của đối phương lần nào cũng không thể thực hiện được.
Cho dù là sau này đối thủ đổi thành Điện Ma Vương, sách lược hạ độc vẫn vô hiệu với Mục Hàn.
Tất cả mọi thứ này đều nhờ vào bản chất gần như quái vật của Mục Hàn, cộng thêm tâm pháp độc quyền mà đạo sĩ bí ẩn cung cấp, khiến cơ thể Mục Hàn giống như tường đồng vách sắt.
Do đó phần lớn thuốc độc đều không có hiệu quả với Mục Hàn.
Đây cũng là một điểm khiến đối thủ vô cùng tuyệt vọng.
Lần này giao chiến với Điện Ma Vương, Mục Hàn cũng xung phong đi đầu, trăm trận trăm thắng.
Dưới sự tàn ác của thiên quân vạn mã, anh lấy được đầu của thượng tướng dễ dàng giống như lấy đồ trong túi của mình.
Có điều đột nhiên Mục Hàn nhớ đến một điểm.
Vào lúc anh giết chết Quang Minh Tả Sử, trước khi đối phương chết, hắn gắng sức lao tới, dùng dao găm đâm vào ngực Mục Hàn, lúc đó Mục Hàn chảy ra máu màu đen.
Nhưng Mục Hàn cũng không để ý lắm.
Bây giờ nghĩ lại, trên dao găm của Quang Minh Tả Sử, hơn phân nửa là bôi chất độc.
Chỉ có điều Mục Hàn không ngờ, chất độc sẽ phát tác vào lúc này.
Đúng như Mục Hàn tưởng tượng.
Lúc này.
Ở Điện Ma Vương chỗ sâu âm u nào đó.
Ở giữa từ đường có thêm một bài vị, phía trên bất ngờ viết: Linh vị của Quang Minh Tả Sử.
Ma Vương dẫn theo mấy thuộc hạ tâm phúc, đang thắp hương cho Quang Minh Tả Sử.
“Cách Quang Minh Tả Sử hy sinh, để đổi lấy đại thống soái Hoa Hạ trúng độc, thật sự khiến người ta cảm động!”, Ma Vương không khỏi bùi ngùi: “Đợi sau khi Điện Ma Vương chúng ta đánh chiếm Hoa Hạ, tôi sẽ lấy lại vinh dự cao hơn của Quang Minh Tả Sử!”
Nói xong, Ma Vương xoay người, hỏi Quang Minh Hữu Sử: “Chất độc này có hiệu quả thật sao?”
“Đương nhiên là có hiệu quả”, Quang Minh Hữu Sử cười ha ha nói: “Ma Vương điện hạ, sáu năm nay thuộc hạ vẫn luôn nằm vùng trong Độc Môn, được cụ tổ Độc Môn tín nhiệm sâu sắc, lúc này mới lấy được chất độc được gọi là thuốc độc đứng đầu thiên hạ”.
“Một khi chất độc tiến vào trong cơ thể của đối phương, sẽ không phát tác thời gian đầu, mà sẽ ẩn giấu một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, chất độc sẽ từng bước ăn mòn bộ phận cơ thể của đối phương, cho đến khi tạo thành tổn hại nặng nề cho đối phương”.
“Loại chất độc này bí mật chế cho cụ tổ Độc Môn, chuyên dùng để đối phó với loại người công lực sâu không lường được như đại thống soái Hoa Hạ!”
“Nếu tính theo ngày tháng, chắc chắn chất độc đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi!”
“Tốt! Rất tốt!”, Ma Vương vỗ tay nói: “Cứ như thế chúng ta có thể ngồi chờ đến khi chất độc trong người đại thống soái Hoa Hạ phát tác, khiến hắn trở thành một kẻ vô dụng!”
“Tiêu diệt đại thống soái Hoa Hạ, lần này Điện Ma Vương ta tổn thất nặng nề, nhưng cũng xứng đáng”.
Ma Vương khinh thường hơn bốn mươi nước, sỡ dĩ bằng lòng hợp tác với họ, đương nhiên cũng đã có tính toán riêng của mình.
Hoa Hạ.
Ở tỉnh.
Mục Hàn ngẩn ngơ một hồi, dường như trước mắt đang trở nên lờ mờ.
Sau đó Mục Hàn lập tức thầm vận công điều tiết cơ thể, lúc này triệu chứng mới hòa hoãn lại.
Hiển nhiên Mục Hàn cảm nhận được, độc tố lần này không giống với bất kỳ lần nào trước đó.
Nhìn thấy dáng vẻ Mục Hàn nôn máu, Lâm Nhã Hiên và Phương Viên đều vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Nhã Hiên càng lo lắng hỏi thăm: “Anh sao thế?”
“Hơn nửa năm nay của anh, rốt cuộc là làm gì?”, Phương Viên nhìn bộ dạng của Mục Hàn, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Anh bị người ta gạt đến mỏ than đá nào để làm bốc vác đào than à?”
Nhìn bộ đồ bây giờ của Mục Hàn cũng không trách được Phương Viên sẽ nghĩ như vậy.
