Có thể nói rằng, Điện Ma Vương là một đối thủ rất khó đối phó.
Điện Ma Vương không phải một quốc gia nào đó, cũng không phải một liên minh mà là một tổ chức của thế giới hắc ám, dưới trướng có đến hàng trăm nghìn cường giả hàng đầu.
Số lượng người đạt đến cấp Thần cũng phải hàng chục nghìn.
Bất luận là thực lực tổng thể hay là thực lực cá nhân thì đều vô cùng mạnh.
Hơn nữa, đám người này căn bản không thèm để ý tới đạo đức nghề nghiệp, tác phong làm việc rất tàn bạo, không từ mọi thủ đoạn.
Để đạt được mục đích thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Dù là tự sát.
Đây là một đối thủ có thực lực vượt xa cả liên minh hơn bốn mươi nước.
Một khi động tới Điện Ma Vương thì nhất định sẽ bị đối phương trả thù tới lúc một mất một còn.
Dù cho hiện nay có là cường quốc của thế giới thì Điện Ma Vương cũng không hề sợ hãi.
Vậy nên, trong bảng xếp hạng đối thủ do nước Chiến Ưng – quốc gia mạnh nhất thế giới hiện tại công bố, Điện Ma Vương xếp ở vị trí số một, ngay cả đại thống soái của Hoa Hạ cũng phải đứng phía sau.
Từ điểm này là đủ để thấy thực lực của Điện Ma Vương khủng bố đến mức nào.
Sáu năm trước trong trận chiến với Điện Ma Vương, Mục Hàn đã lãnh đạo đại quân dưới trướng chiến đấu nửa năm.
Trận ác chiến đó Mục Hàn chiến đấu vô cùng gian khổ.
Cũng phải trả một cái giá đắt là thương vong tương đối lớn, cuối cùng mới tiêu diệt được Điện Ma Vương.
“Đúng vậy, đại thống soái!”, một thành viên Long Tổ gật đầu nói: “Rạng sáng ngày hôm nay, Điện Ma Vương đột nhiên ra quân, hơn nữa còn xuất hiện tại vùng biên giới của chúng ta, phát động tập kích. Hai cứ điểm quan trọng của biên giới Tây Cương liên tiếp thất thủ, nếu như chúng ta không lập tức hành động thì mảnh đất Tây Cương sẽ rơi vào tay Điện Ma Vương ngay trong ngày hôm nay…”
Mục Hàn hít sâu một hơi.
Không ngờ hành động của Điện Ma Vương lại nhanh như thế.
“Trận chiến sáu năm trước, tôi đã hoàn toàn tiêu diệt được Điện Ma Vương rồi!”, Mục Hàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Sao Điện Ma Vương vẫn có thể xuất hiện cơ chứ?”
“Đại thống soái, theo những gì chúng tôi biết, trong trận chiến ban đầu kia, sau khi tàn dư của Điện Ma Vương chạy trốn thì đã ẩn nấp, ngấm ngầm khôi phục lại thực lực”, thành viên Long Tổ nói: “Thực lực của Điện Ma Vương bây giờ còn mạnh hơn cả sáu năm về trước!”
Nghe lời thành viên Long Tổ nói, lúc này Mục Hàn mới coi như hiểu ra tại sao tình hình lại cấp bách như thế.
Cũng chỉ có Mục Hàn mới có thể đánh thắng Điện Ma Vương của sáu năm trước.
Chứ đừng nói đến việc hiện giờ Điện Ma Vương có thực lực còn mạnh hơn sáu năm về trước.
Nhìn ra cả Hoa Hạ, ngoài Mục Hàn ra thì thật sự không một ai có thể lãnh đạo quân đội.
Chỉ có điều, thời cơ Điện Ma Vương xuất hiện gần như vô cùng trùng hợp!
Rõ ràng là có người âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đến sự việc ngày hôm nay.
Đương nhiên, Mục Hàn sẽ không nghĩ đến phương diện nhà họ Mục ở thủ đô.
Dù gì thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô cũng còn lâu mới đạt đến độ có thể liên hệ được với Điện Ma Vương.
Vào lúc Mục Hàn đang trầm tư, thành viên Long Tổ thúc giục: “Vẫn mong đại thống soái lập tức tập kết quân đội, nhanh chóng đi tới biên giới Tây Cương, đánh lui Điện Ma Vương, bảo vệ Tổ quốc!”
“Đại thống soái, chiến sự hiện giờ ở biên giới Tây Cương vô cùng cấp bách, không thể chậm trễ dù chỉ một khắc!”
“Tôi lập tức tập kết quân đội!”, Mục Hàn gật đầu nghiêm túc nói.
Dù sao tình hình chiến tranh cấp bách, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Thực lực của Điện Ma Vương đáng sợ hơn nhiều so với liên quân hơn bốn mươi nước sáu năm về trước.
Đặc biệt là Điện Ma Vương đã chiếm đóng hai cứ điểm quan trọng tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ, nếu như không tiến hành ngăn chặn hiệu quả thì mảnh đất biên giới Tây Cương quả thực rất có khả năng bị Điện Ma Vương chiếm mất.
