Đối với Mục Hàn mà nói, chỉ là một nhà họ Mục thủ đô mà thôi, sao quan trọng bằng Lâm Nhã Hiên và đứa bé trong bụng cô được chứ?
Có điều, lần này bố con Mục Thịnh Uy đến tỉnh một cách phô trương long trọng như thế, cũng đáng phải suy ngẫm!
Dường như họ đang dò xét anh.
Ngoài Mục Hàn ra còn có vợ chồng Lâm Lợi Cương và Tần Lệ đi dạo bộ cùng Lâm Nhã Hiên ở công viên Giang Tâm.
Thậm chí ngay cả bà cụ Lâm, Lâm Long, Lâm Phi Yến cũng tới.
Lâm Long và Lâm Phi Yến lấy danh nghĩa là đi theo bà cụ Lâm, thực ra mục đích chính là để giám sát Mục Hàn.
Dẫu sao, bố con Mục Thịnh Uy đã dàn trận lớn đến thế thì bên bà cụ Lâm kiểu gì cũng đã biết chuyện rồi.
Khoảng hơn trăm chiếc trực thăng, hơn nghìn chiếc xe hơi, còn mấy chục nghìn người đi theo, đội hình đi đường cỡ này quả nhiên đã hù dọa được nhà họ Lâm.
Mà ở thời khắc mấu chốt này, Mục Hàn lại còn đi tản bộ với Lâm Nhã Hiên ở công viên Giang Tâm.
Mấy người bà cụ Lâm vô cùng hoài nghi, Mục Hàn chỉ mượn cớ tản bộ mà thôi, thực tế là muốn chạy trốn.
Cho nên, mọi người đều đến đông đủ.
Thấy đám người bên bà cụ Lâm cứ đi theo mình và Lâm Nhã Hiên ở xa xa kia, Mục Hàn cũng không vạch trần.
Chỉ có điều, điều khiến cho Mục Hàn nảy sinh cảm giác đề phòng là công viên Giang Tâm vốn đông đúc náo nhiệt thì bây giờ lại vô cùng vắng vẻ.
Ngoài bọn họ ra, không còn ai khác nữa.
Hai đội bảo vệ bất ngờ xuất hiện ở ngã tư đằng trước, lúc họ chia ra thành hai hàng đứng hai bên đường, Mục Hàn lập tức hiểu rõ, công viên Giang Tâm bị người ta “dọn dẹp” sạch sẽ cả rồi.
Những bảo vệ này, người nào người nấy đều nghiêm nét mặt, quần áo trang sức đồng bộ với nhau.
Ở ngực áo còn thêu một chữ “Mục” rất lớn.
Mục Thịnh Uy đứng chắp tay, trên cây cầu vòm tròn đằng kia.
Mục Sảng được một đám bảo vệ vây quanh, đi về phía Mục Hàn.
Thấy đội hình hùng hậu như vậy, đám người bên bà cụ Lâm ngẩn ngơ.
Mục Thịnh Uy bước đến, liếc mắt nhìn mọi người rồi dùng thái độ khinh khỉnh, lớn tiếng nói: “Mục Hàn, bố con chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Xin hỏi ông là ai?”, không đợi Mục Hàn mở lời, Lâm Lợi Cương đã hỏi dò.
Không trách ông ta được, do khí thế của Mục Thịnh Uy quá lớn.
Với tư cách là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, trên người ông ta không tự chủ mà toát ra một loại khí thế của bậc bề trên, khiến cho người bình thường như Lâm Lợi Cương vừa liếc nhìn đã sợ hãi.
“Thân phận của bố tôi mà mấy người không biết à?” Mục Sảng lạnh lùng hừ một tiếng.
Bố của Mục Sảng?
Mặc dù không nhận ra Mục Thịnh Uy nhưng Mục Sảng đã từng xuất hiện tại đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
Mấy người Lâm Lợi Cương lập tức biết rõ.
“Vị này là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ!”, bà cụ Lâm ở phía sau bất thình lình bước trẹo một bước, suýt chút thì té ngã.
Mấy người còn lại cũng hít sâu một hơi.
Thế gia số một Hoa Hạ, gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô!
Thân phận này đáng sợ biết bao!
Phải biết rằng, gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô không hề tầm thường chút nào, có thể kìm hãm năm mươi vương tộc của toàn bộ Trung Hải đến ba mươi năm sau cũng không ngóc đầu lên được.
Càng không cần phải nói đến gia chủ - người nắm quyền hành của cả nhà họ Mục ở thủ đô.
Nhất là đám vệ sĩ đông đảo đi theo phía sau Mục Thịnh Uy, hệt như đế vương cổ đại đi tuần Giang Nam.
Chỉ riêng trận thế này đã đủ để hù chết đám người bà cụ Lâm.
Khi đôi mắt đầy uy nghiêm của Mục Thịnh Uy liếc tới, bà cụ Lâm, Lâm Long, Lâm Phi Yến quỳ xuống theo bản năng, dập đầu với Mục Thịnh Uy, đồng thời hô lớn: “Kính chào gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô!”
Khóe miệng Mục Thịnh Uy không kiềm được mà nhếch lên.
Với tư cách là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, cho dù ở thủ đô, bất kể ai nhìn thấy ông ta, tất cả đều phải quỳ bái.
Còn đám người bà cụ Lâm lại là lần đầu tiên làm lễ bái đế vương.
Trong mắt Mục Thịnh Uy tràn ngập sự khinh thường với mấy người nhà giàu quê mùa này.
Cảm thấy bọn họ chỉ biết có mảnh đất dưới chân mà chưa từng thấy cảnh đời.
Đồng thời, ánh mắt của Mục Thịnh Uy cũng rơi lên người Lâm Nhã Hiên.
Cũng giống như đám người bà cụ Lâm, Lâm Nhã Hiên cũng bị ánh mắt của Mục Thịnh Uy dọa sợ.
Nhưng so với đám người bà cụ Lâm thì Lâm Nhã Hiên không sợ đến mức phải quỳ xuống.
Khi nhìn vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của Mục Thịnh Uy, Lâm Nhã Hiên vô thức cúi đầu, không dám đối mặt.
Lâm Nhã Hiên luôn có cảm giác, người trước mặt lúc nào cũng có thể nhìn thấu con người mình.
Quả thực, từ trong ra ngoài của Mục Thịnh Uy đều tản ra một loại khí thế mạnh mẽ khiến cho Lâm Nhã Hiên hoảng hốt, ảo giác rằng người đàn ông như vậy mới đúng là kẻ đứng đầu thiên hạ, thê thiếp thành đàn.
Thậm chí hành động vứt bỏ Sở Vân Lệ năm đó của ông ta, cũng đáng được tha thứ.
Trong lòng bà cụ Lâm chấn động.
Mà trong mắt Mục Thịnh Uy, thái độ của đám người bà cụ Lâm khiến cho ông ta có cảm giác mình là số một.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, nhà họ Lâm ở Sở Dương này cũng chẳng khác gì mấy con kiến hôi.
Mục Thịnh Uy không để ý đến lễ bái quỳ lạy của mấy người bà cụ Lâm mà lại dừng tầm mắt trên người Mục Hàn: “Lần này tôi tới tỉnh này chủ yếu là để gặp đại thống soái”.
“Nhưng tôi tới gặp cậu trước, cậu phải biết là tôi đặt kỳ vọng rất cao vào cậu đấy!”
Mục Thịnh Uy cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Rõ ràng là cố ý gây áp lực cho Mục Hàn.
“Cho nên?”, Mục Hàn lạnh nhạt hỏi.
“Cho nên tôi muốn biết, vụ đánh cược một năm giữa tôi và cậu, đã chuẩn bị đến đâu rồi!” Mục Thịnh Uy than thở, nói: “Chưa đầy ba tháng nữa là đến hạn đánh cược mạng sống giữa chúng ta!”
Đám người nhà họ Lâm bày ra vẻ mặt trông chờ.
Nhất là Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Mấy tháng qua, Mục Hàn vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên, ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không quản lý tốt chứ đừng nói gì đến chuẩn bị cho vụ đánh cược.
Mỗi lần Lâm Nhã Hiên nhắc đến, Mục Hàn đều bày ra thái độ chẳng thèm xem nhà họ Mục ra gì.
Điều này khiến Lâm Nhã Hiên thấy bất lực.
Không thể dựa vào Mục Hàn, giờ cô chỉ mong con quái vật khổng lồ như nhà họ Mục ở thủ đô không thèm coi trọng đám sâu kiến bé mọn như bọn họ, đừng xem vụ cá cược một năm này là thật.
Đợi hết thời hạn một năm rồi lại tính tiếp.
Dẫu sao, việc lớn ở thế gia số một Hoa Hạ rất nhiều, quên mất chuyện nhỏ này cũng vô cùng bình thường.
Nhưng hôm nay xem ra, Lâm Nhã Hiên đã tính sai rồi.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, vụ đánh cược một năm này không phải chuyện nhỏ, có cũng được không có chẳng sao.
Ông ta vẫn luôn ghi nhớ.
Thậm chí còn đích thân tới hỏi han tiến triển của Mục Hàn.
Nhất thời, tâm trí Lâm Nhã Hiên loạn cào cào.
“Ha ha!”, Mục Hàn thì ngược lại, anh vẫn tỏ vẻ thảnh thơi nhàn nhã, không đặt nặng câu hỏi của Mục Thịnh Uy trong lòng. “Đường đường là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ lại rảnh rỗi đến thế à?”
“Cố ý tới xem tôi chuẩn bị thế nào nữa sao?”
“Ha Ha, ông tưởng là nhà họ Mục của ông ghê gớm lắm ư?”
“Tôi nói cho ông biết, tôi chẳng xem nhà họ Mục cỏn con của ông ra gì đâu, dù xuất hiện gia tộc còn mạnh hơn nhà họ Mục ở thủ đô đi chăng nữa thì cũng chẳng quan trọng bằng vợ tôi và đứa bé trong bụng cô ấy!”
“Ồ?”, nghe thấy Mục Hàn nói thế, Mục Thịnh Uy sa sầm mặt mày: “Một nhà họ Mục cỏn con ư?”
“Cậu cũng lớn giọng đấy!”