Mặc dù rất khó hiểu nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn mở album ảnh ra cho hai cô y tá xem.
Sau khi nhìn rõ tấm ảnh, hai cô y tá lập tức biến sắc.
Hai người nhìn nhau đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ý như đang nói: Đúng là người Hoa Hạ đó!
Lâm Nhã Hiên không biết dù thân phận của Mục Hàn thuộc vào bí mật hàng đầu ở Hoa Hạ nhưng Hoa Hạ lại không thể giữ bí mật ở nước ngoài được.
Dù sao cuộc chiến vào sáu năm trước, cuộc chiến làm rạng danh tên tuổi của Mục Hàn, khiến rất nhiều thế lực hàng đầu ở nước ngoài nhớ đến anh.
Bệnh viện tư của nước Chiến Ưng này cũng là bệnh viện hàng đầu ở địa phương.
Thế nên người mà y tá thường tiếp xúc đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Nghe lâu dần rồi cũng quen tai, dĩ nhiên họ cũng sẽ biết Mục Hàn.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, một mình Mục Hàn tiêu diệt hết mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài ở tỉnh của Hoa Hạ lại càng khiến tầng lớp thượng lưu của nước Chiến Ưng dậy sóng.
Thế nên tên tuổi của Mục Hàn được biết đến rộng rãi trong tầng lớp thượng lưu ở nước Chiến Ưng.
Nhưng hai y tá vẫn quyết định phải cẩn thận một chút.
Một y tá trong đó hỏi Lâm Nhã Hiên: “Cô Lâm, người đàn ông chụp chung với cô là chồng cô sao?”
“Chồng?”, Lâm Nhã Hiên không khỏi cảm thấy mất mát khi nghe đến xưng hô này. Nghĩ đến Mục Hàn lại bỏ rơi vợ con chạy trốn một mình, cô lại cảm thấy chua xót: “Chỉ có thể nói trước đây đúng là vậy”.
“Nhưng bây giờ không phải nữa rồi”.
Hai cô y tá ngạc nhiên.
Tiếp tục hỏi: “Chồng cô là người quốc tịch Hoa Hạ sao?”
“Đương nhiên rồi!”, Lâm Nhã Hiên không hề do dự với vấn đề này.
Nhưng ngay sau đó.
Đổi lại là Lâm Nhã Hiên hiếu kì: “Không biết tại sao hai cô lại quan tâm đến chồng cũ của tôi như thế?”
“Anh ấy có điểm nào đặc biệt trong mắt các cô sao?”
“Đương nhiên là không rồi”, hai cô y tá nhìn nhau, một người trong đó vội vàng nói: “Lâm Nhã Hiên, cô cũng biết đó, chúng tôi đều là phụ nữ nước Chiến Ưng, thường nghe nói tính tình đàn ông Hoa Hạ rất tốt, nấu ăn lại rất ngon, còn cực kỳ ân cần với vợ thế nên mới tò mò hỏi mấy câu, mong cô Lâm đừng trách!”
Hai cô y tá đều là người thường tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu của nước Chiến Ưng dĩ nhiên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.
Thế nên hai cô chỉ tùy tiện tìm một lý do để qua loa với câu hỏi của Lâm Nhã Hiên.
Tất nhiên Lâm Nhã Hiên cũng không nghi ngờ gì.
Ngược lại lời nói của hai cô y tá khơi gợi lên ký ức của Lâm Nhã Hiên.
Mục Hàn ân cần thì có ân cần đấy.
Nhưng lại không có trách nhiệm.
Lại chọn trốn chạy vào thời điểm mấu chốt này.
“Không sao”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu.
Sau đó hai cô y tá kiểm tra cho Lâm Nhã Hiên.
...
Chiến trường biên giới Tây Cương ở Hoa Hạ.
Sau khi nghe tin Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đã bình an, Mục Hàn không còn lo lắng gì nữa nên càng đánh càng hăng.
Cho dù thực lực của đội quân Điện Ma Vương mạnh hơn sáu năm trước nhưng từng ngày trôi qua, ý chí chiến đấu của đội quân dưới trướng của Mục Hàn dần tăng lên. Hơn nữa Mục Hàn cũng muốn được về nhà sớm để gặp Lâm Nhã Hiên nên đã phát huy chiến lực hơn bình thường rất nhiều, quân Hoa Hạ đã đánh đội quân của Điện Ma Vương thất bại thảm hại.
Đội quân Điện Ma Vương vốn dĩ có hai trăm nghìn người giờ chỉ còn lại mấy chục nghìn mà thôi.
Quang Minh Tả Sứ rút trận địa thu hẹp lại một góc.
Lúc nào cũng lo lắng quân Hoa Hạ sẽ tấn công đến.
“Vô dụng!”
“Thứ bỏ đi!”
“Một đám chỉ biết ăn hại!”
Sau khi nghe tin Inuyang Kenjiro thất bại trong việc bắt cóc Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, Quang Minh Tả Sứ càng tức đến mức run rẩy, mắng vài câu thô tục.
“Đội quân Điện Ma Vương ra quân hùng hồn như thế mà đám vô dụng này cũng chỉ biết lãng phí thời cơ tốt!”, hiện giờ Quang Minh Tả Sứ chỉ muốn xé xác Inuyang Kenjiro thành trăm mảnh: “Nếu Inuyang Kenjiro đã thất bại thì e là đội quân Điện Ma Vương chúng ta cũng không thể tiếp tục hung hăng đánh với đại thống soái Hoa Hạ được nữa”.
“Báo cáo!”, đúng lúc này, một lính trinh sát vội vàng chạy vào: “Thưa Quang Minh Tả Sứ, đội quân Hoa Hạ bỗng phát động tổng tấn công chúng ta. Thế mạnh áp đảo đã tiến vào phe quân ta đánh trực diện rồi!”
“Cái gì?”, Quang Minh Tả Sứ và mấy tướng quân dưới trướng vừa nghe thế thì biến sắc.
Họ không ngờ Mục Hàn sẽ tổng tấn công đội quân Điện Ma Vương vào lúc này.
Có nghĩa là trận quyết chiến sắp diễn ra.
“Xem ra đại thống soái Hoa Hạ muốn gấp rút kết thúc chiến tranh, sau đó về nhà đoàn tụ với vợ con!”, Quang Minh Tả Sứ nói.
“Đại ca Quang Minh, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một tướng quân trong đó hỏi.
Cuộc chiến của đội quân Điện Ma Vương và Hoa Hạ ban đầu là có lợi cho họ nhưng đến giờ thì hoàn toàn bất lợi.
Thế nên mấy tên dưới trướng của Quang Minh Tả Sứ đều bắt đầu lo lắng.
“Chúng ta vẫn chưa thua, các cậu sợ cái gì?”, Quang Minh Tả Sứ bực bội hừ một tiếng, nhếch môi lên nở nụ cười tà ác: “Nếu đã đến lúc phải quyết chiến thì cũng là lúc để mấy sát thủ mà Ma Vương bảo tôi dẫn theo ra trận rồi!”
Chỉ thấy Quang Minh Tả Sứ vỗ tay.
Một đội binh sĩ của Điện Ma Vương bước ra từ trong bóng tối.
Có hơn một người nghìn.
Ánh mắt của đội binh sĩ Điện Ma Vương này đều như không có hồn, trông rất đờ đẫn.
Cứ như người chết sống lại.
Nhưng dưới sự chỉ huy của Quang Minh Tả Sứ, những người này đều rất nghe lời hắn mà đi đến chiến trường.
Lúc này Mục Hàn đang dẫn theo tứ đại chiến thần điên cuồng đánh địch trên chiến trường.
Nơi nào đội quân Hoa Hạ bước qua thì nơi đó có một đống thi thể của đội quân Điện Ma Vương.
Xác chết nằm la liệt trên chiến trường, máu chảy thành sông.
Trên người Mục Hàn và tứ đại chiến thần đều dính đầy máu.
Tất nhiên đều là máu của địch.
“Bịch bịch bịch!”
“Bịch bịch bịch!”
Ngay lúc đội quân Điện Ma Vương cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng nghe thấy từng tiếng bước chân vang dội.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần không khỏi sửng sốt, sau đó thì thấy có thêm một đội quân Điện Ma Vương nữa đang lao đến.
“Đại ca, anh có thấy đội quân Điện Ma Vương này rất kỳ lạ không?”, lúc này Chúc Long nói: “Hình như chúng không giống với đội quân Điện Ma Vương khác lắm”.
“Đúng là khác biệt”, Hoàng Điểu gật đầu nói: “Nếu tôi không đoán lầm thì có thể đội quân Điện Ma Vương này đều là con rối”.
Nghe đến từ “con rối”, sắc mặt Mục Hàn cũng khá khó coi: “Mọi người chú ý cảnh giác!”
Dù sao con rối cũng khó đối phó hơn người bình thường rất nhiều.
Đúng như Mục Hàn nghĩ, sau khi lao đến thì đám con rối này đều không hề sợ chết.
Thậm chí dao của mấy người Mục Hàn chém trên người chúng cũng không gây ra ảnh hưởng gì với chúng, như thể chúng không hề sợ đau.
Con rối bị chém lại đứng lên tăng thêm độ khó cho bên phe Mục Hàn rất nhiều.
Nhất là có vài con rối mặc dù bị chém đứt một bộ phận nào đó nhưng vẫn có thể tiếp tục hoạt động giống như cái xác không có hồn.
Tiếp tục tấn công bên Mục Hàn với cơ thể thương tật.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Quang Minh Tả Sứ đắc ý không thôi.