Mục lục
Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Phép vua thua lệ làng

“Được người khác nhờ đến?”

“Đưa thư?”

Nghe Đạo Môn Lão Cửu nói vậy, Hoàng Thái Tử chế nhạo: “Đường đường là ông trùm đương nhiệm của thế giới ngầm Sở Bắc, sao lại trở thành tên chạy việc vặt rồi? Lại còn sa sút đến mức đích thân đi đưa thư nữa chứ?”

Hoàng Bá Thiên và Hoàng Nhất Đồng cũng vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là khi Hoàng Thái Tử nói ra lời chế nhạo như vậy, Hoàng Bá Thiên liếc mắt nhìn Đạo Môn Lão Cửu, cũng cảm thấy học trò này của mình đúng là ngày càng thụt lùi.

“Nói đi, cậu đưa thư của ai?”, Hoàng Bá Thiên hỏi.

“Thật xin lỗi, sư phụ, người này thân phận tôn quý, xin thứ lỗi cho con không thể tiết lộ được”, Đạo Môn Lão Cửu nghiêm túc nói: “Nhưng sư phụ có thể đọc thử thư của người đó”.

Đạo Môn Lão Cửu đưa mảnh giấy Mục Hàn viết cho Hoàng Bá Thiên.

Hoàng Bá Thiên mở ra, Hoàng Nhất Đồng Và Hoàng Thái Tử cũng tò mò đến xem.

Chỉ thấy trên giấy viết “Đại thống soái, Mục!”

“Đại thống soái, Mục?”, Hoàng Bá Thiên nhíu mày: “Đây là ý gì?”

Đạo Môn Lão Cửu im lặng không giải thích.

“Bố, danh hiệu của bố là đại thống soái, trên giấy viết đại thống soái chắc là chỉ bố rồi!”, lúc này, đầu óc Hoàng Nhất Đồng chợt trở nên nhanh nhạy: “Chữ Mục kia chắc là họ của người nào đó, muốn bố nể mặt hắn, mà thả đạo trưởng Cửu Dương ra!”

“Bố, bố thật thông minh!”, Hoàng Thái Tử giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Chắc chắn là như vậy!”

“Họ Mục?”, Hoàng Bá Thiên nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào là nhà họ Mục ở thủ đô?”

“Không thể nào! Nhà họ Mục ở thủ đô xa xôi, sao có thể để ý đến chuyện ở chỗ như chúng ta chứ?”

“Có phải là Mục Hạo Thần của tập đoàn Phóng Mục không?”, Hoàng Nhất Đồng nhắc nhở: “Nghe nói tên đó là một trong những đứa con nuôi của gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, danh hiệu là Thập Tam Thái Bảo! Theo con thấy, rất có thể là tên đó giở trò quỷ quái!”

“Mục Hạo Thần thực sự là người kiêu ngạo hống hách. Nhưng liệu người gửi thư có phải là đứa con nuôi của gia chủ nhà họ Mục hay không thì vẫn cần xác thực! Cho dù vậy thì Hoàng Bá Thiên bố cũng không sợ hắn!”

Hoàng Bá Thiên kiêu ngạo nói: “Hơn nữa, chúng ta và người nhà họ Mục luôn nước sông không phạm nước giếng, hắn cũng không có lý do để xúc phạm chúng ta”.

“Con cũng nghĩ không phải như vậy”, Hoàng Nhất Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói Mục Hạo Thần này là một người lịch sự, cho dù hắn muốn cầu xin cho đạo trưởng Cửu Dương thì cũng sẽ không dùng thái độ kiêu ngạo như vậy để đối đãi với chúng ta!”

“Đúng đấy!”, Hoàng Bá Thiên cảm thấy khó hiểu: “Vậy thì là ai?”

“Ông nội, cháu nghĩ tới một người”, Hoàng Thái Tử nói: “Nghe nói gần đây nhà họ Tần xảy ra chuyện, cháu ngoại nhà họ Tần là Lâm Nhã Hiên từ Sở Dương đến, đã trở thành người thừa kế của nhà họ Tần, mà Lâm Nhã Hiên này còn có một người chồng ở rể ăn bám vô cùng nổi tiếng tên là Mục Hàn!”

“Là thằng ranh đó ư?”, Hoàng Bá thiên nghi ngờ nói: “Có thể sao?”

“Ông nội, cháu thấy hoàn toàn có khả năng đó!”, Hoàng thái Tử nói: “Lâm Nhã Hiên từ Sở Dương đến, nghe nói có địa vị rất thấp trong nhà họ Tần, nhưng không hiểu sao cô ta lại có thể giành được vị trí người thừa kế, cháu nghĩ chỉ dựa vào một cô gái yếu đuối như Lâm Nhã Hiên thì hẳn là không thể làm được!”

“Con trai, ý của con là phía sau Lâm Nhã Hiên có Mục Hàn giúp đỡ?”, Hoàng Nhất Đồng hỏi.

“Đúng vậy! Nếu không thì không còn cách nào khác để giải thích được chuyện này”, Hoàng Thái Tử gật đầu nói: “Hơn nữa, con từng gặp Lâm Nhã Hiên đó rồi, trông vô cùng xinh đẹp, kinh doanh rất giỏi nhưng tính cách lại thiếu quyết đoán, hoàn toàn không giống người phụ nữ có thể dứt khoát giành lấy vị trí người thừa kế của nhà họ Tần!”

