Diệp Nhất Dương nói: “Mọi người đều biết vụ cá cược một năm giữa thằng con riêng đó và nhà họ Mục ở thủ đô. Nếu hắn thực sự có bản lĩnh này, thì còn cần gì đến vụ cá cược một năm chứ?”
“Mục Thịnh Uy sẽ dùng nghi thức long trọng nhất để đón đứa con riêng này vào nhà họ Mục ở thủ đô!”
Ba người Diệp Cô Thành, Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương đều gật đầu đồng ý với phân tích của Diệp Nhất Dương.
Còn Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo thì đưa mắt nhìn nhau, rồi lắc đầu một cách bất lực.
Bởi vì bọn họ biết rằng bất kỳ ai trong số bọn họ, kể cả hai vị gia chủ, đều không có quyền hạ thấp Mục Hàn.
Thậm chí còn không có đủ tư cách để bàn tán về anh.
Dù gì đi nữa thì anh cũng là đại thống soái của nước Hoa Hạ!
“Mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam rốt cuộc là bị ai giết chết?”, Diệp Cô Thành tiếp tục hỏi.
Có thể giết chết mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam cho thấy sức mạnh của đối phương là không hề tầm thường.
Ít nhất cũng có thể sánh ngang với sự tồn tại của nhà họ Diệp ở thủ đô.
“Gia chủ Diệp, ông có nghe nói đến trận chiến đỉnh cao chống lại hàng chục nghìn người của đại thống soái không?”, lúc này Dương Yêu Nguyệt mới lên tiếng: “Chúng tôi tình cờ gặp phải mấy chục nghìn người này!”
“Cái gì?”, nghe xong lời của Dương Yêu Nguyệt, sắc mặt của Diệp Cô Thành chợt lộ vẻ kinh ngạc: “Mấy người lại xông vào trận chiến đỉnh cao của đại thống soái và hàng chục nghìn người kia sao?”
“Đêm hôm kia, bốn mươi quốc gia thù địch không biết có được tin tức từ đâu, biết được đại thống soái có mẹ ruột và vợ. Tất cả đều điên cuồng tràn vào lãnh thổ nước Hoa Hạ, chỉ để lợi dụng điểm yếu của đại thống soái để tấn công đại thống soái!”
“Ai ngờ, hơn chục nghìn cao thủ hàng đầu mà bọn chúng phái đến đều bị đại thống soái trấn áp mạnh mẽ!”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu.
“Trước mặt hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu này, mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam thật sự là không đủ”, Diệp Cô Thành giơ tay chỉ về phía Diệp Chính Đạo đang ngồi trên xe lăn: “Vậy thì Chính Đạo nó…”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt trả lời: “Cậu chủ Diệp đã bị thương bởi hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu đó!”
“Nếu không phải đại thống soái ra tay, e rằng thứ mà mấy người nhìn thấy bây giờ chỉ là thi thể của tôi và cậu chủ Diệp!”
“Cái gì?”, Dương Yêu Nguyệt vừa dứt lời, Diệp Cô Thành đột nhiên trở nên kích động: “Nói như vậy, hai đứa… hai đứa đã gặp được đại thống soái rồi sao?”
Hai ngày gần đây, toàn bộ thủ đô không ngừng bàn tán về trận chiến đỉnh cao sau sáu năm của đại thống soái.
Đặc biệt là nhà họ Mục cùng họ với đại thống soái lại càng phấn khởi, không ngừng phái người đi điều tra lai lịch của đại thống soái.
Họ nóng lòng muốn biết đại thống soái rốt cuộc thuộc nhánh nào của gia tộc họ Mục?
“Mau, mau nói cho chúng tôi biết, mặt mũi đại thống soái trông như thế nào?”
Diệp Cô Thành không khỏi thở gấp.
Không chỉ riêng Diệp Cô Thành.
Ngay cả Dương Đỉnh Thiên cũng có vẻ rất mong chờ.
Mặc dù hai người này đều là những người đứng đầu hoàng tộc ở thủ đô, nhưng với thân phận của bọn họ, nếu có thể được gặp đại thống soái một lần cũng là một điều vô cùng vinh dự.
Càng không cần nhắc đến Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo còn từng được đại thống soái cứu mạng.
Đây thực sự là một việc có thể khiến cho cả dòng họ đều cảm thấy vô cùng đáng kiêu hãnh.
Suy cho cùng thì mỗi người đều có một hình tượng anh hùng trong trái tim của họ.
“Anh ấy…” Dương Yêu Nguyệt như đang trong trạng thái xuất thần, suy nghĩ của cô ta như quay trở lại đêm hôm kia, khi cô ta nấp ở sau lưng Mục Hàn, nhìn dáng vẻ uy nghiêm của Mục Hàn, đôi mắt cô ta lập tức tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Tướng mạo phi phàm của đại thống soái là không một ai có thể sánh được”.
“Anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này!”
“Là một sự tồn tại giống như là đứa con đáng kiêu hãnh của trời!”
Những lời của Dương Yêu Nguyệt khiến cả Dương Đỉnh Thiên lẫn Diệp Cô Thành đều bị mê hoặc.
Đứa con đáng kiêu hãnh của trời!
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Dương Yêu Nguyệt đã khiến đám người Dương Đỉnh Thiên, Diệp Cô Thành đều kinh hãi.
“Con biết đại thống soái đã có vợ, nhưng Dương Yêu Nguyệt con kiếp này nếu không thể làm vợ của một người đàn ông giống như đại thống soái, con thà xuống tóc xuất gia đi tu!”
Dương Yêu Nguyệt nói một cách dứt khoát.
Dương Đỉnh Thiên và Diệp Cô Thành là người đứng đầu hoàng tộc ở thủ đô, dù sao cũng là người lớn tuổi từng trải, nghe Dương Yêu Nguyệt nói như vậy, bọn họ đã hiểu sâu sắc rằng cô gái này có lẽ giống như là cá chép vượt long môn, nhìn thấy rồng thần trên bầu trời.
Khi nhìn lại những người xung quanh mình, cô ta đã thấy tẻ nhạt vô vị.
“Con gái, chuyện lớn cả đời, tuyệt đối không được quyết định hấp tấp!”, Dương Dương nghe xong lập tức khuyên: “Con nên bình tĩnh lại mà suy xét cho kỹ càng!”
Chưa nói đến việc đại thống soái đã có vợ, cho dù đại thống soái còn độc thân, với nhan sắc xinh đẹp tuyệt thế của người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô như Dương Yêu Nguyệt, có lẽ cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt xanh của đại thống soái.
Người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô chẳng qua chỉ là một loại vinh quang do người phàm ban tặng.
Mà người có thể xứng với đại thống soái chỉ có thể là phượng hoàng trên bầu trời!
“Con đã cân nhắc rất rõ ràng rồi”, Dương Yêu Nguyệt nói.
Dương Dương bất lực nhìn Diệp Chính Đạo ở bên cạnh: “Chính Đạo, cháu hãy khuyên Yêu Nguyệt đi!”
Suy cho cùng thì Diệp Chính Đạo từ trước đến nay vẫn luôn yêu Dương Yêu Nguyệt sâu đậm.
Thậm chí vì muốn giúp Dương Yêu Nguyệt hủy bỏ hôn ước từ thuở nhỏ, hắn cũng không ngần ngại vất vả chạy đôn chạy đáo.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ sau khi đi tỉnh về thì sẽ lập tức đến nhà họ Dương ở thủ đô để cầu hôn.
“Không cần đâu, chú Dương”, điều mà Dương Dương không ngờ tới là Diệp Chính Đạo lại lắc đầu, hắn nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh: “Cháu hoàn toàn ủng hộ quyết định của Yêu Nguyệt!”
“Chuyện này…” không chỉ Dương Dương.
Mà Diệp Cô Thành và Diệp Nhất Dương cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Ngay cả Diệp Chính Đạo cũng tự nhận thấy bản thân hoàn toàn bị lu mờ khi so sánh với đại thống soái!
“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên bất lực gật đầu: “Nếu đó là quyết định của chính Yêu Nguyệt, vậy thì chúng ta cũng không cần phải xen vào nữa!”
“Lần này sau khi gặp gỡ đại thống soái, cả hai người trẻ tuổi đều đã thay đổi rất nhiều”.
“Dương Dương, hãy thay mặt Yêu Nguyệt tuyên bố, thanh niên tài năng ngày nay, chỉ những người nào có thể so sánh với đại thống soái, mới có thể đến nhà họ Dương ở thủ đô của tôi để cầu hôn! Bằng không, Yêu Nguyệt bằng lòng xuất gia đi tu, sống đời cô độc cho đến già!”
“Vâng, thưa bố!” Dương Dương đáp.
Ngày hôm sau, nhà họ Dương ở thủ đô đưa ra thông báo này.
Trong tích tắc, giới thượng lưu ở thủ đô đều sôi sục.
Phải biết rằng, Dương Yêu Nguyệt là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, cô ta luôn là đề tài bàn tán sôi nổi trong giới thượng lưu ở thủ đô.
Nếu không phải vì hôn ước từ thuở nhỏ với nhà họ Mục ở thủ đô làm cản trở, thì bậc cửa của nhà họ Dương e là đã bị người ta đạp nát từ lâu.
Điều này đã được chứng minh kể từ sau khi hôn ước từ thuở nhỏ này bị hủy bỏ.
Liên quan đến tin tức do nhà họ Dương ở thủ đô tung ra, giới thượng lưu đang đồn đoán rằng có lẽ Dương Yêu Nguyệt suốt đời sẽ không kết hôn.
Dù sao thì nhà họ Dương ở thủ đô đã tuyên bố chỉ những người có thể so sánh với đại thống soái mới có thể đến cầu hôn.
Nhưng hãy nhìn cả thủ đô này mà xem, ai có thể so sánh với đại thống soái chứ?
Ngay cả Mục Sảng cũng không thể sánh được.
Trước mặt đại thống soái, Mục Sảng - người thừa kế của thế gia số một Hoa Hạ chẳng qua cũng không khác gì một con kiến.
Sau khi thông báo này được đưa ra, mặc dù bọn họ đều biết Diệp Chính Đạo đã bị thương nặng, không thể chặn cổng nhà họ Dương ở thủ đô được nữa, nhưng vẫn không một ai dám đến nhà họ Dương ở thủ đô để cầu hôn.
Bởi vì những người dám bước qua cánh cửa nhà họ Dương, đồng nghĩa với tự nhận rằng bản thân có sức mạnh sánh ngang với đại thống soái.