Ở một diễn biến khác.
Lãnh đạo cấp cao của vài quốc gia đang tụ họp, bàn bạc việc ám sát Mục Hàn.
Inuyang Kenjiro – đại diện của Đảo Quốc vui mừng phấn khởi nói: “Cuối cùng tên Mục Hàn đó cũng để lộ điểm yếu, chúng ta có cơ hội tấn công rồi đây”.
Ông ta có thể tưởng tượng được cảnh Mục Hàn quỳ xuống cầu xin ông ta sẽ là cảnh tượng ngàn cung tên đâm xuyên vào tim mà chết.
“Có điểm yếu thì sao chứ?”, lúc này có người cười khẩy nói: “Hắn vẫn rất mạnh”.
Người lên tiếng là chiến thần nước Phong.
Trong lịch sử nước Phong là đất nước phụ thuộc vào Hoa Hạ.
Thậm chí sau khi thoát khỏi sự thống trị của bọn thực dân phương Tây thì được Hoa Hạ giúp đỡ hết sức, góp phần vào việc phát triển kinh tế của nước Phong.
Nhưng kẻ vong ơn bội nghĩa này lại bắt tay với Đảo Quốc trở thành quốc gia đầu tiên tham gia vào liên minh bốn mươi nước.
Trong cuộc chiến tranh sáu năm trước, nước Phong bị đánh tan tác.
Thủ đô suýt nữa bị Hoa Hạ chiếm đóng.
Chiến thần nước Phong bị Mục Hàn đánh gãy một tay.
Đến giờ cánh tay trái của chiến thần nước Phong vẫn còn dấu vết bị gãy.
Cộng thêm dáng vẻ hung hãn của hắn nên càng thêm đáng sợ.
“Đúng thế, hắn vẫn rất mạnh”, Inuyang Kenjiro gật đầu mỉm cười nói: “Nếu một người mạnh đến mức không có bất kỳ điểm yếu nào thì người đó sẽ luôn lớn mạnh như thế”.
“Nhưng một khi hắn có điểm yếu thì sẽ không còn mạnh nữa”.
“Bớt nói lời nhảm nhí đi”, chiến thần nước Phong xua tay, hơi mất kiên nhẫn nói: “Ông nói xem nên làm sao đây?”
“Chiến thần nước Phong, đừng vội!”, Inuyang Kenjiro cười nói: “Tôi đã nghĩ ra kế hoạch rồi, lần này chúng ta cử người lẻn vào Hoa Hạ, chia ra hai đường, một là đi đối phó trực diện với đại thống soái Hoa Hạ, còn lại sẽ bắt vợ và mẹ của hắn”.
“Hành động lần này là thời cơ nghìn năm có một, chỉ được phép thành công, không được thất bại. Thế nên mọi người phải chọn ra cao thủ xuất sắc nhất của đất nước mình”.
“Chuyện này là đương nhiên”, chiến thần nước Phong tỏ thái độ.
“Các vị, chắc mọi người đã biết ngoài chúng ta ra, còn rất nhiều người muốn lấy mạng đại thống soái Hoa Hạ”, Inuyang Kenjiro nói: “Chẳng hạn như mạng lưới ám sát ngầm của quốc tế, tiền thưởng ám sát đại thống soái Hoa Hạ đã lên đến hàng trăm tỷ, sát thủ nhận lời ám sát đại thống soái nhiều vô số kể”.
“Thế nên chúng ta phải tăng tốc, mau chóng giải quyết đại thống soái Hoa Hạ trước những người này”.
Lời đề nghị của Inuyang Kenjiro nhận được sự nhất trí của hơn ba mươi nước còn lại.
Sau khi cuộc họp kết thúc, bốn mươi nước đều bắt đầu hành động.
Nhất là chiến thần nước Phong, dẫn một trăm cao thủ trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong lẻn vào Hoa Hạ.
Bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong là bảng xếp hạng các cao thủ mạnh nhất trong quân đội nước Phong tương tự như bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ. Bảng xếp hạng này do đích thân chiến thần nước Phong tạo ra, hàng năm đều sẽ thay đổi dựa theo thực lực cá nhân.
Có thể nói bảng xếp hạng Chiến Thần nước Phong đại diện cho một trăm người có thực lực cá nhân mạnh nhất trong quân đội nước Phong.
Chiến thần nước Phong dẫn một trăm người này lẻn vào ẩn nấp xung quanh tỉnh.
Chỉ đợi thời cơ thích hợp.
Ngoài nước Phong thì ba mươi chín nước còn lại cũng lần lượt hành động.
Trong đó cũng có cả các sát thủ hàng đầu quốc tế nhận nhiệm vụ của bảng xếp hạng ám sát ngầm quốc tế.
Chỉ trong thoáng chốc, nguy cơ bỗng rình rập xung quanh tỉnh.
Tất nhiên người bình thường không thể cảm nhận được mối nguy hiểm này.
“Đại ca, số người lẻn vào tỉnh ngày càng nhiều rồi!”
Từ khi đánh hết mấy thế lực nước ngoài vào khu vực tỉnh thì Hoàng Điểu đã tiến hành giám sát khu vực xung quanh.
Lập tức báo với Mục Hàn.
“Cứ tiếp tục chú ý sát sao!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Tất cả hành động của các thế lực nước ngoài này đều phải nằm trong tầm ngắm của chúng ta”.
“Đợi những người này đến đông đủ thì chúng ta tóm gọn hết một lượt”.
“Vâng, thưa đại ca”, lúc này Hoàng Điểu lại hơi lo lắng: “Nhưng đại ca này, lần này có vẻ như chúng ta đánh giá mấy thế lực nước ngoài này hơi thấp rồi. Sát thủ mai phục Hoa Hạ rất nhiều, cũng phải đến hơn hàng chục nghìn người, mục tiêu của chúng chỉ có một, chính là anh, chị dâu và mẹ anh!”
“Dùng Nhã Hiên và mẹ tôi để làm mồi nhử quả thật hơi mạo hiểm”, Mục Hàn nói: “Nhưng cũng chỉ có cách này mới tóm gọn được chúng”.
“Đại ca, ngoài chuyện này còn một chuyện khác nữa”, lúc này Hoàng Điểu lấy một phần tư liệu ra đưa cho Mục Hàn nói: “Anh xem đi”.
Mục Hàn đọc lướt qua không khỏi sửng sốt.
Vì tư liệu này lại viết vài mối quan hệ của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong đó có cả cuộc đánh cược một năm của Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.
“Đây là…”, Mục Hàn hơi thắc mắc.
Hoàng Điểu trả lời: “Đây là tư liệu về xuất thân và thân phận của anh mà đám thế lực nước ngoài đó làm đủ mọi cách mới điều tra ra được”.
“Chỉ có nhiêu đây thôi à?”, Mục Hàn không khỏi bật cười khanh khách.
Vì những thế lực nước ngoài đó cực khổ thế nào mới có được phần tư liệu này, chuyện mà tất cả mọi người ở Hoa Hạ đều biết thì không thể gọi là bí mật gì đó.
Nhất là một số thế lực thù địch muốn lợi dụng nhà họ Mục ở thủ đô để đối phó với Mục Hàn. Sau khi biết được quan hệ giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô như nước với lửa từ phần tư liệu này thì chúng đã không còn ý nghĩ này nữa.
Với chung mà nói, đây hoàn toàn là tư liệu không có giá trị lợi dụng gì.
“Không cần để ý đến những thứ này”, Mục Hàn tiện tay vo tư liệu này thành một cục rồi vứt vào thùng rác.
Những thế lực nước ngoài này tốn sức tìm kiếm thông tin của Mục Hàn, mặc dù không ảnh hưởng gì đến anh nhưng lại gây ra ảnh hưởng cực lớn với nhà họ Mục ở thủ đô, nhất là Mục Thịnh Uy.
Từ sau khi thông tin của Mục Hàn bị lộ ra ngoài, điện thoại cá nhân của Mục Thịnh Uy cứ vang lên liên tục.
Những cuộc gọi đó đều gọi đến từ nước ngoài.
Thậm chí ngay cả lúc ban đêm Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng đang làm “chuyện ấy”, cũng có thể nhận được điện thoại từ nước ngoài.
Điều này khiến Mục Thịnh Uy không thể không dừng lại để nhận điện thoại.
Hết cách rồi, mấy cuộc gọi từ nước ngoài này đều là các gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Mục ở thủ đô.
Ở nước ngoài đều có thực lực cực kỳ lớn mạnh.
Một đêm không được ngủ ngon.
Sáng sớm, mắt Mục Thịnh Uy có thêm một vòng quầng thâm, chưa đến bốn giờ sáng Mục Thịnh Uy lại nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài nữa.
“Chuyện gì thế?”, Phụng Cầu Hoàng ngủ bên cạnh bất mãn lẩm bẩm nói: “Có phải mấy gia tộc nước ngoài này bị điên rồi không? Ai cũng gọi đến hỏi quan hệ của Mục Hàn với nhà họ Mục là sao?”
“Người nào biết thì xem cậu ta là một đứa con riêng”.
“Không biết thì còn nghĩ là nhân vật tầm cỡ nào nổi tiếng khắp thế giới!”
“Đúng vậy”, Mục Thịnh Uy cũng mờ mịt: “Cái thằng con hoang vô dụng này có tư cách gì mà có thể được nhiều gia tộc nước ngoài quan tâm thế chứ?”
“Dù có là Sảng Nhi của chúng ta cũng chưa từng được đối xử tốt như vậy nhỉ?”
“Còn không phải nữa sao?”, Phụng Cầu Hoàng ghen tị nói.
“Gia chủ, ông nói xem không phải là…”
Phụng Cầu Hoàng bỗng nghĩ đến một khả năng.