Mục Sảng cũng nghĩ ngay đến vấn đề này.
Đến lúc đó dù vụ cá cược của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô thất bại, mà con của anh vẫn có thể mang họ Mục thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Hết cách rồi, đây chính là thế lực của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.
Một khi không còn dính líu gì với gia tộc đứng đầu Hoa Hạ thì cũng sẽ mang đến vô số lợi ích.
Mục Thịnh Uy và Mục Sảng lại đến nhà lần nữa khiến Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ hoảng sợ.
“Mục Hàn đâu?”, Mục Thịnh Uy vừa bước vào nhà đã hô to gọi lớn: “Bảo Mục Hàn ra đây gặp tôi!”
“Gia chủ Mục, các ông tìm Mục Hàn làm gì?”, Lâm Nhã Hiên ôm bụng hỏi.
“Sao nào?”, Mục Thịnh Uy đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Mục Hàn, ông ta không khỏi nhếch môi: “Mục Hàn không ở đây sao?”
“Chẳng lẽ cậu ta bị bọn tôi làm cho sợ vỡ mật đã kiếm đường chạy trốn trước rồi?”
Nghe Mục Thịnh Uy nói thế, Lâm Nhã Hiên tức giận mặt đỏ tía tai cãi lại: “Ông đừng nói bậy bạ!”
Khoảng thời gian này, Mục Hàn vẫn luôn bên cạnh Lâm Nhã Hiên không rời nửa bước. Nhưng hôm nay không biết tại sao buổi sáng anh ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.
Cũng không để lại lời nhắn gì.
“Được thôi, dù sao nói với cô cũng chẳng khác gì nhau cả”, Mục Hàn không có ở đây nên Mục Thịnh Uy không gấp gáp, ông ta nói: “Đứa trẻ trong bụng cô sắp chào đời rồi phải không?”
“Tôi đến đây để nói cho cô biết, sau khi đứa trẻ ra đời, cô muốn nó mang họ gì cũng được nhưng không được sự cho phép của nhà họ Mục ở thủ đô thì không được mang họ Mục!”
Lâm Nhã Hiên nhíu mày: “Gia chủ Mục, ông quá đáng lắm rồi đấy”.
“Con của tôi và Mục Hàn mang họ gì hình như không đến lượt ông quản nhỉ?”
“Ha ha!”, Mục Thịnh Uy cười khẩy nói: “Cô Lâm, tôi mong cô có thể hiểu nhà họ Mục ở thủ đô là dòng máu tổ tiên của nhà họ Mục ở Hoa Hạ, dù ai mang họ Mục cũng là người xuất thân từ nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Cô nói chúng tôi có tư cách quyết định ai có thể mang họ Mục hay không?”
“Ông!”, Lâm Nhã Hiên tức giận: “Vẫn là câu nói đó, con thì theo họ bố, các ông không quản được đâu!”
“Xem ra cô Lâm vẫn cố chấp muốn đối nghịch với nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Thịnh Uy không khỏi vỗ tay nói: “Tốt, tốt lắm!”
“Vậy tôi đợi đến lúc đứa trẻ ra đời, xem cô có dám làm thế không?”
Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
“Nhã Hiên, cháu điên rồi sao?”, đợi Mục Thịnh Uy và Mục Sảng đi khỏi, bà cụ Lâm lập tức chỉ trích: “Cháu dám nói chuyện như thế với gia chủ Mục à?”
“Đúng đấy”, Lâm Phi Yến quái gở nói: “Giờ thì hay rồi, đắc tội với gia chủ Mục thì dù có là mười nhà họ Lâm cũng không đủ cho người ta trút giận”.
“Không phải chỉ là họ của đứa bé thôi sao, mày xoắn xuýt vấn đề đó làm gì”, Lâm Long cũng trách móc: “Nếu gia chủ Mục đã yêu cầu đứa bé không được lấy họ Mục thì chúng ta cứ làm theo lời ông ta là được. Làm gì bắt buộc phải lấy họ Mục, họ Lâm họ Tần đều được đó thôi”.
“Họ của đứa nhỏ thì làm sao? Đứa nhỏ theo họ bố là điều hiển nhiên”, Lâm Nhã Hiên cãi lại: “Cháu sẽ gọi cho Mục Hàn nói lại chuyện này với anh ấy”.
Dứt lời, Lâm Nhã Hiên lấy điện thoại ra gọi cho Mục Hàn.
