Chẳng mấy chốc, mấy nghìn con rối của Điện Ma Vương đã bao vây lấy Mục Hàn và tứ đại chiến thần.
“Phải làm sao đây?”, Hoàng Điểu hơi luống cuống: “Đại ca, những con rối này không có linh hồn, không có ý thức, rõ ràng đã bị Quang Minh Tả Sử của đối phương kiểm soát rồi”.
“Có vẻ bọn chúng còn bất tử”.
“Còn có thể thế nào được nữa chứ?”, Quỳ Ngưu giơ nắm đấm lên: “Đương nhiên là lao ra mà đánh rồi!”
“Tôi không tin chúng ta không đấu lại được đám xác sống này”.
“Quỳ Ngưu, đừng kích động”, Mục Hàn lắc đầu, nói: “Trước khi tìm được điểm mấu chốt của đám con rối này, chúng ta cứ tự tiện hành động thì thật sự không đấu lại bọn chúng!”
Vào lúc mấy người Mục Hàn nói chuyện.
Đại quân của Điện Ma Vương ở bên ngoài vòng bao vây lại điều động cung tên, trên mỗi đầu mũi tên đều lập loè ngọn lửa đang cháy rực.
“Không hay rồi!”, Chúc Long sa sầm mặt mày: “Quân địch đang muốn bắt cá trong lồng!”
“Muốn bắt cá của tôi, chỉ dựa vào đám bại tướng này thì vẫn chưa đủ tư cách!”, Mục Hàn cười lạnh lùng, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Tôi đã biết điểm mấu chốt của đám con rối này nằm ở đâu rồi!”
Nói xong, Mục Hàn nhảy lên không trung.
Anh giống như một mũi tên lửa lao thẳng về phía Quang Minh Tả Sử dưới tình cảnh hàng chục nghìn mũi tên lửa đang cùng bắn thẳng về phía mình.
Mà vào lúc màn mưa cung tên này vụt qua bên người Mục Hàn thì đều đồng loạt tan ra và rơi xuống đất.
Đốt cháy những cái xác đang nằm la liệt trên mặt đất.
Chiến trường đột nhiên trở thành một vùng biển lửa.
Chỉ trong thoáng chốc, Mục Hàn đã tiến tới trước mặt Quang Minh Tả Sử.
Anh giơ tay túm gọn lấy cổ của Quang Minh Tả Sử.
“Mày!”, Quang Minh Tả Sử hoàn toàn không thể ngờ được tốc độ của Mục Hàn lại nhanh đến thế, trong sự kinh ngạc, hắn khua tay trái, trên tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm.
Đâm thẳng về phía ngực của Mục Hàn.
Dù gì cũng là cao thủ hàng đầu của Điện Ma Vương, sau khi Quang Minh Tả Sử bị Mục Hàn tấn công đột ngột mà vẫn có thể giữ lại phần chiến lực này, đủ để thấy thực lực của Điện Ma Vương hung hãn ra sao.
Tứ đại chiến thần thấy vậy thì mặt đều biến sắc.
“Đại ca!”
Họ đồng thanh hét lên một tiếng, ai nấy cũng giống như phát điên cùng nhau xông tới.
“Loại tiểu nhân hèn hạ!”, Mục Hàn hừ một tiếng, rút mũi dao đó ra khỏi ngực, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Chỉ một Quang Minh Tả Sử bé nhỏ thì không làm tôi bị thương nổi đâu!”
Mục Hàn giơ con dao đâm ngược lại vào ngực của Quang Minh Tả Sử.
“Ui da!”
Quang Minh Tả Sử lập tức phun ra máu tươi, ngã thẳng xuống đất.
Có điều, trong mắt Quang Minh Tả Sử lại loé lên nụ cười kỳ dị không dễ phát giác.
“Đại ca, anh không sao chứ?”, tứ đại chiến thần lao đến, ân cần hỏi han.
“Tôi không sao”, Mục Hàn lắc đầu.
Khi Quang Minh Tả Sử ngã xuống, những con rối này cũng yên tĩnh ngay tức khắc, không còn có bất cứ động tác gì nữa.
Cuối cùng thì tứ đại chiến thần cũng hiểu ra điểm mấu chốt mà Mục Hàn nhắc đến là gì.
“Thuật điều khiển con rối là bí thuật kỳ lạ và thâm sâu của tà đạo, cũng bởi Quang Minh Tả Sử học chưa tỏ tường nên chưa đạt đến bước dày công tôi luyện, nếu không thì hôm nay thật sự không dễ đối phó chút nào”.
Mục Hàn giơ tay xoa ngực.
Từ vết đâm chảy ra một dòng máu màu đen
Mục Hàn không khỏi khẽ cau mày.
“Đại ca, để tôi kiểm tra cho anh”, là những chiến sĩ thường xuyên lăn lộn trên chiến trường, tứ đại chiến thần ít nhiều cũng có chút y thuật.
Hoàng Điểu đưa ra đề nghị kiểm tra cho Mục Hàn.
