Mục lục
Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 619: Mục Sảng muốn ra tay

“Đúng vậy”, Mục Trường Sinh phụ họa: “Thằng nhãi này còn lâu mới biết được rốt cuộc thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh đến mức nào! Thứ chúng ta cho hắn thấy chỉ là một góc của tảng băng mà thôi!”

“Tôi cảm thấy thằng nhãi này ở bên ngoài đã lâu, có chút bản lĩnh liền tưởng mình là thiên hạ vô địch, không ai là đối thủ của hắn. Dù sao thì có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được”.

“Ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải thì sao chứ?”, Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Chỉ một Mục Bá Đạo nho nhỏ đã có thể trấn áp năm mươi vương tộc Đông Hải.

Thằng nhãi này chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ chúng ta cho cậu ta một cơ hội bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, nếu cậu ta không cần thì thôi vậy”.

Vốn dĩ Mục Sảng còn định lôi kéo Mục Hàn.

Nhưng bây giờ xem ra không được rồi.

“Cậu Sảng, tiếp theo đây chúng ta có cần…”, Mục Trường Sinh nói, giơ tay làm động tác cắt cổ.

“Không cần đâu”, Mục Sảng lắc đầu nói: “Trước đó chúng ta hao tâm tổn trí muốn giết hai mẹ con Mục Hàn là vì lo lắng thằng vô dụng này sẽ làm hỏng thanh danh của nhà họ Mục thủ đô chúng ta”.

“Nhưng bây giờ xem ra, chúng ta lo bò trắng răng rồi”.

“Nếu cậu ta có bản lĩnh ra lệnh cho năm mươi vương tộc của Đông Hải, thì đương nhiên sẽ không khiến nhà họ Mục thủ đô chúng ta bị mất mặt! Hơn nữa, cho dù người của các gia tộc khác biết thân phận của cậu ta, thì chúng ta cũng không cần quá lo lắng”.

“Nói không chừng, với thực lực của cậu ta, còn có thể góp phần cho bố tôi chính thức tiếp nhận chức gia chủ”.

“Dù sao cũng là giọt máu của bố tôi”.

“Cậu Sảng, ý cậu là cứ thế bỏ qua cho thằng nhãi này sao?”, Mục Trường Sinh không cam lòng nói: “Nhưng thằng nhãi này ngông cuồng như vậy, còn coi thường cả nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, cậu nuốt trôi cục tức này sao?”

“Đương nhiên tôi nuốt không trôi rồi”, Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, nói: “Dám coi thường người nhà họ Mục ở thủ đô như vậy, thằng nhãi này là người đầu tiên. Cho dù trên người cậu ta chảy dòng máu của nhà tôi thì cũng không thể coi thường như vậy được”.

“Tôi đã quyết định rồi, tôi phải đích thân ra tay, dạy cho thằng nhãi này một bài học, để cậu ta biết, thế nào gọi là ngoài núi này còn có núi cao hơn”.

“Ếch ngồi đáy giếng, chỉ coi trời bằng vung!”

“Hả?”, Mục Trường Sinh lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, nói: “Cậu Sảng, cậu muốn đích thân ra tay sao?”

Mục Trường Sinh biết rất rõ thực lực của Mục Sảng.

Một khi Mục Sảng ra tay, thì Mục Hàn chỉ có thất bại mà thôi.

Sau khi cúp máy, Mục Sảng lập tức cho người đi điều tra thân phận bối cảnh của Mục Hàn hiện giờ.

Không đến năm phút, Mục Sảng đã điều tra xong.

“Hóa ra thằng nhãi này là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long”, Mục Sảng lại gọi điện thoại cho Mục Trường Sinh, thông báo chuyện này: “Thảo nào hắn có chút bản lĩnh như vậy, hóa ra còn có thân phận này nữa”.

“Vậy thì những việc trùng hợp trước kia đều có thể giải thích được rồi”.

“Sở dĩ cậu ta có thể ba lần bảy lượt tránh được cạm bẫy của chúng ta, không phải là vì đại thống soái, cũng không phải cậu ta may mắn, mà là cậu ta có thực lực này”.

Tin Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long coi như đã công khai được một nửa.

Vì vậy, rất nhiều người đều biết chuyện này.

“Tôi từng nghe nói đến tập đoàn Phi Long”, Mục Trường Sinh cũng tỏ vẻ tỉnh ngộ: “Nghe nói trước kia tập đoàn Chu Thức, tập đoàn Tam Hưng và Tưởng Đỉnh Thiên đều thất bại trong tay tập đoàn Phi Long”.

“Có thể giải quyết được nhiều thế lực như vậy, quả thực là có chút bản lĩnh. Hơn nữa, hiện giờ tập đoàn Phi Long cũng được coi là sự tồn tại hàng đầu ở tỉnh”.

“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu đáp: “Tập đoàn Phi Long đã nổi lên ở tỉnh, trở thành kẻ dẫn đầu mới, thế lực hơn xa Tưởng Đỉnh Thiên năm đó. Nhưng thằng nhãi này tưởng mình có chút thực lực là coi thường nhà họ Mục ở thủ đô sao?”

“Cái khác không nói, riêng Thịnh Uy Khống Cổ của bố tôi ở Đông Hải đã đủ để nghiền nát tập đoàn Phi Long rồi”.

“Đúng vậy, đúng vậy”, Mục Trường Sinh phụ họa, nói: “So với tập đoàn Phi Long, thì Thịnh Uy Khống Cổ chính là một con voi khổng lồ”.

“Đúng rồi”, Mục Sảng lại nhớ ra một chuyện, dặn dò: “Việc thôn tính tập đoàn Phi Long tiến triển đến đâu rồi? Mau thông báo xuống dưới cho tôi, bảo Thịnh Uy Khống Cổ đẩy nhanh tiến độ, thôn tính tập đoàn Phi Long. Đến lúc đó, tôi phải khiến thằng nhãi Mục Hàn này khóc cũng không kịp”.

“Tôi phải giẫm đạp cậu ta dưới chân, khiến cậu ta quỳ xuống cầu xin”.

“Chỉ là một thằng con riêng mà cũng dám thách thức nhà họ Mục ở thủ đô, đúng là gan to mật lớn”.

Trong mắt Mục Sảng, Mục Hàn có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể sánh bằng cả nhà họ Mục ở thủ đô được.

Chỉ một mình hắn cũng có thể giải quyết được Mục Hàn.

Sau khi những hành động nhằm vào Mục Hàn chấm dứt, năm mươi vương tộc Đông Hải với người dẫn đầu là Mộ Dung Vô Địch cũng tránh được một kiếp.

Bởi vì hành động của Mục Trường Sinh cực kỳ cơ mật, nên ngoài Mục Hàn, Đông Hải không biết chuyện đã xảy ra vào tối qua.

Cứ như đã trải qua một buổi tối yên bình.

Ngày hôm sau.

Sở Vân Lệ dậy rất sớm, sau khi đánh răng rửa mặt, tạm biệt đám người Sở Nhậm Hành, liền cùng Mục Hàn trở về tỉnh.

Quân đoàn Côn Luân và quân đoàn Mãnh Thú âm thầm đi theo bảo vệ.

Sau khi trở về ranh giới của tỉnh, Sở Vân Lệ hít sâu một hơi.

Nhìn về phía thủ đô một cái.

“Mẹ, mẹ vẫn đang nghĩ về người đàn ông kia sao?”, Mục Hàn hỏi: “Ông ta không xứng làm chồng, làm bố”.

“Hơn nữa, ông ta không xứng với mẹ”.

“Con ạ, mẹ không nghĩ về ông ấy”, Sở Vân Lệ lắc đầu, đáp: “Mẹ biết con đang nghĩ gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ mẹ chỉ muốn ở bên con và Nhã Hiên, sống thật tốt”.

“Đồng thời, mẹ cũng có một ước mơ, nhưng…”

“Nhưng sao ạ?”, Mục Hàn truy hỏi.

“Nhưng mẹ sợ ước mơ nhỏ bé này không thực hiện được”, vẻ mặt Sở Vân Lệ buồn rầu.

“Mẹ, mẹ cứ nói con nghe”, Mục Hàn mỉm cười nói: “Bất kể mẹ có ước mơ gì, con cũng sẽ giúp mẹ thực hiện”.

Khuôn mặt Sở Vân Lệ bỗng tỏ vẻ được an ủi, nói: “Thực ra, ước mơ của mẹ là có một ngày, có thể dẫn con đến nhà họ Mục ở thủ đô, sau đó nói với bọn họ, đây là con tôi, thằng bé là một vương giả bất khả chiến bại, chứ không phải đứa con hoang của nhà họ Mục các người”.

“Chỉ thế thôi ạ?”, Mục Hàn bật cười, gật đầu nói: “Có gì khó đâu chứ, mẹ nhất định sẽ thực hiện được”.

“Đến lúc đó, con sẽ để mẹ được tận mắt chứng kiến cảnh đó”.

Thấy Mục Hàn tự tin như vậy, tuy trong lòng Sở Vân Lệ thấy rất vui, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.

Dù sao đối phương cũng là thế gia đứng đầu Hoa Hạ với nền tảng nghìn năm.

Cho dù Mục Hàn có thành tựu đến đâu, thì cũng chỉ là phấn đấu hơn sáu năm mà thôi.

So với nhà họ Mục ở thủ đô, thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Càng đừng nhắc đến việc khiến nhà họ Mục ở thủ đô khen ngợi anh.

Thế nên Sở Vân Lệ cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa.

Lúc trở về biệt thự, Lâm Nhã Hiên cũng đang ở nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK