Mục lục
Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Lâm Nhã Hiên không thể nào ngờ rằng Mục Hàn đã mất tích gần nửa năm, lúc này lại trở về.  

             Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đầu óc Lâm Nhã Hiên trống rỗng.  

             Không chỉ Lâm Nhã Hiên mà Phương Viên cũng ngây người ra.  

             Hai người phụ nữ kinh ngạc nhìn Mục Hàn.  

             Còn Mục Hàn vẫn đang mặc quân phục rằn ri của ngày hôm qua, do anh phải chiến đấu chém giết trên chiến trường một thời gian dài nên đã rất cũ rách, nhưng sát khí trên người anh vẫn hết sức nồng đậm.  

             Thực ra Mục Hàn cả đêm qua đều không ngủ.  

             Trong đầu anh đã tưởng tượng ra vô số cảnh lúc anh quay về với Lâm Nhã Hiên.   

             Cho đến rạng sáng, Mục Hàn không chào hỏi tứ đại chiến thần và Viên Duy Nhất mà lên đường đi tìm Lâm Nhã Hiên luôn.  

             Vừa vào quán trà, anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.  

             Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn ngơ ngác nhìn nhau.  

             Không biết người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt này là ai.  

             “Nhã Hiên, là anh đây!”, Mục Hàn sải bước đi nhanh về phía cô, khẽ liếc sang đứa bé đang được ôm trong lòng Phương Viên, không khỏi vui mừng nói: “Đây là...”  

             Mục Hàn bước tới.  

             Đứa bé trong tay Phương Viên cũng chớp đôi mắt sáng long lang nhìn Mục Hàn.  

             Hơn nữa còn bật cười khúc khích.  

             Nụ cười ngây thơ này ngay lập tức khiến cả người Mục Hàn như có một luồng điện chạy ngang.  

             Mục Hàn có thể chắc chắn rằng đây là con của mình.  

             Đặc biệt là khi đứa trẻ cười, trông giống hệt Lâm Nhã Hiên.  

             Mục Hàn không nói lời nào mà bước tới, bế đứa trẻ từ tay Phương Viên.  

             "Này, này, này!", chị Nguyệt đi theo Lâm Nhã Hiên cùng Phương Viên thấy vậy lập tức bực mình nói: "Cậu là ai? Mau bỏ đứa nhỏ xuống cho tôi!"  

             Để chăm sóc Hàn Hàn, Lâm Nhã Hiên đã đặc biệt trả lương cao thuê chị Nguyệt về.  

             Chị Nguyệt vừa thấy một người đàn ông chưa từng gặp mặt muốn ôm đứa bé liền rất không hài lòng.  

             Nhất là sau một thời gian chăm sóc, chị Nguyệt rất hiểu tính khí của đứa trẻ, cô bé này rất rụt rè, không cho người lạ bế, bằng không sẽ khóc không ngừng.  

             Tuy nhiên, Mục Hàn chỉ để ý đến cô bé nên nào có nghe được tiếng chị Nguyệt đang hét.  

             Điều khiến chị Nguyệt ngạc nhiên là cô bé nằm trong vòng tay của Mục Hàn thế mà không khóc, ngược lại còn rất yên lặng, đôi mắt ngấn nước đang chớp chớp nhìn Mục Hàn.  

             Lâu lâu lại cười khoái chí.  

             Cô bé thậm chí còn vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm chạm vào mặt Mục Hàn.  

             Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, lưa thưa vài cái răng, bập bẹ nói: “Bố... bố... bố”.  

             Nghe thấy giọng nói non nớt này, trái tim của Mục Hàn run lên, trong tích tắc như có một luồng điện ấm áp chạy khắp cơ thể.  

             Mặc dù nói chưa rõ, nhưng Mục Hàn vẫn biết rõ ràng rằng cô bé đang nói chữ "Bố".  

             “Đây là con của tôi!”, trong lòng Mục Hàn tràn ngập niềm vui sướng.  

             Nếu người dân Hoa Hạ biết rằng người anh hùng vĩ đại trong tâm trí họ đang được hưởng niềm vui làm bố lần đầu tiên không khác gì những người bình thường như họ, e là họ sẽ há hốc mồm mất.  

             Lúc Lâm Nhã Hiên rảnh rỗi, cô thường ngẩn ngơ nhìn bức ảnh chụp chung của cô và Mục Hàn.  

             Vì vậy, Hàn Hàn đương nhiên có ấn tượng sâu sắc với người trong bức ảnh chụp cùng mẹ.  

             Hàn Hàn biết rằng người trong bức ảnh là bố cô bé.  

             “Đúng rồi, bố đây!”, Mục Hàn vui mừng khôn xiết, còn học theo giọng nói bập bẹ của đứa bé, khẽ gật đầu.  

             “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”, chị Nguyệt lập tức ngắt lời Mục Hàn, rất không thân thiện quát: “Cái cậu này, mời cậu trả đứa bé lại cho tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”  

             Chị Nguyệt nói với vẻ mặt cảnh cáo.  

