“Không sai”, Mục Sảng gật đầu vô cùng tán đồng: “Năm người Mục Phương sẽ không bị tẩy não thật chứ, quy tắc trong quân đội thì đưa vào phương diện khác làm gì?”
“Đương nhiên rồi”, Mục Thịnh Uy nhìn Mục Sảng, nói: “Mục Hàn muốn có được sự tôn trọng của bố, cũng không phải là không được, trừ phi nó thể hiện được sức mạnh khiến bố tôn trọng”.
“Con thấy không có khả năng đâu”, Mục Sảng lắc đầu: “Chỉ nói riêng chuyện vụ đánh cược kia, nếu sau một năm cậu ta thật sự có thể đặt chân vào cánh cửa của nhà họ Mục thủ đô, mới đáng được chúng ta tôn trọng”.
Mục Thịnh Uy cười khẩy, nói: “Chỉ như vậy mà cũng đáng để chúng ta tôn trọng sao?”
“Đặt chân vào cánh cửa của nhà họ Mục thủ đô, chỉ là cấp bậc nhập môn mà thôi”.
“Muốn có được sự tôn trọng của chúng ta, trừ phi nó có thể bước vào bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ!”
“Bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ ư?”, mắt Mục Sảng không khỏi lóe sáng.
Trong giới quân sự Hoa Hạ, bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ là sự đánh giá nói lên thực lực cá nhân của binh lính.
Người có thể lọt vào bảng chắc chắn là người có sức mạnh nhất trong quân đội Hoa Hạ.
Mà xếp hạng càng cao, thì chứng minh thực lực cá nhân càng mạnh.
Còn nếu thuộc vào TOP 50 trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thì đều là sự tồn tại khiến nước thù địch nghe danh đã sợ mất mật.
Như Vương Chung Quy - tổng tư lệnh của chiến khu Nam Cương được nước thù địch gọi với cái tên là ‘sát thần’, xếp hạng trên bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, cũng mới chỉ dưới ba mươi mà thôi.
Có thể tưởng tượng được, người xếp hạng trên ba mươi rốt cuộc có thực lực kinh khủng đến mức nào.
Mà trong số TOP 10, thì có ba người là đến từ nhà họ Mục thủ đô.
Trong số TOP 50, có mười người là đến từ chi nhánh khác của họ Mục Thị.
Như vậy có thể thấy, nền tảng vững chắc của nhà họ Mục ở thủ đô, danh tiếng thế gia ngàn năm cũng không phải để cho có.
“Không sai!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Mục Hàn muốn nhận được sự tôn trọng của chúng ta thì buộc phải có thực lực của TOP 50 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ. Chỉ cần nó có thể mạnh hơn bất kỳ ai trong TOP 50 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thì bố có thể đón nó về coi như tổ tông!”
“Ha ha!”, Mục Sảng cũng phụ họa theo: “Nếu Mục Hàn thật sự có thể làm được thì con nhường vị trí người thừa kế nhà họ Mục thủ đô luôn cũng được!”
Trong mắt bố con Mục Thịnh Uy, thực lực của những người trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ rất cao.
Bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ có tổng cộng một trăm người.
Cho dù là đứng đầu từ dưới lên, trên chiến trường cũng là sự tồn tại của mười nghìn kẻ địch, thần cản giết thần, phật ngăn diệt phật.
Thậm chí thế lực đối nghịch nước ngoài có một cách nói, một trăm người trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ hành động, hoàn toàn có thể xứng ngang với mấy trăm nghìn đoàn xe của nước lớn đương thời.
Lấy đầu của thượng tướng trong thiên quân vạn mã giống như lấy đồ trong túi.
Họ đang nói về người nổi danh trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.
Nhưng bố con Mục Thịnh Uy dù thế nào cũng không ngờ được, người lập ra bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ lại là Mục Hàn.
“Trước tiên khoan nói đến chuyện này, đợi lúc đám người Mục Phương về nhà, bố phải dạy dỗ chúng một trận”, Mục Thịnh Uy xua tay, nói: “Đúng rồi Sảng Nhi, bố định đưa ra quyết định chính thức bổ nhiệm con làm người thừa kế của nhà họ Mục thủ đô!”.
“Thật sao ạ?”, Mục Sảng nghe vậy, lập tức phấn khởi không thôi: “Cảm ơn bố!”
Cho dù trong số thế hệ trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Sảng là người thừa kế đã được xác định chắc chắn từ lâu, nhưng chưa từng tổ chức nghi thức gì, không được coi là chính thức.
Giống như gia chủ thay thế Mục Thịnh Uy, không có nghi thức chính thức thì từ đầu đến cuối cũng là một gia chủ thay thế.
Mà Mục Thịnh Uy nói như vậy, đã đại diện cho sự coi trọng thực lực của Mục Sảng.
“Vả lại, bố cũng nghĩ kỹ rồi, ngày tổ chức lễ công bố chính thức cũng là ngày đến thời hạn đánh cược của bố và Mục Hàn”, Mục Thịnh Uy nói tiếp: “Đến lúc đó, bố sẽ ra sức sỉ nhục đứa con riêng này một phen, sau đó sẽ tiến hành tổ chức lễ công bố chính thức cho con”.
Nghe Mục Thịnh Uy nói như vậy, mặt Mục Sảng đầy vẻ phấn chấn: “Bố đúng là mưu tính sâu xa, tổ chức lễ công bố chính thức thì tức là muốn tuyên bố với toàn thế giới, con mạnh hơn đứa con riêng đó gấp vạn lần!”
“Còn không phải sao!”, Phụng Cầu Hoàng nghe được tin tức đã vội chạy đến, vừa nghe thấy cuộc đối thoại của bố con Mục Thịnh Uy thì mặt đầy vẻ đắc ý: “Nực cười là Sở Vân Lệ, bà ta vẫn luôn có ý nghĩ ngu xuẩn rằng đứa con riêng đó lại mạnh hơn Sảng Nhi của chúng ta!”
“Đợi đến hôm đó, cảnh đứa con riêng của bà ta bị đánh nằm bò dưới đất và cảnh Sảng Nhi của chúng ta chính thức được trở thành người thừa kế, sẽ có được sự so sánh rõ rệt, quả thật quá sảng khoái!”
Phụng Cầu Hoàng lập tức tuyên bố tin tức này ra ngoài.
Vừa tung tin này ra, lại lần nữa dấy lên dư luận như sóng triều của Hoa Hạ.
Tin tức Mục Hàn đánh cược một năm với Mục Thịnh Uy ban đầu dần dần lắng xuống thì bây giờ lại một lần nữa tăng độ hot.
Ngay cả Mục Sảng cũng được chú ý.
Theo nguồn tin tức không ngừng lan truyền, rất nhiều người bình thường đều biết chuyện của nhà họ Mục ở thủ đô.
Sở Vân Lệ ở tỉnh xa xôi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sở Vân Lệ đi mua thức ăn ở ngoài, lúc đi qua một tiệm báo đã nhìn thấy phía trên bìa cuốn tạp chí được phát hành số lượng lớn nào đó viết tin tức Mục Sảng sắp được trao vị trí người kế thừa đứng đầu nhà họ Mục thủ đô.
Lúc trở về nhà, Sở Vân Lệ phát hiện Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đều xem tin tức này bằng trang mạng điện thoại.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên thấy Sở Vân Lệ một tay xách túi đồ ăn, một tay cầm một cuốn tạp chí, thoáng chốc đã hiểu toàn bộ.
“Mẹ, mẹ đừng buồn!”, Lâm Nhã Hiên an ủi.
“Haiz, mẹ buồn gì chứ?”, Sở Vân Lệ đặt túi đồ ăn xuống, lắc đầu nói: “Trước nay mẹ chưa từng kỳ vọng Mục Hàn sẽ có ngày có được địa vị của Mục Sảng”.
“Mẹ chỉ mong nhà họ Mục thủ đô sau một năm có thể thừa nhận Mục Hàn, vậy là đủ rồi”.
“Còn việc trở lại nhà họ Mục thủ đô thì trước nay mẹ chưa từng nghĩ đến”.
“Cuộc sống mà mẹ muốn là cả nhà ba người chúng ta, ồ, không đúng, sau này sẽ là một nhà bốn người, có thể bình yên sống cuộc sống của mình, không bị người khác làm phiền nữa”.
“Mẹ, mẹ có thể nghĩ như vậy là con yên tâm rồi”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười, nói: “Vừa nãy con còn nói với Mục Hàn, mẹ xem tin tức này liệu trong lòng có buồn hay không?”
“Không buồn, không buồn”, Sở Vân Lệ nói: “Sao mẹ lại buồn chứ”.
“Cháu trai của mẹ sắp ra đời rồi, sao mẹ lại buồn được?”
Sở Vân Lệ vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào bụng Lâm Nhã Hiên với vẻ mặt nghiêm túc: “Thấy bụng con ngày một to lên, thật tốt!”
“Mẹ, hay là ba người chúng ta cũng chụp ảnh đi”, Lâm Nhã Hiên đề nghị.
Những ngày mang thai, Lâm Nhã Hiên cũng không quản lý chuyện của tập đoàn Thiên Thành.
Cho nên khá nhàn rỗi.