Vậy nên, Mục Hàn lập tức hạ lệnh.
Tứ đại chiến thần Chúc Long, Thao Thiết, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu đã tập hợp.
Toàn bộ thành viên quân đoàn Côn Luân đều đã tập kết.
Thập Nhị Vệ hiện thân.
Quân đoàn Mãnh Thú xuất hiện.
Tổng đội quân lên tới hàng chục nghìn người, chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi, đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mục Hàn.
“Tất cả đã có mặt!”, đối diện với mấy chục nghìn quân, Mục Hàn cũng đã thay chiến bào, đứng trên xe việt dã, cao giọng hạ lệnh: “Nghe lệnh của tôi, lập tức xuất phát, mục tiêu là biên giới Tây Cương!”
“Rõ!”, những tiếng đáp lời kinh thiên động địa lập tức vang lên.
Khi quân đội xuất phát, Hoàng Điểu đi tới trước mặt Mục Hàn, nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại ca, tôi vẫn có một chuyện quan trọng nữa muốn báo cáo với anh!”
“Nói đi”, Mục Hàn nói.
“Đại ca, theo phân tích của tôi, lần này Điện Ma Vương tro tàn cháy lại, đến đánh úp thêm lần nữa, rõ ràng là có chuẩn bị, trong đó có liên quan đến một âm mưu”.
“Mục tiêu của đối phương rõ ràng chính là muốn anh rời khỏi tỉnh”.
“Còn về mục đích làm như vậy thì quá rõ ràng, có liên quan đến việc mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài ám sát anh thất bại khi trước”.
Hoàng Điểu không hổ là chiến thần tình báo trong số tứ đại chiến thần.
Mệnh lệnh cao nhất của Long Tổ vừa mới tới, Hoàng Điểu đã lập tức tra ra ngọn nguồn của sự việc.
“Vậy nên, tôi có một đề nghị”, Hoàng Điểu tiếp tục nói: “Chúng ta hãy cho một vài người ở lại, phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của chị dâu và mẹ của anh, không để cho quân địch có bất cứ cơ hội nào!”
“Hoàng Điểu nói rất đúng!”, Chúc Long gật đầu nói: “Đại ca, cho bốn người chúng tôi ở lại, chúng tôi bảo đảm với anh, tuyệt đối sẽ không để cho chị dâu và mẹ anh gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì!”
Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng đồng ý với ý kiến của Chúc Long.
“Không được đâu!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Lãnh tụ cao nhất đã chỉ đích danh, yêu cầu tôi lãnh đạo toàn bộ quân đội dưới trướng đến biên giới Tây Cương!”
“Mấy người buộc phải đi theo hết!”
Lãnh tụ cao nhất đã hạ lệnh như vậy, rõ ràng vô cùng xem trọng đối thủ Điện Ma Vương này.
Đã đạt tới mức huy động toàn bộ thuộc hạ quan trọng nhất trong quân đội.
“Thế nhưng đại ca, cũng không thể không lo cho chị dâu và mẹ anh được?”
“Anh biết rất rõ thực lực của Điện Ma Vương. Trận đấu sáu năm trước, dưới tình cảnh xảy ra quá nhiều thương vong, chúng ta phải cần tới nửa năm mới đánh bại được bọn chúng!”
“Nghe nói lần này thực lực của Điện Ma Vương còn hung hãn hơn, không đến nửa năm thì e rằng chúng ta không thể trở về được!”
“Mà đám tàn dư gian trá của hơn bốn mươi quốc gia lại nhòm ngó chị dâu và mẹ anh như hổ đói, một khi anh rời khỏi tỉnh thì chỉ e rằng chị dâu và mẹ anh sẽ lập tức rơi vào trong tay đám cặn bã!”
Chúc Long nói với vẻ mặt nôn nóng.
Những chuyện mà Chúc Long vừa nói, trong lòng Mục Hàn đương nhiên biết rõ.
Chỉ có điều, lãnh tụ của đất nước đã chỉ đích danh yêu cầu Mục Hàn lãnh đạo tất cả quân đội dưới trướng đến biên giới Tây Cương, nếu như để một vài người ở lại để bảo vệ cho gia đình của mình thì rõ ràng là không phù hợp chút nào.
Giữa gia đình và tình hình cấp bách của quốc gia.
Mục Hàn chỉ đành lòng bỏ lại gia đình nhỏ bé để bảo vệ cho đất nước.
“Được rồi, đừng ai nói gì nữa”.
Mục Hàn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tất cả nghe lệnh của tôi, đại quân phân ra làm quân tiên phong, trung quân và hậu vệ, nhanh chóng đi tới biên giới Tây Cương!”
“Giống với những lần tác chiến trước đây, trước khi xuất phát, toàn bộ đều nộp lại điện thoại, tránh cho việc mấy người bị phân tâm khi tham gia chiến đấu!”
“Đơn vị tổ chức thống nhất bố trí bộ đàm, tiến hành liên lạc nhiệm vụ tác chiến!”
Mục Hàn là người đầu tiên nộp điện thoại.
Sau tiếng ra lệnh, tất cả mọi người đều đồng loạt phục tùng.