Có điều, sau khi Hoàng Điểu kiểm tra một hồi thì không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Mà vào lúc này.
Mục Hàn đột nhiên có một loại cảm giác căng thẳng cực độ.
“Đại ca, anh sao vậy?”, tứ đại chiến thần vội vàng hỏi.
“Tôi có một loại dự cảm”, từ đầu tới cuối Mục Hàn vẫn chẳng thể làm cho bản thân yên tâm được: “Nhã Hiên, cô ấy sắp sinh rồi!”
Nghe lời Mục Hàn nói, tứ đại chiến thần đồng loạt lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Đây là chuyện tốt mà!
...
Trên thực tế, quả thực Lâm Nhã Hiên sắp sinh em bé.
Tại một bệnh viện tư nhân nước Chiến Ưng.
Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đều đứng bên ngoài phòng sinh, chờ đợi với vẻ mặt sốt ruột.
Trên cửa lớn phòng sinh, ba chữ “đang phẫu thuật!” vẫn sáng hồi lâu.
Mặc dù ở nước Chiến Ưng chờ sinh, thế nhưng vào thời khắc quan trọng như vậy, toàn bộ người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều tụ họp đông đủ ở nước Chiến Ưng.
Chỉ có điều do quy định của bệnh viện tư nhân nên ngoài bố mẹ của Lâm Nhã Hiên ra thì những người khác chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Thật ra, mặc dù Sở Vân Lệ đang ở nhà họ Sở ở Đông Hải thế nhưng cũng vẫn luôn quan tâm tới tình hình bên này của Lâm Nhã Hiên.
Hay tin Lâm Nhã Hiên sắp sinh con thì cũng muốn tới để chứng kiến cháu mình ra đời.
Chỉ tiếc là đã bị Lâm Nhã Hiên cự tuyệt vô tình.
Sau ba tiếng đồng hồ chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng thì bên trong phòng sinh cũng vang lên tiếng khóc “oe oe” của trẻ nhỏ.
Bác sĩ cũng bước ra ngoài nói với Lâm Lợi Cương và Tần Lệ: “Chúc mừng hai người, sinh được một bé gái!”
“Mau vào thăm em bé và người mẹ đi!”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ”, sau khi Lâm Lợi Cương và Tần Lệ khom lưng cảm ơn bác sĩ rối rít thì vội vàng vào phòng sinh.
Người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cũng đều tiến vào.
“Đáng yêu thật đấy!”, Tần Lệ nhìn em bé đang nằm bên cạnh Lâm Nhã Hiên, không khỏi tán thưởng: “Nhìn đôi lông mày, nhìn cặp mắt này mà xem, giống Nhã Hiên quá!”
“Lớn lên chắc chắn sẽ xinh đẹp và thông minh giống y như Nhã Hiên!”
Người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cũng yêu thương không rời đứa nhỏ này.
Ai nấy đều khen ngợi đứa bé có vẻ ngoài xinh đẹp.
“Đúng rồi”, lúc này, bà cụ Lâm nghĩ tới một vấn đề quan trọng: “Nhã Hiên, giờ đứa bé cũng đã chào đời, đến lúc đặt cho nó một cái tên thật hay rồi đấy!”
“Đúng đúng đúng, đặt tên khá là quan trọng!”, Lâm Lợi Cương gật đầu nói: “Có điều, tên phải chú trọng rất nhiều, nhất thời khó mà quyết luôn, chi bằng chọn một cái tên mụ trước đã, gọi là Chiêu Đệ thì thế nào?”
“Chiêu chiêu cái con khỉ!”, Tần Lệ không khách khí vỗ lên đầu Lâm Lợi Cương một cái rất kêu.
“Một đứa bé xinh đẹp thông minh như vậy mà ông lại gọi nó là Chiêu Đệ, ông nghĩ kiểu gì thế?”
“Ông mà dám đặt tên này cho con bé thì tôi cũng dám tuyệt giao với ông!”
Những người khác trong nhà họ Lâm và nhà họ Tần cũng phì cười.
“Con đã nghĩ xong cả rồi”, lúc này, Lâm Nhã Hiên liên tiếng nói: “Tên của con bé sẽ là Lâm Tuyệt Hàn!”
“Lâm Tuyệt Hàn?”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Lợi Cương cẩn thận suy tư, đột nhiên liền hiểu ra: “Tuyệt Hàn?”
“Bố biết rồi, Nhã Hiên, con đặt cái tên này cho đứa bé là muốn…”
Vào lúc mà Lâm Lợi Cương đang nói rất hào hứng, Tần Lệ vội vàng dùng một chân giẫm mạnh lên chân của Lâm Lợi Cương.
“Tần Lệ, bà làm…”, Lâm Lợi Cương đang định trách móc Tần Lệ, thấy Tần Lệ ra hiệu bằng ánh mắt thì đột nhiên hiểu ra, cũng ngậm mồm không nói thêm gì nữa.
Bởi vì Lâm Lợi Cương đã nhìn ra sắc mặt của Lâm Nhã Hiên không tốt lắm.