             Dù sao mấy năm gần đây, lũ buôn người đã trở nên tinh vi hơn.  

             Bọn chúng hoàn toàn có thể bắt cóc đứa trẻ ngay trước mặt bố mẹ mà không hề hay biết.  

             “Làm ơn đừng hiểu lầm tôi!”, Mục Hàn cảm nhận được thái độ thù địch của chị Nguyệt, vội vàng giải thích: “Tôi là bố của đứa bé!”  

             “Cậu là bố của cô bé sao?”, chị Nguyệt hừ một tiếng đầy lạnh lùng: “Chả biết kẻ buôn người này chui từ đâu ra nữa, có quỷ mới tin!”  

             "Bố của đứa bé đã mất từ sáu tháng trước rồi".  

             Mục Hàn biến mất trước trận chiến, Lâm Nhã Hiên thay chồng ứng chiến, chuyện này đã được lan truyền đi khắp nơi, có ai mà không biết chứ?  

             Là người được Lâm Nhã Hiên mời về nên đương nhiên chị Nguyệt biết rất rõ chuyện này.  

             “Đã mất rồi sao?”, Mục Hàn sửng sốt, sau đó lại nói: “Chị hãy tin tôi, tôi đúng là bố của đứa bé mà!”  

             Mục Hàn cũng nâng đứa nhỏ trong tay nói: "Nhìn xem, đứa bé đang cười với tôi đây này!"  

             "Vừa rồi đứa bé còn gọi tôi là bố!"  

             "Chuyện này...", chị Nguyệt cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.  

             Phản ứng hôm nay của cô bé quả thực có phần bất thường.  

             Cô bé thậm chí còn gọi một người đàn ông xa lạ ăn mặc rách rưới này là “bố”  

             Dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, còn chưa phát triển tư duy, nếu đối phương thật sự là một kẻ buôn người thì có khi không thể nào khiến một đứa bé gọi anh là bố được!  

             “Để tôi!”, thấy chị Nguyệt có vẻ không biết làm thế nào, Ngụy Tấn vì nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Lâm Nhã Hiên một phen, thế là lập tức bước tới trước mặt Mục Hàn, chất vấn: “Anh này, anh nói rằng anh là bố của đứa bé, vậy thì tôi xin hỏi người làm bố là anh đây đã đặt tên cho đứa bé là gì?"  

             “Đúng đấy!”, Lâm Đại Tiêu đang đứng ở bên cạnh cũng hùa theo: “Cậu nói tên đứa bé xem nào”.  

             Hắn thậm chí còn giơ nắm đấm lên: "Nếu cậu không nói được thì... Hừ!"  

             Nghe thấy những lời của Ngụy Tấn và Lâm Đại Tiêu, Mục Hàn sững sờ.  

             Bởi vì Mục Hàn bị hỏi đúng chỗ rồi.  

             Anh thực sự không biết Lâm Nhã Hiên đã đặt cho cô bé tên gì.  

             Nhìn thấy dáng vẻ này của Mục Hàn, Ngụy Tấn lập tức hiểu ra, lạnh lùng nói: "Đến tên của con mình còn không biết mà dám nhận là bố của đứa bé à?"  

             "Tôi chắc đến tám chín mươi phần trăm anh là bọn buôn người rồi!"  

             “Tôi không buôn người!”, Mục Hàn bực mình nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà nói linh tinh!”  

             “Tôi nói linh tinh sao?”, Ngụy Tấn nhếch môi cười đểu, hắn tiến lên một bước, đẩy Mục Hàn một cái: “Anh còn không rời đi thì tôi không khách khí với anh nữa đâu!”  

             Nhưng ngay giây tiếp theo lại xuất hiện một cảnh tượng khiến Ngụy Tấn hết hồn.  

             Mục Hàn thế mà há mồm phun ra một ngụm máu.  

             Toàn bộ đều phun thẳng vào mặt Ngụy Tấn.  

             "Hả? Máu?", Ngụy Tấn giơ tay sờ mặt, toàn là máu, lập tức kinh ngạc kêu lên: "Tôi có dùng sức đâu, làm gì đến mức đẩy anh phun ra cả máu chứ?”  

             Là người đứng thứ ba trong TOP cậu chủ thủ đô, Ngụy Tấn vẫn biết mình mình nên ra tay nặng nhẹ thế nào.  

             Không nói đến Ngụy Tấn, ngay cả Mục Hàn lúc này cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc như hắn.  

             Phải biết rằng Mục Hàn không chỉ có mệnh cách cứng cỏi mà thể chất cũng rất mạnh mẽ.  

             Anh đã đạt đến cấp độ yêu quái.  

             Đây cũng là lý do chủ chốt khiến Mục Hàn có thể từ một binh lính nhanh chóng trở thành đại thống soái chỉ trong một thời gian ngắn.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK