Chương 230: Tận dụng cơ hội để dằn mặt
“Con có thể mời được đạo trưởng Cửu Dương đến nhà mình à?”
Hoàng Nhất Đồng rất hiểu tính cách của con trai mình.
Hắn luôn ỷ vào gia thế, học vấn không cao, bắt nạt cả nam lẫn nữ, ở Sở Bắc này không ai dám chọc vào đứa cháu trai mà Hoàng Bá Thiên cực kỳ yêu thương này.
“Theo như bố biết, dù là nhà giàu ở thủ đô muốn mời đạo trưởng Cửu Dương đến khám bệnh cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng, bình đẳng với những người dân bình thường”, Hoàng Nhất Đồng nghi hoặc nói: “Đạo trưởng này rất cứng rắn, cũng rất kiêu ngạo, con làm thế nào mà có thể mời được cụ ta đến vậy?”
Hoàng Bá Thiên cũng rất tò mò về chuyện này.
Ông ta mong chờ nhìn Hoàng Thái Tử.
“Mọi người đều nghĩ cụ ta rất khó mời, thật ra con thấy cũng không khó gì đâu”, Hoàng Thái Tử cười ha ha nói: “Vốn dĩ ban đầu cụ ta còn làm giá không chịu đi theo con”.
“Nhưng con bảo người bắt cụ ta lại ép cụ ta đi theo con về đây!”
“Ép… ép về đây?”, Hoàng Bá Thiên giật mình hoảng sợ.
Nếu là người bình thường thì cũng không nói làm gì.
Nhưng đạo trưởng Cửu Dương là ai chứ?
Là ông lão sống hơn một trăm tuổi, người giành được huân chương lao động của Hoa Hạ, được mệnh danh là vũ khí quan trọng của nước nhà.
Còn được người dân Hoa Hạ cực kỳ quý mến.
Vậy mà đứa cháu trai ngông cuồng của mình lại dám mời đạo trưởng Cửu Dương về bằng cách này!
“Hồ đồ, đúng là hồ đồ!”, vừa nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, Hoàng Bá Thiên bỗng chửi ầm lên: “Đạo trưởng Cửu Dương có thân phận gì, có thể chấp nhận việc cháu làm như vậy à?”
Ngược lại hai mắt Hoàng Nhất Đồng lóe sáng.
“Bố, con lại nghĩ có lẽ đây là một chuyện tốt”, Hoàng Nhất Đồng nói.
Hoàng Bá Thiên thắc mắc: “Con có ý hay gì à?”
“Bố, bố nghĩ kỹ lại xem, từ sau khi bố rút lui, tầm ảnh hưởng của nhà họ Hoàng chúng ta ở thế giới ngầm Sở Bắc có thể nói là ngày càng giảm sút! Như lần trước A Thiên và anh Ba tàn sát lẫn nhau, cả hai đều tổn thất mà bố là vua của thế giới ngầm Sở Bắc trước kia lại chẳng hề hay biết gì về chuyện này!”
“Không nói đến việc tàn sát nhau của A Thiên và anh Ba, dù là cái tên Đạo Môn Lão Cửu lên được vị trí đó nhiều ngày như vậy rồi nhưng số lần đến nhà họ Hoàng chúng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay!”
“Rõ ràng là bọn chúng đang xem thường bố!”
Hoàng Nhất Đồng ung dung nói.
Nghe vậy, Hoàng Bá Thiên không khỏi gật đầu, cụ ta nghĩ thực sự là vậy.
Thế nên cụ ta lại hỏi: “Vậy theo con thấy, chuyện này nên làm thế nào mới tốt?”
“Đạo trưởng Cửu Dương đó không phải được mọi người tung hô sao? Chẳng phải cụ ta tự cho rằng mình rất cao thượng, chưa bao giờ chủ động bước chân vào nhà ai khám bệnh à?”, Hoàng Nhất Đồng nở nụ cười xảo quyệt như cáo già nói: “Vậy chúng ta là người đầu tiên phá vỡ quy tắc của đạo trưởng Cửu Dương!”
“Đồng thời cũng nhân cơ hội này dằn mặt những người đã xem thường nhà họ Hoàng chúng ta. Nhà họ Hoàng chúng ta vẫn còn đây, ngay cả đạo trưởng Cửu Dương muốn đặt chân lên mảnh đất Sở Bắc này cũng phải tuân thủ theo quy tắc của nhà họ Hoàng”.
“Nói hay lắm!”, nghe Hoàng Nhất Đồng phân tích xong, Hoàng Bá Thiên phấn kích vỗ tay: “Đạo trưởng Cửu Dương thì đã sao?”
“Ở mảnh đất Sở Bắc này, Hoàng Bá Thiên mới là người có quyền lớn nhất!”
“Sở Bắc có hỗn loạn hay không đều do Hoàng Bá Thiên quyết định!”
“Bố phải nói cho đám nhóc không có tiền đồ kia biết, dù bọn chúng có hung hăng ở bên ngoài thế nào nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt Hoàng Bá Thiên bố!”
Bản thân từng là vua của thế giới ngầm Sở Bắc, khí thế của Hoàng Bá Thiên bỗng chốc vực dậy.
Hoàng Thái Tử cũng vô cùng phấn khích.
Lúc này.
Đạo Môn Lão Cửu đến gặp Chúc Long.
Là một trong tứ đại chiến thần ở Hoa Hạ dưới trướng của Mục Hàn, dĩ nhiên Chúc Long khinh thường làm mấy việc như đưa thư đến cho vua của thế giới ngầm Hoàng Bá Thiên này.
Thế nên dĩ nhiên Đạo Môn Lão Cửu – người dưới quyền của Hoàng Bá Thiên là người thích hợp đi đưa thư nhất.
“Anh Long, anh có dặn dò gì ạ?”
Đạo Môn Lão Cửu rất khách sáo nói.
Chúc Long đưa lá thư viết tay của Mục Hàn cho Đạo Môn Lão Cửu nói: “Dạo này xảy ra một chuyện lớn là đạo trưởng Cửu Dương bị bắt cóc, chắc anh cũng biết chứ?”
“Tôi có biết!”, Đạo Môn Lão Cửu thành thật trả lời: “Nghe nói là do cháu của Hoàng Bá Thiên – Hoàng Thái Tử làm!”
“Tin tức truyền đi cũng nhanh đấy!”, Chúc Long gật đầu: “Dù sao Hoàng Bá Thiên cũng là sư phụ của người trong thế giới ngầm các anh, đại ca nể mặt các anh nên không muốn làm lớn chuyện, khiêm tốn giải quyết là được”.
“Nên đại ca đưa cho tôi một bức thư viết tay, mong anh chuyển nó cho Hoàng Bá Thiên”.
“Tôi nghĩ Hoàng Bá Thiên thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu được ý của đại ca!”
Đạo Môn Lão Cửu nhìn lá thư, bên trên là bốn chữ rất có lực: “Đại thống soái, Mục!”
Hắn lập tức hiểu ý.
“Anh Long yên tâm!”, Đạo Môn Lão Cửu nói: “Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại cho Hoàng Bá Thiên thay anh Long!”
Vì là chỉ thị của Mục Hàn nên Đạo Môn Lão Cửu không dám chậm trễ.
Vừa ra khỏi tập đoàn Phi Long, hắn lập tức chạy đến nhà của Hoàng Bá Thiên.
Ngoài Đạo Môn Lão Cửu ra, những người có máu mặt ở Sở Bắc đều đã đến biệt thự của cụ ta.
Chẳng mấy chốc, ngoài biệt thự của Hoàng Bá Thiên đông nghịt các loại xe sang, các thế lực lớn đều tập trung về đây hệt như đang tổ chức một bữa tiệc dành cho nhà giàu.
Ngay cả Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc cũng góp mặt.
Dù sao Hoàng Thái Tử bắt cóc đạo trưởng Cửu Dương giữa ban ngày ban mặt đã trở thành đề tài nóng hổi của mọi người.
Các gia tộc lớn ở Sở Bắc không ai không muốn nhân cơ hội này đến biệt thự của Hoàng Bá Thiên để kết giao với đạo trưởng Cửu Dương.
So với Hoàng Bá Thiên thì đạo trưởng Cửu Dương mới là công cụ kiếm tiền không ngừng của họ.
Nhưng mấy gia tộc lớn ở Sở Bắc đều bị Hoàng Bá Thiên chặn lại bên ngoài không cho vào.
Ngay cả Đường Bắc Sơn cũng vậy.
Hết cách rồi, Hoàng Bá Thiên là vua của thế giới ngầm Sở Bắc trước kia. Dù cụ ta đã về hưu nhưng thế lực vẫn rất hùng mạnh, không ai dám làm bậy trước mặt cụ ta.
Nên chỉ đành đến đứng trước cổng biệt thự như vậy.
“Ông à, Đạo Môn Lão Cửu đến rồi!”
Lúc trời chập tối, Hoàng Thái Tử thông báo với Hoàng Bá Thiên.
“Hừ! Không có việc thì không đến cửa!”, Hoàng Nhất Đồng hừ một tiếng: “Chắc chắn cái tên Đạo Môn Lão Cửu này đến là vì chuyện của đạo trưởng Cửu Dương đây mà!”
“Bình thường không thấy mặt đâu, lúc này lại muốn chạy đến ôm đùi à?”, Hoàng Thái Tử nhếch khóe miệng cười khẩy: “Đạo Môn Lão Cửu tưởng nhà họ Hoàng chúng ta nể mặt hắn lắm sao?”
“Thật là ngây thơ!”
“Dù thế nào, Đạo Môn Lão Cửu cũng là học trò của ông, lại là đại ca ở thế giới ngầm Sở Bắc. Chúng ta vẫn nên giữ lại chút tình cảm này”, Hoàng Bá Thiên suy nghĩ một lát nói: “Bảo Đạo Môn Lão Cửu vào đi!”
Dù là đại ca đương nhiệm của thế giới ngầm Sở Bắc đi chăng nữa nhưng lúc đến gặp Hoàng Bá Thiên cũng phải thông qua lớp người báo cáo.
Đây chính là phong cách của Hoàng Bá Thiên.
“Sư phụ, hôm nay con đến đây là vì được người nhờ mang thư đến!”
Đạo Môn Lão Cửu vừa bước vào đã nói thẳng vào vấn đề.