“Là thế này...”, Ngụy Tấn mỉm cười nói: “Mặc dù hành vi của thằng nhãi kia đúng là tội lỗi chồng chất, nhưng dù sao hắn cũng từng là chồng của Nhã Hiên”.
"Nhỡ đâu đúng là hắn có nỗi khổ gì đó thì sao?"
“Hừ!”, bà cụ Lâm bực mình khịt mũi nói: “Cậu ta thì có nỗi khổ gì cơ chứ?”
"Bà Lâm, xin bà hãy nghe cháu nói hết đã", Ngụy Tấn tiếp tục nói: "Cháu cũng rất ghét hành vi của thằng nhãi Mục Hàn này, nhưng cháu cũng không thể tước đi cơ hội của hắn chỉ vì muốn kết hôn với Nhã Hiên được".
"Ngụy Tấn cháu từ trước đến nay không bao giờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nếu hắn đã muốn đến nhà họ Mục ở thủ đô để đưa ra câu trả lời thỏa đáng, thì cớ gì chúng ta không cùng đến nhà họ Mục ở thủ đô để tìm hiểu sâu hơn chứ ạ?"
"Nếu hắn thật sự có nỗi khổ gì thì chúng ta cũng đâu thể nào cưỡng ép phá vỡ mối lương duyên này?"
"Còn đương nhiên, nếu hắn muốn giở trò gì, chắc chắn sẽ khiến Nhã Hiên thất vọng không thôi. Cháu nghĩ chắc chắn mọi người sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa".
Nghe Ngụy Tấn nói vậy, bà cụ Lâm và những người khác đều gật đầu, cảm thấy những lời hắn nói rất có lý.
“Được rồi, vậy thì cứ nghe theo Ngụy Tấn cháu vậy”.
Lâm Đại Tiêu không khỏi giơ ngón cái với Ngụy Tấn, tán thành nói: "Chẳng trách thủ đô này ai ai cũng khen Ngụy Tấn cậu là quân tử, hôm nay được tận mắt chứng kiến, đúng là danh xứng với thực!"
Ngụy Tấn mỉm cười.
Thực ra Lâm Đại Tiêu đã biết tỏng kế hoạch này của Ngụy Tấn, nếu Mục Hàn muốn đến nhà họ Mục ở thủ đô thì cứ để mặc cho hắn làm theo ý muốn, đợi đến khi nhà họ Mục ở thủ đô giải quyết hắn, thì việc Ngụy Tấn cưới Lâm Nhã Hiên chẳng phải sẽ rất thuận lợi, không gặp phải trắc trở gì hay sao?
Sau đó, Lâm Đại Tiêu quay sang hỏi Lâm Nhã Hiên: "Nhã Hiên, em xem anh trai em quyết định như vậy có được không?"
“Được ạ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Thực ra trong lòng Lâm Nhã Hiên, cô vẫn hy vọng có thể cho Mục Hàn thêm một cơ hội nữa.
“Tốt lắm!”, Lâm Đại Tiêu tuyên bố: "Nếu Nhã Hiên đã đồng ý, mà mọi người cũng không có ý kiến gì, thì chúng ta cứ quyết định như vậy nhé".
“Từ đã!”, lúc này Tần Lệ lên tiếng: “Tôi còn một điều kiện nữa”.
“Cô Tần cứ nói ạ”, Lâm Đại Tiêu nói.
"Trước khi đến nhà họ Mục ở thủ đô, tôi muốn Mục Hàn phải hứa rằng sẽ không tới làm phiền mẹ con Nhã Hiên nữa!”, Tần Lệ đưa ra yêu cầu của mình: "Bằng không, tôi sẽ không đồng ý!"
"Cô Tần cứ yên tâm", Lâm Đại Tiêu nói: "Cháu sẽ đón Nhã Hiên và bé con tới nhà họ Lâm ở thủ đô".
"Nhà họ Lâm ở thủ đô đường đường là một thế gia hạng ba của Hoa Hạ, không phải ai cũng tùy tiện bước vào được đâu!"
“Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi yên tâm rồi”, Tần Lệ gật đầu nói.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, đám người bắt đầu rời đi.
Lâm Nhã Hiên thu dọn hành lý, cùng Lâm Đại Tiêu đến nhà họ Lâm ở thủ đô.
Còn Ngụy Tấn thì đi cùng Lâm Đại Tiêu và Lâm Nhã Hiên.
Mặt khác, Mục Hàn cũng đã chuẩn bị xuất phát về thủ đô.
“Con ơi, con định đi đến nhà họ Mục ở thủ đô thật sao?”, thấy Mục Hàn không giống như đang nói đùa, Sở Vân Lệ nghiêm mặt hỏi: “Nửa năm vừa rồi, mẹ không lúc nào là không hốt hoảng, lo lắng cho con".
"Mãi mới chờ được con về mà bây giờ con lại đi đến nhà họ Mục ở thủ đô để tìm đường chết!"
"Hay là con nghe lời mẹ khuyên được không? Con từ bỏ Nhã Hiên đi, để Ngụy Tấn chăm sóc con bé, mẹ thật sự không thể mất con một lần nữa!"
“Mẹ, mẹ cứ thế trơ mắt nhìn cháu nội mẹ mang họ của người khác, sau đó gọi người khác là bà nội sao?”, Mục Hàn nói: “Lần này đến nhà họ Mục ở thủ đô không chỉ một mình con đi, mà mẹ cũng phải đi nữa”.
“Mẹ cũng phải đi sao?”, Sở Vân Lệ vội vàng lắc đầu: “Mẹ không đi đâu”, cứ nghĩ đến cảnh Lâm Nhã Hiên thay chồng ứng chiến, là Sở Vân Lệ nhớ đến việc mình phải chịu những lời nhục mạ thậm tệ từ Phụng Cầu Hoàng.
Vì phải việc Mục Hàn lẩn trốn nên Sở Vân Lệ không thể đáp lại lời nào.
Sở Vân Lệ bây giờ nghĩ lại mà vẫn còn ám ảnh.
“Mẹ, lần này con đi là để tính sổ với nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Hàn nói: “Hơn nữa, chẳng phải con đã từng nói với mẹ, rằng con sẽ dùng cách thức huy hoàng nhất để đưa mẹ về đứng trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô sao?"
"Bây giờ cơ hội này đã tới rồi!"
Nghĩ đến những lời hùng hồn mà Mục Hàn từng nói với mình, vẻ mặt của Sở Vân Lệ bỗng kinh ngạc không thôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt của Sở Vân Lệ lại trở nên ảm đạm/u ám.
“Không thể nào!”, hiện thực đã kéo Sở Vân Lệ ra khỏi những hoang tưởng đó trong nháy mắt, bà ấy lắc đầu nói: “Đây là nhà họ Mục ở thủ đô con ơi!”
Dù sao Mục Hàn cũng đã biến mất không tăm tích trong suốt nửa năm qua.
Cũng không biết rốt cuộc anh quay lại đó để làm gì.
Cho dù anh có tiến bộ vượt bậc, nhưng đối phương lại là thế gia số một Hoa Hạ, có nền tảng thâm sâu, một mình Mục Hàn không bao giờ có thể đối phó lại được.
“Mẹ, lần này mẹ cứ tin con đi”, Mục Hàn nhìn Sở Vân Lệ đang hết sức lo lắng, nói: “Con cam đoan với mẹ rằng lần này con trai mẹ sẽ không làm mẹ phải thất vọng nữa”.
Nhìn thấy sự tự tin của Mục Hàn, Sở Vân Lệ cũng không thấy bớt lo lắng chút nào, lẽ nào thằng bé thực sự đánh bại được nhà họ Mục ở thủ đô sao?
“Được rồi, mẹ sẽ đi cùng con”, Sở Vân Lệ nghiến răng đưa ra quyết định này.
Sở Vân Lệ đã quyết định, rằng lần này đến nhà họ Mục ở thủ đô dù sống hay chết, thì bà ấy cũng sẽ ở cùng con trai mình.
Mục Hàn bảo Sở Vân Lệ chuẩn bị quần áo mang theo, sau đó đi tìm tứ đại chiến thần.
"Đại ca, cuối cùng lần này anh cũng định ra tay với nhà họ Mục ở thủ đô rồi à?"
Chúc Long hào hứng nói.
“Đúng vậy!”, Mục Hàn gật đầu: “Trong những tháng ngày chúng ta ở chiến trường Tây Cương chiến đấu với Điện Ma Vương, ở đây đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, nhưng vì chức trách mà chúng ta chỉ có thể bị người nhà hiểu lầm hết lần này đến lần khác".
"Tôi nghĩ rất lâu, chúng ta bảo vệ hòa bình của Hoa hạ là để người dân có thể an cư lạc nghiệp".
"Nhưng nếu có người muốn gây gổ với chúng ta thì chúng ta ắt phải chiến đấu đến cùng!"
“Đại ca nói đúng lắm!”, Hoàng Điểu gật đầu: “Không thể để máu của những người lính đã hi sinh chảy một cách vô ích được”.
Không chỉ Mục Hàn, mà đại quân dưới trướng Mục Hàn cũng vì bảo mật thân phận, không thể nói cho người nhà biết, dẫn đến việc bị người nhà hiểu lầm, cuộc sống phần lớn không được như ý muốn.
Nhưng lãnh thổ của Hoa Hạ luôn phải đối mặt với những mối đe dọa từ kẻ thù, nên họ bắt buộc phải âm thầm chịu đựng.
Nói là hi sinh tất cả vì quốc gia thì cũng đáng lắm, nhưng rõ ràng là không công bằng với những người lính đang canh giữ biên cương không kể ngày đêm.
“A Long, cậu cũng chuẩn bị đi, cùng đến nhà họ Long ở thủ đô để tính sổ!”, Mục Hàn nhìn Chúc Long.
Nghe thấy lời này của Mục Hàn, cơ thể Chúc Long không khỏi run rẩy.
Giọng nói cũng không còn đanh thép như trước: "Đại ca, tôi thực sự có thể làm như vậy sao?"
“Tại sao không chứ?”, Mục Hàn nói chắc nịch: “Cậu thân là chiến thần Phá Long - người đứng đầu trong tứ đại chiến thần rồi, lẽ nào còn sợ một Long Phi Thiên cỏn con chỉ đứng đầu TOP cậu chủ thủ đô thôi sao?"
“Tôi...!”, Chúc Long ngập ngừng: “Dù sao thì cũng đã mười năm trôi qua, không biết bây giờ Long Phi Thiên đã đạt đến cảnh giới nào rồi”.