Nhìn thái độ Sở Nhân Vương đối đãi với Mục Hàn thì chắc chắn đến 90% là Sở Chính Nam sẽ bị đánh tàn phế.
Mà bọn chúng cũng giúp Sở Chính Nam bắt cóc vợ của Mục Hàn…
“Chú Sở, chú nói vậy là có ý gì? Chúng cháu không hiểu lắm!”, Bắc Dã Võ cố làm ra vẻ bình tĩnh.
“Không hiểu lắm?”, Sở Nhân Vương bật cười nói: “Chúng mày về rồi sẽ hiểu rõ thôi”.
Bắc Dã Võ và Thương Nguyên vẫn chưa về tới nhà thì bọn chúng đã nhận được một bức ảnh.
Nội dung của bức ảnh là cảnh tượng thảm thương của Sở Chính Nam khi bị đánh gãy chân tay và ngồi trên xe lăn.
Sở Nhân Vương tự mình ra tay.
Mặc dù những chuyện như này, bên phía Chính phủ sẽ không đưa ra bản tin thông báo nhưng đã lan truyền khắp trong giới cậu ấm con nhà giàu Sở Bắc.
Bởi vậy, Bắc Dã Võ và Thương Nguyên sẽ không hoài nghi bức ảnh này là thật hay giả.
Có thể khiến cho Sở Nhân Vương không tiếc mà tự mình đánh con trai thanh kẻ tàn phế thì đương nhiên thân phận của Mục Hàn vô cùng phi phàm.
Bắc Dã Võ kinh hồn bạt vía trở về nhà, quả nhiên phát hiện ra bố đang đợi mình.
Hơn nữa còn lấy cả cây gậy gia truyền ra.
Nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn hắn không thoát nổi một trận đòn đau đớn.
“Thằng mất dạy, quỳ xuống cho tao!”, Bắc Dã Vọng gằn giọng quát tháo.
Dọa hai chân Bắc Dã Võ mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
“Mày gây ra tai họa ở bên ngoài, đắc tội với nhân vật lớn mà ngay cả tao cũng không dám động vào, hôm nay không trừng trị mày thì tao khó mà ăn nói với nhân vật lớn kia!”, Bắc Dã Vọng nghiêm khắc, sắc mặt đanh lại, cầm lấy cây gậy: “Hôm nay tao sẽ đánh đứt gân tay gân chân của mày, hy vọng có thể khiến cho nhân vật lớn kia hài lòng!”
“Cái gì?”
“Đánh đứt gân tay gân chân?”
Bắc Dã Vọng tỏ vẻ kinh hãi.
Vốn dĩ hắn cho rằng, nhiều nhất cũng chỉ bị Bắc Dã Vọng đánh cho một trận ra trò.
Không ngờ sự trừng phạt lại cay độc như vậy.
“Nếu không phải nhân vật lớn này đã giơ cao đánh khẽ thì mày nghĩ rằng bây giờ mày vẫn có thể đứng trước mặt tao được hay sao?”, Bắc Dã Vọng tức giận nói.
“Bố, xin bố tha mạng!”
Bắc Dã Võ điên cuồng van xin.
Đánh đứt gân tay gân chân thì có khác gì một người tàn tật?
Tình cảnh không phải vẫn giống với Sở Chính Nam hay sao?
Đối diện với sự van nài của Bắc Dã Võ, Bắc Dã Vọng vẫn rất cứng rắn, không hề dao động, giơ tay ra lệnh: “Hành hình!”
Cảnh tượng y như vậy.
Đồng thời cũng xảy ra giữa bố con Thương Trăn và Thương Nguyên.
…
Lúc Mục Hàn dẫn Lâm Nhã Hiên trở về công ty Tần Thị, lễ đổi tên của tập đoàn Phi Long cũng đã kết thúc.
Hai người Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng trở về nhà.
Rất rõ ràng, việc có thể trở thành khách mời tham dự buổi lễ đổi tên chính thức của tập đoàn Phi Long khiến cho hai người họ vô cùng vui vẻ.
Biết được tin Lâm Nhã Hiên bị ba cậu chủ của Sở Bắc bắt cóc, mọi người trong nhà họ Tần đều cảm thấy như mây đen bao trùm.
“Đây rõ ràng là nhắm vào nhà họ Tần chúng ta!”, Tần Nam lập tức lên tiếng: “Chúng ta vừa được anh Long đích thân tới nhà mời thì lập tức xảy ra chuyện Lâm Nhã Hiên bị ba cậu chủ của Sở Bắc bắt cóc, xem ra hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đang muốn chèn ép nhà họ Tần chúng ta!”
“Theo tôi thấy!”, Ngô Tâm Ưu đề nghị: “Nhà họ Tần chúng ta phải dựa vào tập đoàn Phi Long – tập đoàn vừa có thể sáp nhập tập đoàn Lưu Thị một cách nhanh chóng, vừa có thể khiến cho hiệp hội kinh doanh Sở Bắc phải bó tay đứng nhìn, có chỗ dựa vững chắc này thì chúng ta cần gì phải sợ hiệp hội kinh doanh Sở Bắc nữa chứ?”
Lời đề nghị của Ngô Tâm Ưu nhận được sự đồng ý của phần lớn thành viên nhà họ Tần.
Nhưng đúng lúc này, Trương Hạo lại mở miệng nói: “Bố, mẹ, bố mẹ nặng lời rồi, theo những gì con biết, việc ba cậu chủ của Sở Bắc nhắm vào Lâm Nhã Hiên lần này không liên quan gì tới việc anh Long mời chúng ta”.
“Mọi người cũng biết đấy, con làm việc ở tòa thị chính nên tin tức con biết được luôn nhiều hơn so với mọi người một chút”.
“Nghe nói lần trước, thằng chồng ở rể của phó tổng giám đốc nhà chúng ta đã đắc tội với cô tình nhân Lâm Mạn Thù của Sở Chính Nam – một trong ba cậu chủ của Sở Bắc, vậy nên mới dẫn đến việc đối phương hung hăng báo thù!”
Khóe miệng Mục Hàn không nhịn được mà khẽ nhếch lên.
Không hổ là nhân vật trong cơ quan nhà nước, tin tức chưa được xác minh cũng nghe ngóng nhanh thật.
“Cái gì?”
“Hóa ra đây mới là chân tướng sự việc?”
Nghe Trương Hạo nói vậy, đám người nhà họ Tần lập trở nên nháo nhào cả lên.
Bọn họ lần lượt chĩa mũi nhọn về phía Mục Hàn.
“Phế vật đúng là phế vật!”
“Chưa nói tới chuyện chẳng có bản lĩnh gì, còn gây thêm rắc rối cho chúng ta!”
“Bây giờ thì hay rồi, quan hệ với tập đoàn Phi Long còn chưa vững chắc thì đã đắc tội với hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, nhà họ Tần chúng ta lại lâm vào tình cảnh nguy hiểm rồi!”
“Theo tôi thấy, nên đuổi thằng đi ở rể này ra khỏi nhà họ Tần thôi!”
“…”
Nghe thấy người nhà họ Tần trách móc Mục Hàn như vậy, trong lòng Lâm Nhã Hiên rất khó chịu.
Lúc cô bị Sở Chính Nam bắt cóc, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu không có mặt, không một ai trong nhà họ Tần quan tâm cô sống chết ra sao.
Mục Hàn là người đầu tiên tìm tới, một thân một mình cứu cô ra ngoài.
Trở về nhà còn bị người nhà họ Tần chỉ trích.
“Bà ngoại, ông ngoại!”, Lâm Nhã Hiên liền cuống cuồng cả lên, vội vàng quay sang nói với Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Xin hai người giúp Mục Hàn!”
Vừa nghĩ đến chuyện vừa nãy ở nhà máy bỏ hoang, Mục Hàn đã đánh ba cậu chủ của Sở Bắc rụng hết cả răng.
Lâm Nhã Hiên vô cùng lo lắng.
Dù gì, phía sau ba cậu chủ của Sở Bắc cũng là hiệp hội kinh doanh Sở Bắc!
Mặc dù không hiểu tại sao Sở Nhân Vương lại cư xử cung kính với Mục Hàn như vậy, nhưng còn Bắc Dã Vọng thì sao?
Thương Trăn thì sao?
Bọn họ sẽ bỏ qua cho Mục Hàn sao?
“Nó đắc tội với hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đấy!”, Ngô Tâm Ưu cau mày nói: “Chuyện này chúng ta biết giúp thế nào?”
Vào lúc này, chỉ vì một thằng đi ở rể mà cầu xin anh Long ra tay giúp đỡ, rõ ràng không được thích hợp lắm.
Mà để nhà họ Tần đối đầu với hiệp hội kinh doanh Sở Bắc thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
“Nhã Hiên, ông cho cháu hai lựa chọn, hoặc là ly hôn với tên phế vật vô dụng này, từ giờ đường ai nấy đi, hoặc là cháu và tên phế vật này cùng rời khỏi nhà họ Tần, cắt đứt quan hệ với chúng ta”, Tần Nam lên tiếng.
“Chuyện này…”, Lâm Nhã Hiên liền sững sờ, lập tức lắc đầu nói: “Cháu sẽ không ly hôn với Mục Hàn đâu”.
Câu trả lời của Lâm Nhã Hiên khiến trong lòng Mục Hàn cảm thấy thật ấm áp.
Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Chỉ là một hiệp hội kinh doanh Sở Bắc mà đã khiến cho mấy người sợ hãi thành ra như vậy, sau này nhà họ Tần còn thăng tiến ở Sở Bắc thế nào được nữa?”
“Cháu có thể khẳng định với mọi người, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc không những không đối phó nhà họ Tần mà ba hội trưởng còn đích thân tới trước cửa xin lỗi cháu!”
“Ba vị hội trưởng đích thân tới trước cửa xin lỗi cậu ư?”, Vương Binh cứ như nghe thấy chuyện cười, cười nghiêng ngả nói: “Cậu cho rằng cậu là ai?”
“Tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long sao?”
Thật ra Mục Hàn rất muốn nói, tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn Phi Long.
“Đến nhà họ Tần chúng tôi lâu như vậy rồi, không có tí bản lĩnh nào mà cái giọng điệu bốc phét vẫn chẳng thay đổi!”, Tần Lượng cũng cười nhạo.
“Thưa gia chủ, hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc ông Bắc Dã cùng hai hội phó ông Thương và ông Sở tới!”
Lúc này, quản gia vội vàng chạy tới thông báo.
“Cái gì?”
“Ba vị hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc tới đây thật sao?”
“Chẳng lẽ bọn họ đích thân đến để xin lỗi thật à?”
Nhớ tới những lời Mục Hàn vừa nói ban nãy, đám người nhà họ Tần không khỏi hoài nghi.