Chương 543: Vua sát thủ Châu Âu bại trận
Sau khi trượt từ tầng cao nhất xuống dưới, Henry tiếp tục đuổi theo Mục Hàn và Từ Hồi Xuân.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
Hắn lại bắn thêm ba phát đạn nữa.
Mặc dù tốc độ của Henry rất nhanh nhưng phản ứng của Mục Hàn lại nhanh hơn.
Mục Hàn gần như dẫn Từ Hồi Xuân thoát khỏi sự truy đuổi đe dọa đến tính mạng với tốc độ âm thanh.
“Hừ?”, Henry không khỏi híp mắt: “Thú vị đấy!”
Henry là vua sát thủ ở Châu Âu, ra tay ám sát năm trăm linh một lần, chưa một lần thất bại.
Hơn nữa mỗi lần ra tay, Henry đều giết chết mục tiêu trong một lần bắn, chưa từng có phát bắn thứ hai.
Ngay cả lần đột nhập vào Lầu năm góc ở Mễ Quốc để ám sát tổng tư lệnh cũng vậy.
Nhưng lần này Henry liên tục nổ mấy phát súng mà vẫn chưa bắn trúng đối phương.
Điều này mang đến cho Henry cảm giác như gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Mà những sát thủ chưa từng thất bại đã lâu giống Henry tất nhiên sẽ tràn đầy lòng hiếu thắng với đối thủ ngang cơ.
Sau khi tránh được sự truy đuổi đe dọa đến tính mạng của Henry, Mục Hàn dẫn Từ Hồi Xuân đến một nơi khá vắng vẻ.
Có vẻ như nơi này trước đây là một nhà máy thép nhưng có vẻ bỏ hoang đã lâu.
Cũng may nhà máy thép bỏ hoang này có rất nhiều thứ để che chắn, Mục Hàn có thể để Từ Hồi Xuân ở nơi an toàn, sau đó mới rảnh tay tập trung đối phó với Henry.
Henry cũng đuổi theo Mục Hàn và Từ Hồi Xuân đến đây.
Nhưng nửa đường Henry lại vứt khẩu bắn tỉa trong tay đi.
Mà đến một ngõ rẽ lại lấy vali mật mã xách tay ra.
Mở ra xem thì bên trong là các loại linh kiện của súng.
Sau khi giành giật với thời gian nhanh chóng lắp ráp xong thì những linh kiện súng này được Henry lắp thành một khẩu súng Bazooka.
Henry vác súng Bazooka trên vai, không hề chậm trễ mà lập tức hành động.
Sau đó hắn lao vào màn đêm.
Đi vào bên trong nhà máy thép bỏ hoang – nơi Mục Hàn và Từ Hồi Xuân trốn, Henry cẩn thận tìm khắp nơi.
“Vua sát thủ Châu Âu Henry!”, lúc này giọng của Mục Hàn vang lên: “Không ngờ anh lại xuất hiện trong lãnh thổ Hoa Hạ, lẽ nào anh không biết Hoa Hạ là cấm địa của sát thủ nước ngoài và lính đánh thuê sao?”
Nghe vậy, Henry lập tức xác định được vị trí của Mục Hàn.
Ánh mắt lóe lên sự sợ hãi không tên.
Hiển nhiên lời nói của Mục Hàn đã làm Henry chấn động.
“Tôi từng nghe nói đến chuyện này”, Henry cố ý tỏ ra bình tình nói: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
“Sau khi trừ khử anh, tôi sẽ rời khỏi Hoa Hạ ngay, dù quân đội Hoa Hạ biết tôi đến thì lúc đó tôi cũng đã đi rồi, các anh có thể làm gì được tôi?”
“Quả nhiên mục tiêu của anh là tôi!”, Mục Hàn nắm được trọng điểm trong lời nói của Henry, anh nhếch môi nói: “Vậy ai đã thuê anh đến giết tôi?”
“Anh này, rất xin lỗi tôi không thể nói cho anh biết!”, Henry lắc đầu nói: “Tôi biết với tôi, dù sao anh đã là người chết rồi, dù tôi có nói bí mật này cho anh biết cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đây là tính chuyên nghiệp khi làm việc của tôi, tôi làm việc thay người khác chưa bao giờ để lộ danh tính của bất kỳ chủ thuê nào”.
“Nếu anh thật sự muốn biết thì đi hỏi Thượng Đế đi!”
Dù Henry là sát thủ, công việc là giết người nhưng hắn vẫn rất có uy tín, thảo nào có thể trở thành vua sát thủ nổi tiếng như vậy.
Lúc nói chuyện, Henry đã bóp cò súng Bazooka.
Thấy vậy Mục Hàn lập tức nhảy đến vật chắn phía sau.
“Pằng!”
Một viên đạn được bắn ra từ khẩu súng Bazooka.
Độ giật của khẩu súng này rất mạnh, thậm chí làm Henry đau cả bả vai.
Sau khi bắn trúng mục tiêu, vật chắn mà Mục Hàn nhảy vào trốn lập tức bị nổ thành một cái hố lớn, khói lượn lờ xung quanh, có thể thấy sức công phá của súng Bazooka rất lớn.
“Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi!”, Henry híp mắt đi đến chỗ hố lớn đó.
Hắn muốn kiểm tra xem Mục Hàn đã bị nổ thành trăm mảnh hay chưa.
Thế nhưng Henry còn chưa đi được hai bước thì bóng dáng của Mục Hàn lại xuất hiện.
“Cái gì?”, Henry không khỏi biến sắc, kinh ngạc thốt lên: “Anh chưa chết sao?”
“Sao… sao có thể chứ?”
Theo Henry thấy, cực công phá của khẩu súng Bazooka rất lớn, tốc độ lại cực nhanh.
Dù có là võ sĩ cấp cao cũng không để tránh được một phát chí mạng của súng Bazooka.
Nhưng Mục Hàn lại làm được.
Mọi người đều biết Mục Hàn vốn đã có tốc độ vượt cả tốc độ âm thanh, tránh được sự công kích của súng Bazooka. Đây chẳng qua chỉ là một kỹ năng nhỏ với Mục Hàn mà thôi.
“Không thể tin được!”, Henry vẫn còn bị kinh hoảng.
“Được rồi, đừng nghi hoặc nữa!”, Mục Hàn khẽ cười nói: “Chuyện không tin được còn ở phía sau đó!”
Cả người Mục Hàn lao về phía Henry nhanh như chớp.
Henry lập tức hoàn hồn muốn tránh đi tấn công của Mục Hàn cũng đã muộn.
Lúc này Henry thực hiện hành động có tính tự sát.
Trong vài giây, hắn lắp đạn pháo vào súng Bazooka rồi bắn vào Mục Hàn đang đến gần.
Vì uy lực của đạn pháo súng Bazooka rất lớn, một khi bắn trúng Mục Hàn thì Henry ở khoảng cách gần như vậy cũng không thể sống sót.
Nhưng điều khiến Henry càng kinh ngạc hơn là Mục Hàn lại có thể tránh được tấn công của súng Bazooka lần nữa, còn trong khoảng cách gần như vậy.
Đạn pháo nổ tung trên đống đổ nát rất xa ở đằng sau Mục Hàn.
Henry không chút do dự vứt súng Bazooka xuống, quay đầu bỏ chạy.
Là vua sát thủ Châu Âu, tốc độ tháo chạy của Henry cũng rất nhanh.
Mục Hàn vừa truy đuổi vừa hô lên với Từ Hồi Xuân đang trốn: “Thần y Từ, trên người ông có dao mổ đó không?”
“Có đây”, Từ Hồi Xuân đáp.
“Ok!”, Mục Hàn nói: “Mượn dao mổ của ông dùng một lát”.
Từ Hồi Xuân lập tức xuất hiện đằng sau vật che chắn rồi ném dao mổ về phía Mục Hàn: “Bắt lấy này đại ca”.
Con dao mổ bay lên theo một vòng cung, Mục Hàn chuẩn xác bắt được.
Sau khi nhận lấy dao mổ, Mục Hàn không hề dừng lại mà thuận thế ném vào lưng Henry.
“Phập!”
Con dao mổ chuẩn xác đâm vào sau lưng Henry.
Henry phụt ra ngụm máu, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Thấy ánh mắt của Mục Hàn, hắn không thể tin được nói: “Anh… anh…”
“Tôi nói rồi, Hoa Hạ là cấm địa của sát thủ và lính đánh thuê!”, Mục Hàn đi đến, híp mắt cười nói: “Dù anh có là vua sát thủ ở Châu Âu hay vua sát thủ thế giới đi chăng nữa thì khi vào lãnh thổ Hoa Hạ, kết cục chỉ có chết thôi”.
Trên dao mổ của Từ Hồi Xuân có kịch độc, dù Henry chỉ trúng một dao nhưng không có khả năng sống tiếp.
“Tôi biết anh không cam lòng”, Mục Hàn nói tiếp: “Tôi biết anh trọng chữ tín không chịu nói cho tôi biết người thuê anh là ai, nhưng tôi có thể nói cho anh biết thân phận thật của tôi”.
Mục Hàn ghé sát lại gần tai Henry nhỏ giọng nói.
Sau khi biết được thân phận thật của Mục Hàn, đôi mắt Henry hiện lên vẻ thư thái.
Sau đó thanh thản nhắm mắt lại.
Vì nơi này khá gần với khu nhà chiến khu nên đám người Hoàng Điểu cũng nhận được tin tức về cuộc đấu giữa Mục Hàn với Henry.
Chẳng bao lâu, đám người Hoàng Điểu đã chạy đến.