Chương 555 – Chém gió
Nhà họ Sở ở Đông Hải sắp xếp cho Mục Hàn ngồi trong góc, bình thường mọi người sẽ không để ý đến chỗ này.
Thật ra Mục Hàn chẳng có hứng thú gì với buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc.
Dù đây là chuyện trọng đại với cả nhà họ Sở nhưng trong mắt Mục Hàn, nó chẳng đáng nhắc đến.
Thế nên Mục Hàn cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp của nhà họ Sở ở Đông Hải.
Anh ngồi đó quan sát tình hình xung quanh cả hội trường.
Phải nói rằng, nhà họ Sở ở Đông Hải vẫn rất chăm chút cho cách bày trí của buổi họp thường niên nhà họ Sở toàn quốc, chi tiêu rất thoải mái, trang trí lộng lẫy, khí thế mạnh mẽ, có thể sánh với lễ mừng mười năm thành lập thành phố của Đông Hải năm đó.
Không phải chỉ cần là người họ Sở thì mới có thể tham gia buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, người có thể ngồi ở đây đều là các phân nhánh trong dòng họ có thế lực đứng Top mười trong nhà họ Sở toàn quốc.
Chẳng hạn như nhà họ Sở ở Đông Hải, nhà họ Sở ở Nam Hồ, nhà họ Sở ở Lĩnh Nam… Gia chủ nhà họ Sở có thế lực nằm trong Top mười đều có tư cách ngồi ở hàng đầu tiên.
Còn nằm ngoài Top mười nhưng trong Top hai mươi thì ngồi ở hàng thứ hai.
Cứ thế dựa vào đó mà phân ghế.
Đến sau Top năm mươi thì không có tư cách tham gia buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc.
Trên bục chủ trì buổi họp uy nghiêm có đặt ba cái ghế bành.
Người nào có địa vị tối cao trong nhà họ Sở toàn quốc mới có thể ngồi vào đó.
Mục Hàn vô cùng tò mò người ngồi vào ba cái ghế bành đó là ai?
“Cụ tổ đến!”
Lúc Mục Hàn còn rơi vào suy tư thì một tiếng hô vang lên.
Một ông lão tráng kiện, mặc áo thời Đường, tinh thần có vẻ khá tốt đi đến bục chủ trì cùng với hai bé trai gái đi bên cạnh, sau đó ngồi vào chiếc ghế bành ở giữa.
Đây chính là Sở Quy Thiên – cụ tổ của nhà họ Sở, nghe nói ra đời vào cuối thời nhà Khanh, từng chứng kiến vô số sự kiện lịch sử của Hoa Hạ, đến nay đã một trăm năm mươi tuổi.
Dù tuổi đã cao nhưng tay chân cụ ta vẫn rất linh hoạt.
Cụ ta cầm một cây gậy đầu rồng ngồi trên ghế bành, híp mắt nhìn cả hội trường.
“Con cháu xin kính chào cụ tổ!”
Sở Quy Thiên vừa xuất hiện, toàn bộ người nhà họ Sở ở trong hội trường đều quỳ lạy chào Sở Quy Thiên.
Chỉ có Mục Hàn vẫn ngồi yên ở đó.
Hành động của Mục Hàn làm Sở Chí Bình quỳ bên cạnh khiếp sợ.
Sở Quy Thiên ở cách vị trí của Mục Hàn khá xa nên cũng không để tâm.
“Đứng dậy cả đi!”, Sở Quy Thiên phất tay.
Người nhà họ Sở đều đồng loạt đứng dậy.
Là chủ nhà, Sở Nhậm Hành bước lên trước cung kính nói với Sở Quy Thiên: “Cụ tổ, hôm nay là buổi họp thường niên mỗi năm một lần của nhà họ Sở trên toàn quốc, mời cụ có lời gì dạy bảo các con cháu!”
“Ừ”, Sở Quy Thiên gật đầu nói: “Tộc Sở Thị chúng ta có thể phát triển đến quy mô hiện tại, có một vương tộc, ba bán vương tộc, hàng chục nhà giàu, các phân nhánh đang ngồi ở đây đều có công lao”.
“Dù các nhánh lớn phân tán ở khắp nơi nhưng nhà họ Sở ta vẫn có thể lớn mạnh như vậy đều là nhờ thành tựu mà các nhánh lớn bỏ công sức ra”.
“Cũng như năm ngoái, mọi người hãy báo cáo thành tựu của nhà mình trước đi!”
Sở Quy Thiên dứt lời, bên dưới đã trở nên ồn ào.
Với các phân nhánh nhà họ Sở, nếu công trạng và thực lực càng mạnh thì sẽ càng được Sở Quy Thiên khen thưởng, như thế cả nhánh nhà mình có thể ngồi vững trên cái ghế hàng đầu của nhà họ Sở trên toàn quốc này.
Đối với các nhánh lớn của nhà họ Sở, đây là thời điểm thích hợp nhất để được nở mặt mỗi năm một lần.
“Cụ tổ, cháu nói trước nhé”, lúc này Sở Nhậm Hòa đứng lên nói: “Nhà họ Sở ở Nam Hồ nằm ở vùng trung bộ Trung Nguyên, mặc dù vị trí địa lý không có ưu thế bằng nhà họ Sở ở Đông Hải nhưng với sự nỗ lực, nhà họ Sở ở Nam Hồ cũng xem như có chút thành tựu”.
“Ồ?”, vừa thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Sở Nhậm Hòa, Sở Quy Thiên cảm thấy hứng thú: “Nói tôi nghe xem nào”.
“Về mặt chính trị, nhà họ Sở ở Nam Hồ có hai phó chủ tịch tỉnh và một phó thống đốc, mà phó thống đốc này có khả năng lớn sẽ trở thành thống đốc tỉnh trong lần thăng chức sắp tới”.
Sở Nhậm Hòa nói xong, bên dưới bục chủ trì liền nhốn nháo.
Sở Quy Thiên mỉm cười gật đầu vuốt râu nói: “Nhánh nhà họ Sở ở Nam Hồ có hai phó chủ tịch tỉnh và một phó thống đốc, đúng là lợi hại”.
Khác với cục trưởng hay trưởng ban gì đó, thống đốc và chủ tịch tỉnh đều là viên chức lớn được gọi là quan phụ mẫu, có thể nói là nắm nhiều quyền hành trong tay, thế nên mới khiến nhà họ Sở trên toàn quốc ngạc nhiên đến thảng thốt như vậy.
Dù chỉ là chức phó.
Có bước đệm này, Sở Nhậm Hòa càng thêm đắc ý: “Còn về kinh doanh, trong ba hội trưởng lớn của hiệp hội kinh doanh Nam Hồ, nhà họ Sở ở Nam Hồ có một ghế. Năm nay Nam Hồ có mười doanh nghiệp trẻ xuất sắc đều là người nhà họ Sở ở Nam Hồ”.
“Ừ, đúng là không tệ”, Sở Quy Thiên vô cùng hài lòng với thành tựu như vậy.
“Nhưng”, Sở Nhậm Hòa nói tiếp: “Mặc dù nhà họ Sở ở Nam Hồ có thành tựu lớn trong giới kinh doanh và chính trị nhưng hơi yếu thế ở bên quân sự, chỉ có một chức phó soái của bộ tư lệnh Nam Hồ là người nhà họ Sở ở Nam Hồ”. Soạt! Nghe Sở Nhậm Hòa nói vậy, Sở Nhậm Hành không khỏi hít sâu một hơi.
Nhà họ Sở ở Nam Hồ có một chức phó soái trong bộ tư lệnh Nam Hồ mà cũng gọi là yếu thế à?
Phải biết rằng, chức phó soái là một trong những chức chỉ huy cao trong quân đội, thấp nhất là quân hàm đại tướng.
Thủ đoạn khiêm tốn để khoe khoang của lão hồ ly Sở Nhậm Hòa này đúng là rất cao tay.
Quả nhiên những chi nhà họ Sở khác vừa nghe đều tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ.
Nghe Sở Nhậm Hòa báo cáo những thành tựu này, Sở Nhậm Hành cảm thấy không có lòng tin nữa.
Dù sao mấy năm nay, quả thật nhà họ Sở ở Đông Hải phát triển hơi trì trệ.
Nếu phải đem ra so sánh thì chắc chắn khí thế của nhà họ Sở ở Đông Hải bị nhà họ Sở ở Nam Hồ chèn ép.
Là một vương tộc thế mà lại bị bán vương tộc chèn ép, điều này khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy rất mất mặt.
“Không tệ”, Sở Quy Thiên gật đầu nói: “Năm nay nhà họ Sở ở Nam Hồ quả thật lớn mạnh, cứ tiếp tục như vậy thì không bao lau nữa sẽ đến bậc vương tộc”.
“Nhậm Hòa, cậu yên tâm, năm nay cụ tổ sẽ cố gắng nâng đỡ nhà họ Sở ở Nam Hồ, các tài nguyên sẽ để cho nhánh ở Nam Hồ các cậu được ưu tiên dùng trước”.
“Lúc đó, nhà họ Sở chúng ta sẽ có hai vương tộc”.
“Cảm ơn cụ tổ”, Sở Nhậm Hòa kính cẩn cúi đầu cảm ơn với Sở Quy Thiên, sau đó nhìn Sở Nhậm Hành, vẻ mặt cân nhắc nói: “Chú Nhậm Hành, là gia chủ vương tộc, bây giờ nên đến lượt nhà họ Sở ở Đông Hải các chú báo cáo rồi chứ nhỉ?”
Sở Quy Thiên cũng nhìn Sở Nhậm Hành, mỉm cười nói: “Thân là vương tộc, tôi tin thành tựu của nhà họ Sở ở Đông Hải hẳn là nhiều hơn”.
Sở Quy Thiên nhiệt tình mong đợi như vậy khiến Sở Nhậm Hành không khỏi cảm thấy hơi lúng túng.
Nhưng nghĩ đến Sở Chí Toàn, Sở Nhậm Hành lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: “Một năm qua, về chính trị, quân sự và kinh doanh, nhà họ Sở ở Đông Hải quả thật không có nhiều bước tiến như nhà họ Sở ở Nam Hồ”.
“Mặc dù nhà họ Sở ở Đông Hải hơi đình trệ nhưng vẫn còn một người khá xuất sắc, đó chính là Sở Chí Toàn – đứa cháu thứ bảy của tôi!”.