“Mặc dù nhà họ Tần có tới mấy cô con gái nắm quyền, nhưng cũng coi như là đám sói giỏi rình mò, không có thủ đoạn, sao có thể ngồi lên vị trí đó được chứ?”

Hoàng Thái Tử đã nghe nói về vẻ đẹp của Lâm Nhã Viên từ lâu, luôn thèm muốn không thôi.

Nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Suy cho cùng, nhà họ Tần cũng là một gia tộc giàu có ở Sở Bắc, cho dù Hoàng thái Tử là cháu trai của Hoàng Bá Thiên thì hắn cũng không dám tùy tiện trêu đùa Lâm Nhã Hiên.

Mà chuyện này lại vừa hay trở thành cơ hội để Hoàng Thái Tử thu phục Lâm Nhã Hiên.

Mặc kệ tờ giấy kia có phải là do Mục Hàn viết hay không, cứ cưỡng ép là được.

“Con trai, con phân tích đúng lắm!”, Hoàng Nhất Đồng nghe xong, càng nghĩ càng thấy có lý, tán thành nói: “Thằng ở rể họ Mục đó đúng là kiêu ngạo thật, thực sự không coi chúng ta ra gì!”

“Bố, để con dẫn vài người đi dạy dỗ tên không biết trời cao đất dày một trận!”

“Đợi đã!”, thấy Hoàng Nhất Đồng muốn ra ngoài, Hoàng Bá Thiên liền gọi ông ta lại: “Chuyện này hơi kỳ lạ, không thể nói ra ngoài!”

“Bây giờ, đạo trưởng Cửu Dương đang ở chỗ chúng ta, cả Sở Bắc đang rình rập quan sát, chúng ta không thể gây phiền phức được!”

Từng là vua của thế giới ngầm Sở Bắc nên Hoàng Bá Thiên vẫn có đầu óc tính toán.

Một tên ở rể đơn thuần sao có thể sai bảo ông trùm Đạo Môn Lão Cửu đích thân đến truyền tin chứ?

“Như này đi!”, Hoàng Bá Thiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Đối phương đã cố ý động vào chúng ta, nếu chúng ta không làm gì thì chẳng phải nói với hắn là chúng ta sợ hắn sao?”

“Dám cảnh cáo Hoàng Bá Thiên tôi như vậy, sau bao nhiêu năm nay thì hắn là người đầu tiên đấy!”

Hoàng Bá Thiên lấy bút viết nguệch ngoạc lên mảnh giấy, chữ “Mục” bị gạch chéo, được thay thế bằng chữ “Hoàng”.

“Chỉ có Hoàng Bá Thiên tôi mới xứng với ba chữ đại thống soái!”, Hoàng Bá Thiên sửa lại tờ giấy, sau đó đưa lại cho Đạo Môn Lão Cửu, nói: “Lão Cửu, nhờ cậu đi thêm một chuyến, đưa bức thư này cho người đó giúp tôi!”

“Sư phụ, con khuyên sư phụ nên suy nghĩ lại đi, người này không dễ động vào đâu!”, Đạo Môn Lão Cửu nhìn nội dung trên giấy, liền khuyên bảo.

 

“Lão Cửu, anh đến làm trò cười à?”, Hoàng Thái Tử chỉ tay vào mũi Đạo Môn Lão Cửu, kiêu ngạo nói: “Ở Sở Bắc này còn có người nào mà chúng tôi không động vào được sao?”

“Nếu anh đã thích đưa thư như vậy thì mau cút đi đưa thư đi!”

Thấy Hoàng Bá Thiên và Hoàng Nhất Đồng cũng có thái độ giống như Hoàng Thái Tử, Đạo Môn Lão Cửu không nói thêm nữa, cầm lấy bức thư Hoàng Bá Thiên đã sửa, rời khỏi biệt thự nhà họ Hoàng.

“Được rồi! Đã đến lúc đi gặp vị đạo trưởng Cửu Dương nổi tiếng đó rồi!”

Hoàng Bá Thiên căn dặn mọi người nhà họ Hoàng: “Khách quý đến nhà, Hoàng Bá Thiên tôi sẽ đích thân đón tiếp!”

Đến phòng khách, sau khi Hoàng Bá Thiên và đạo trưởng Cửu Dương chào hỏi nhau, Hoàng Thái Tử vội thúc giục đạo trưởng Cửu Dương: “Này ông già, mau khám bệnh cho ông nội tôi đi!”

“Thật xin lỗi, con người tôi không thích ép buộc”, đạo trưởng Cửu Dương bình tĩnh nói: “Tôi khuyên các người nên thả tôi ra càng sớm càng tốt, nếu không, các người sẽ gặp phiền phức lớn đấy!”

“Ông già này, ông đừng tưởng mình nổi danh thì đã là tài giỏi!”, Hoàng Thái Tử kiêu ngạo nói: “Cho dù là ngọc hoàng đến Sở Bắc này thì cũng chẳng làm được gì đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK