Phục vụ cúi đầu, Mục Hàn nói nhỏ bên tai cậu ta.
Đợi sau khi phục vụ rời đi khoảng một phút, một người đàn ông trông như quản lý chạy đến cúi người xin lỗi Mục Hàn: “Anh Mục, xin lỗi, là chúng tôi phạm lỗi lớn!”
Sau đó, quản lý nổi giận nói với phục vụ theo phía sau: “Còn ngây ra làm gì? Mau mời cô Lâm vào!”
Không đợi phục vụ lên tiếng, quản lý lại nói: “Thôi vậy, để tôi đích thân ra ngoài mời cô ấy”.
Quản lý bước nhanh đến cổng lớn, vô cùng nhiệt tình đón Lâm Nhã Hiên vào trong.
Thái độ rất niềm nở.
Khiến Phương Viên sững sờ.
Không phải khách của khách muốn vào trong thì cần ít nhất mười nghìn tệ tiền đặt cọc sao?
Nhìn bộ dạng này, quản lý hoàn toàn đối đãi với Lâm Nhã Hiên như với tổ tông của mình.
Cho dù Lâm Nhã Hiên là người thừa kế của công ty Tần Thị nhưng thể diện ở nhà hàng Tây Sở Bắc cũng không lớn đến mức đó chứ?
Lẽ nào là họ nể mặt tên ở rể Mục Hàn này?
Phương Viên càng nghi ngờ.
Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy khó hiểu, cô bước đến chỗ Mục Hàn và Phương Viên.
Thậm chí quản lý còn chủ động kéo ghế ra và nói với Lâm Nhã Hiên bằng giọng điệu vô cùng khách sáo: “Cô Lâm, mời ngồi!”
Quản lý đầy nhiệt tình như vậy, trái lại khiến Lâm Nhã Hiên hơi lo sợ.
Sau khi Lâm Nhã Hiên ngồi xuống, phục vụ lại lần lượt mang mấy món ăn lên.
Phương Viên liếc nhìn, đều là món ăn Tây cao cấp, có giá thành lên tới mấy chục nghìn tệ thậm chí là mấy trăm nghìn một phần.
“Chúng tôi không gọi những món này mà?”, Phương Viên ngờ vực hỏi.
“Cô Phương, những món này đều là nhà hàng gửi tặng, không cần mọi người trả tiền”, quản lý vội trả lời.
Tặng miễn phí món ăn mấy chục nghìn tệ thậm chí trăm nghìn tệ một phần sao?
Phương Viên trố mắt kinh ngạc.
Cô ta vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Mục Hàn cười híp mắt đáp: “Cô đừng nhìn tôi, đúng, bọn họ nể mặt tôi đấy”.
“Đúng, đúng, đúng!”, quản lý lập tức trả lời: “Anh Mục nói đúng”.
Diệp Thiên từng dặn dò, người trước mặt có thể thay đổi chủ của nhà hàng món Tây Tùy Duyên của bọn họ chỉ trong nháy mắt.
Nhưng đồng thời cũng không thể tiết lộ thân phận của anh.
Do đó, trước mắt Mục Hàn, quản lý vô cùng căng thẳng, chỉ sợ tiếp đãi không chu đáo.
“Anh Mục, hình như giày da của anh dính bụi, tôi lau cho anh”, quản lý tinh mắt, vô thức nhìn thấy giày da Mục Hàn hơi bẩn, vội vàng tỏ vẻ nịnh bợ.
Thậm chí ngay cả khăn lau cũng không dùng mà lấy luôn ống tay áo âu phục trị giá mấy chục tệ lau cho Mục Hàn một cách nghiêm túc tỉ mỉ.
Bộ dạng nịnh hót này khiến Phương Viên và Lâm Nhã Hiên há hốc mồm kinh ngạc
Phương Viên không khỏi bùi ngùi: “Nhã Hiên, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ! Sau khi cậu trở thành người thừa kế của công ty Tần Thị, địa vị Mục Hàn cũng được nâng cao như diều gặp gió nhỉ!”
“Cậu nhìn anh ta đắc ý kìa, cứ làm như anh ta mới là chủ của nhà hàng món Tây Tùy Duyên vậy!”
“Đừng nói thế”, Lâm Nhã Hiên vội xua tay: “Tuy nói nhà họ Tần có chút địa vị ở Sở Bắc, nhưng so với ông chủ của nhà hàng món Tây Tùy Duyên thì như sự khác biệt giữa con voi với con kiến. Địa vị của nhà họ Tần vẫn chưa cao đến mức mà ngay cả quản lý cũng phải chủ động nịnh bợ đâu!”
“Nếu không thì mình cũng sẽ không bị người ta chặn ở ngoài cửa!”
“Nói cũng phải”, Phương Viên suy nghĩ, gật đầu trả lời: “Có điều, nói thế nào thì nhà hàng Tây Tùy Duyên cũng là nhà hàng Tây cao cấp của Sở Bắc, ngay cả quản lý cũng quan tâm đến Mục Hàn như vậy, mình không tin ông chồng ở rể của cậu lại có bản lĩnh như thế”.
“À! Phải rồi!”, Phương Viên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: “Nhất định bọn họ nể mặt mình!”
Nghe câu nói này của Phương Viên, Mục Hàn không khỏi ngạc nhiên.
Sao bọn họ lại nể mặt cô?
Phương Viên nói tiếp: “Cậu cũng biết đấy, mình vừa từ nước ngoài trở về, vóc dáng xinh đẹp và tài hoa, chẳng bao lâu nữa sẽ nhậm chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long, thân phận địa vị như vậy còn không đủ để bọn họ nhiệt tình tiếp đãi mình sao?”
Mục Hàn cạn lời.
Sức tưởng tượng của người phụ nữ này quá phong phú rồi đấy.
Cô ta ở nước ngoài lâu nên cảm thấy sau khi mình về nước sẽ có đẳng cấp cao hơn người khác sao?
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng nhìn Phương Viên với ánh mắt kỳ lạ.
“Phương Viên này, cuối cùng cậu cũng chịu phát triển ở trong nước rồi à?”, ánh mắt kỳ lạ nhanh chóng biến mất, Lâm Nhã Hiên vui mừng nói: “Chuyện này thật sự tốt quá rồi, sau này hai chị em chúng ta đã có thể kề vai tác chiến rồi!”
“Kề vai tác chiến thì chưa bàn tới”, Phương Viên mỉm cười, nói: “Nhưng đợi sau khi mình nhậm chức phó tổng của tập đoàn Phi Long, mình sẽ dốc hết sức đưa công ty Tần Thị của cậu cùng phát triển”.
“Mình đã sớm nghe nói, anh Long đã mua lại tập đoàn Lưu Thị trong một đêm, còn khiến hiệp hội kinh doanh Sở Bắc – nhà đầu tư đứng sau tập đoàn Lưu Thị không thể làm gì được, anh ấy trở thành một thế lực hùng mạnh mới xuất hiện trong giới kinh doanh Sở Bắc, mình sớm đã muốn làm quen với anh Long tài giỏi này rồi”.
“Mình rất muốn xem thử, rốt cuộc anh ấy biết bảy mươi hai phép thần thông biến hóa hay là mọc ra ba đầu sáu tay?”
Câu nói của Phương Viên khiến Lâm Nhã Hiên không khỏi bật cười.
“Anh Long không biết bảy mươi hai phép thần thông biến hóa cũng không có ba đầu sáu tay”, Mục Hàn bĩu môi, nói: “Có điều, sau khi cô gặp anh Long, tôi đoán cô sẽ càng hứng thú với ông chủ phía sau của anh Long hơn”.
“Ông chủ phía sau gì chứ?”, Phương Viên khịt mũi coi thường: “Làm như anh thân với anh Long lắm không bằng”.
“Lẽ nào anh chính là ông chủ phía sau của anh Long à?”
“Đúng vậy, tôi chính là ông chủ phía sau của anh Long”, Mục Hàn gật đầu nói với vẻ đầy nghiêm túc.
“Thôi anh đừng khoác lác!”, nghe Mục Hàn ba hoa như thế, Phương Viên cảm thấy chán ghét, sau đó lại nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên này, cậu xem ông chồng ở rể này của cậu đi, thể loại gì vậy chứ!”
“Nếu có thời gian thì làm thủ tục ly hôn với anh ta đi”.
“Người phụ nữ ưu tú như cậu, cho dù tái hôn thì người theo đuổi cũng có thể xếp hàng từ đây đến Pari”.
Mục Hàn: “…”
Sao lúc này người phụ nữ này cũng muốn Lâm Nhã Hiên ly hôn với mình nhỉ?
Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Không! Phương Viên à, mình sẽ không ly hôn với Mục Hàn đâu!”
“Mục Hàn là người mà mình đã chọn trong cuộc đời này, cho dù bây giờ anh ấy sa sút đến mấy thì mình cũng sẽ không vứt bỏ anh ấy”.
“Nhã Hiên à, cậu nghe mình nói, Mục Hàn không xứng với cậu”, Phương Viên hơi bất ngờ, khuyên nhủ: “Có phải cậu lo lắng Mục Hàn sẽ giở trò xảo quyệt, lúc ly hôn muốn chia tài sản của cậu không?”
“Nhã Hiên, cậu không cần lo, có mình ở đây thì một đồng Mục Hàn cũng đừng hòng gạt được”.
“Không phải như vậy”, Lâm Nhã Hiên nhíu mày: “Phương Viên, nếu cậu còn như vậy nữa thì mình giận cậu thật đấy”.
“Thôi được!”, Phương Viên không rõ tại sao Lâm Nhã Hiên lại bảo vệ cho Mục Hàn như vậy, chỉ đành gật đầu: “Mình không nhắc chuyện này nữa”.
Sau đó cô ta nói với Mục Hàn: “À, tôi và Nhã Hiên nhiều năm không gặp, có nhiều chuyện muốn nói, anh về trước đi, lát nữa đến đón chúng tôi là được!”