Lúc này.
Trong đoàn xe đi từ chiến khu tỉnh đến biên giới Tây Cương, có một chiếc xe thông tin, bên trong đó một chiếc điện thoại reo lên liên tục.
Hoàng Điểu phụ trách việc thông tin nên biết đây là điện thoại của Mục Hàn.
Cô ấy giơ tay qua lấy điện thoại, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình: Nhã Hiên!
Hoàng Điểu ngẫm nghĩ một lát vẫn lấy điện thoại đưa cho Mục Hàn.
“Đại ca, chị dâu gọi đến này, anh nên nói vài câu chứ nhỉ?”, Hoàng Điểu đề nghị.
Nhìn những con chữ hiển thị trên màn hình, Mục Hàn trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn không nghe máy.
Chuông reo lên mấy lần, Mục Hàn cũng không bắt máy.
Thấy sắc mặt Mục Hàn rất khó coi, Hoàng Điều không khỏi hơi lo lắng: “Đại ca, anh…”
“Hoàng Điểu, khóa máy giúp tôi đi”, Mục Hàn xua tay, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Tôi biết rồi đại ca”, Hoàng Điểu làm theo ý của Mục Hàn.
Đương nhiên Hoàng Điểu biết không phải Mục Hàn không muốn nghe máy của Lâm Nhã Hiên, mà anh sợ một khi nghe máy sẽ không nỡ rời đi.
Mà chiến sự ở biên giới Tây Cương đang rất căng thẳng, Mục Hàn không thể không đi.
Hơn nữa chuyện rất khẩn cấp nên Mục Hàn không kịp thu xếp cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Chỉ có thể tạm thời để họ tự sinh tự diệt, còn anh vội vã lên đường đến chiến trường biên giới Tây Cương.
Thân là đại thống soái, là huyền thoại mà nhân dân Hoa Hạ kính ngưỡng, thật ra cũng là một người bình thường có da có thịt, có vui buồn trong cuộc sống…
Thấy Mục Hàn đưa ra quyết định như thế, tứ đại chiến thần cũng đỏ cả mắt.
Mong muốn duy nhất hiện giờ của Mục Hàn là có thể tiêu diệt được Điện Ma Vương trong thời gian ngắn nhất, sau đó quay về bên cạnh Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ để bảo vệ hai người họ.
“Mẹ, Nhã Hiên và bé con chưa chào đời của bố, vì biên giới Tây Cương Hoa Hạ được bình yên, con không thể không từ mà biệt, mong mọi người có thể thông cảm cho nỗi khổ này”.
Mục Hàn thở dài.
Sau đó anh ra lệnh: “Thông báo lệnh của tôi, tăng nhanh tốc độ tiến quân!”
Ở một nơi khác.
Lâm Nhã Hiên cầm điện thoại khó hiểu nói: “Hôm nay Mục Hàn làm sao vậy? Sao con gọi mấy cuộc rồi mà anh ấy vẫn không nghe máy?”
“Chẳng lẽ nó không mang theo điện thoại?”, Sở Vân Lệ ở bên cạnh nói.
“Không đâu ạ”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Hiện giờ bụng con đã lớn thế này rồi, Mục Hàn rất lo lắng nên không có chuyện để con không liên lạc được với anh ấy”.
Hơn nữa hôm nay trước khi ra ngoài, Mục Hàn lại chẳng nói gì.
Điều này không khỏi khiến Lâm Nhã Hiên lo lắng.
“Mục Hàn không chạy trốn thật đó chứ?”, lúc này bà cụ Lâm nói.
Dù sao Mục Thịnh Uy – gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô cũng đã đích thân đến đây.
Ngay cả một bà lão tự cho rằng có mình có lai lịch như bà cụ Lâm cũng bị áp lực của đối phương làm cho hoảng hốt.
Huống hồ là Mục Hàn.
“Không đâu, con trai tôi không thể bỏ chạy đâu”, Sở Vân Lệ ở bên cạnh lắc đầu nói: “Thế này nhé, tôi sẽ gọi điện thoại cho nó”.
“Không chừng nó vừa bận chuyện gì đó, tạm thời không thể nghe máy được”.
“Được rồi, thế cô gọi đi”, bà cụ Lâm hừ một tiếng.
Bà cụ Lâm tỏ vẻ không tin.
Sở Vân Lệ lấy điện thoại ra gọi vào số Mục Hàn.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy!”