Anh mặc đồ rằn ri vô cùng cũ nát, trên người đầy mùi bụi đất mệt mỏi.
Nhất là vì vẫn luôn ở tiền tuyến chiến đấu nên râu Mục Hàn càng mọc dài tươi tốt hơn, bộ dạng mặt râu ria xồm xoàm, quả thật rất giống như khổ sai từ trong mỏ than đá trốn ra.
Cộng thêm trận giao chiến với Điện Ma Vương, Mục Hàn phải gắng sức ngày đêm thời gian dài, căn bản không ngủ được một đêm ngon giấc.
Cả người trông giống như không đủ dinh dưỡng.
Khiến Lâm Nhã Hiên không khỏi đau lòng.
Nhìn Mục Hàn trước mắt, cô lại liên tưởng đến trước đây vẫn luôn cho rằng Mục Hàn bỏ chạy, chắc chắn là trốn ở đâu ung dung sung sướng rồi, đột nhiên Lâm Nhã Hiên cảm thấy, có phải mình hiểu lầm Mục Hàn rồi hay không?
Nếu Mục Hàn thật sự bỏ chạy, sao lại thành bộ dạng này.
“Anh…”, Mục Hàn vừa định lên tiếng.
Công hiệu của chất độc lại phát tác, Mục Hàn hé miệng phun ra mấy ngụm máu liên tục.
Mục Hàn lại một lần nữa dùng tâm pháp độc quyền của mình cưỡng ép khống chế chất độc.
“Bố… Bố….”, dường như đứa bé biết được Mục Hàn đã khống chế được chất độc, nên giơ cánh tay nhỏ nhắn mập mạp, không ngừng lắc lư trước mặt Mục Hàn.
Cô bé còn bật cười khanh khách.
Hành động của cô bé, lập tức thu hút Ngụy Tấn ở bên cạnh.
“Đưa đứa bé cho tôi!”, Ngụy Tấn bước lên một bước, giơ tay giật lấy đứa bé trong lòng Mục Hàn: “Anh là tên lang thang ở đâu ra, dám ôm con tôi?”
“Con của anh ư?”, Mục Hàn nghiêng người tránh né, cười khẩy đáp: “Con người sao có thể vô liêm sỉ đến bước này chứ?”
“Anh là bố ruột của đứa bé sao?”
“Anh!”, Ngụy Tấn bị Mục Hàn hỏi một câu đến ngơ ngác, không biết phải làm sao.
Tuy nói hôm nay Ngụy Tấn chỉ gặp mặt Lâm Nhã Hiên, nhưng dù sao hắn cũng là người đứng thứ ba trong TOP cậu chủ ở thủ đô, nhà họ Lâm ở thủ đô lại là thế gia thứ ba của Hoa Hạ, cho nên chuyện hôn sự này trên cơ bản coi như đã quyết định rồi.
Vì thế, trong mắt Ngụy Tấn, Lâm Nhã Hiên là của hắn.
Đương nhiên đứa bé cũng là của hắn.
Đâu ra lại xuất hiện một người đàn ông như dân tị nạn, luôn miệng nói với Ngụy Tấn đứa bé là con của mình, điều này khiến Ngụy Tấn hết sức bực bội, dù thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý.
Suy cho cùng, lấy Lâm Nhã Hiên đã có con, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của nhà họ Ngụy ở thủ đô rồi.
Nếu ngay cả con của Lâm Nhã Hiên cũng không giữ được, vậy mặt mũi của nhà họ Ngụy ở thủ đô để đâu được nữa?
“Anh còn dám tránh sao?”, Ngụy Tấn vồ hụt, tức đến mức run cầm cập: “Xem ra anh đã quyết tâm, muốn cướp con của tôi rồi đúng không?”
Ngụy Tấn hăm he, đang chuẩn bị đánh Mục Hàn một trận.
Với tư cách là người đứng thứ ba trong TOP cậu chủ ở thủ đô, thực lực cá nhân của Ngụy Tấn vẫn vô cùng dũng mãnh.
“Tôi cho cậu một cơ hội, tự chủ động để đứa bé xuống”, Lâm Đại Tiêu đập mạnh xuống bàn khiến mặt bàn vết toác: “Nếu không thì kết cục của cậu giống như chiếc bàn này!”
Thấy bầu không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay, lúc này Lâm Nhã Hiên và Phương Viên mới phản ứng lại.
Một trái một phải vội vàng bước đến, chia ra chắn trước mặt Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn.
“Anh, cậu chủ Ngụy, hai người tuyệt đối đừng kích động!”, Lâm Nhã Hiên nói: “Đều là người quen cả”.
“Đúng đúng, là người quen của chúng tôi”, Phương Viên cũng vội phụ họa.
Còn về tên của Mục Hàn, Phương Viên thật sự không tiện nói.
“Người quen ư?”, lúc này Lâm Đại Tiêu mới buông lỏng nắm đấm: “Phải nói sớm chứ!”
“Đúng rồi, cậu ta là ai?”
Lâm Đại Tiêu hỏi.