Chương 213: Danh thủ quốc gia đã sống hơn một trăm tuổi
Điều này làm Phương Viên cực kì sốt ruột.
Không nghi ngờ gì nữa, hàng trăm nghìn ngôi sao mạng xã hội đồng loạt hủy hợp đồng rõ ràng là bị Tiểu Viên Tử đứng đằng sau giật dây.
Xem ra Tiểu Viên Tử cũng rất có sức ảnh hưởng trong giới ngôi sao mạng xã hội.
Mà chuyện này khiến danh tiếng của tập đoàn Phi Long càng xuống dốc.
Sản phẩm chủ yếu máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới vừa được tung ra đều thành hàng khó bán.
Thậm chí mấy ngày trước, những khách hàng đã đặt đơn số lượng lớn cũng không hẹn mà cùng gọi điện tới báo hủy đơn với Phương Viên.
Vừa nhậm chức phó tổng giám đốc mà đã gặp phải chuyện này khiến Phương Viên cực kì đau đầu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sản phẩm máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới coi như bỏ.
Số vốn lớn đầu tư vào ban đầu chẳng khác nào trở thành lãng phí.
Vừa nghĩ đến những chuyện này đều là do Mục Hàn mà ra, còn mình lại không làm gì được anh ta khiến Phương Viên vô cùng buồn bực.
“Mục Hàn, anh tạm nghỉ một tuần đi!”, tuy Phương Viên không sa thải Mục Hàn được, nhưng vẫn có thể khiến Mục Hàn tạm nghỉ có lương.
Bây giờ Phương Viên không muốn nhìn thấy Mục Hàn.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
“Tạm nghỉ thì tạm nghỉ, chẳng sao cả, dù sao lương vẫn phát bình thường”, Mục Hàn nhún vai.
Mục Hàn đi thẳng ra khỏi tập đoàn Phi Long.
Nhân lúc không đi làm, Mục Hàn điều tra một chút về thị trường khách hàng.
Phát hiện ra vào khoảng thời gian máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới ế hàng, có một tập đoàn về phương diện y tế đột nhiên quật khởi là tập đoàn Phóng Mục đã tiến công vào thị trường khách hàng.
Sản phẩm mà tập đoàn Phóng Mục dùng để thay thế máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới lại chính là sáng tạo kĩ thuật cốt lõi của tập đoàn Phi Mục vào sáu năm trước.
Sau khi chỉ thị Mộ Dung Phong điều tra, Mục Hàn mới biết hóa ra tập đoàn Phóng Mục là sản nghiệp của nhà họ Mục thủ đô.
Nhà họ Mục thủ đô lại tiến quân vào thị trường Sở Bắc ngay lúc này rõ ràng là nhắm vào Mục Hàn và tập đoàn Phi Long.
Với thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô thì không khó để điều tra ra quan hệ giữa Mục Hàn và tập đoàn Phi Long.
Hiển nhiên, lượng tiêu thụ của máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới bằng không chắc chắn là do nhà họ Mục ở thủ đô đã động tay vào.
“Nhà họ Mục thủ đô, liên tiếp tổn thất Mục Phi Long và Mục Vãn Trang vẫn chưa đủ sao?”, Mục Hàn cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến các người tiếp tục nếm mùi hao binh tổn tướng!”
Bây giờ đã không thể đi làm nữa, Mục Hàn bèn quay về biệt thự Hoàng Đình số 1.
Phương Viên đã gọi điện nói cho Lâm Nhã Hiên biết chuyện ở tập đoàn Phi Long.
Cho nên khi Mục Hàn về tới nhà, đương nhiên là Lâm Nhã Hiên không vui vẻ gì.
“Mục Hàn, em biết bảo anh quỳ gối xin lỗi một hot girl mạng đúng là làm khó anh. Nhưng cứ coi như là giúp Phương Viên một tay, anh cũng nên đi đi chứ! Đàn ông co được dãn được, không cần phải so đo như thế”.
“Anh nghĩ kĩ lại đi, nếu vì chuyện này mà tập đoàn Phi Long sụp đổ, sau này anh phải làm sao, chuẩn bị thất nghiệp à?”
“Không dễ gì mới làm được chức đội trưởng đội bảo vệ, cố gắng thêm một chút, nói không chừng còn có thể bước lên hàng ngũ lãnh đạo cao cấp thì sao!”
“Anh quên giao hẹn với nhà họ Tần rồi à?”
Mục Hàn vừa vào nhà, Lâm Nhã Hiên đã mắng xối xả.
“Không bao giờ!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Mục Hàn này quỳ trời, quỳ đất, quỳ trước bố mẹ, chứ tuyệt đối không quỳ trước một đứa hot girl mạng đạo đức tồi tệ!”
“Anh… thật sự làm em tức chết rồi!”, Lâm Nhã Hiên thấy không khuyên được Mục Hàn, vừa nghĩ tới bộ dạng uất ức của Phương Viên khi gọi điện thoại cho mình, cô lại tức giận giậm chân, chỉ tay ra ngoài cửa: “Cơm tối anh tự lo đi!”
Mục Hàn càng cứng rắn, Lâm Nhã Hiên càng cảm thấy có lỗi với Phương Viên.
Dù sao chuyện là do Mục Hàn gây ra.
Mục Hàn bất lực, biết Lâm Nhã Hiên đang vô cùng tức giận nên không dám phản bác.
Chỉ đành ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Vốn định đến chỗ Phương Viên ăn chực, thuận tiện nói chuyện đàng hoàng với cô ta, nào ngờ khi Phương Viên vừa mở cửa ra, nhìn thấy là Mục Hàn thì lập tức đóng sầm cửa lại.
Bị chặn ngoài cửa, Mục Hàn đành đi ra phố, chuẩn bị ăn tùy tiện món nào đó.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán bánh kếp chiên, Mục Hàn bị hấp dẫn bởi mùi thơm đặc trưng của hàng quán ven đường này.
Đúng lúc có hơi đói bụng.
Thế là anh lấy hai tệ ra mua một cái bánh kếp, vừa đi vừa ăn.
“Cô chủ, cô nhìn kìa”.
“Người đó không phải là Mục Hàn sao?”
Lúc này, một chiếc Porsche 911 chạy ngang qua.
Tài xế nói với Đường Yên Nhiên đang ngồi ở ghế lái phụ chơi điện thoại.
“Haizz, đúng thật là, haizz!”, Đường Yên Nhiên liếc nhìn, không khỏi cười khẩy: “Đó là bữa tối của anh ta đấy hả? Sa sút đến mức bữa tối phải ăn bánh kếp chiên rồi, lại còn vọng tưởng ỷ vào việc cứu được ông nội tôi một lần để đòi mười tỷ!”
“Đúng vậy!”, tài xế gật đầu đáp: “Tôi thấy loại người này đúng là đáng đời! Lòng tham không đáy!”
“Cô chủ nói xem, nếu anh ta không tham lam thì bây giờ thế nào cũng trở thành tỷ phú rồi”.
“Sau đó ngồi ở nhà hàng món Tây, yên tĩnh ăn bữa tối, không sướng sao?”
“Tiểu Lưu, dừng xe”, lúc này Đường Yên Nhiên nói.
Đường Yên Nhiên xuống xe, sau đó đi thẳng tới chỗ Mục Hàn, giở giọng chế giễu: “Này, cơm tối chỉ ăn cái đấy à, nghèo khó thật nhỉ?”
Nói xong, Đường Yên Nhiên lấy một xấp tiền mặt màu đỏ từ trong túi xách Chanel đeo chéo ra, huơ qua huơ lại trước mặt Mục Hàn: “Nào, để tôi mời anh ăn bữa cơm ngon hơn!”
Không đợi Mục Hàn trả lời, Đường Yên Nhiên đã vứt thẳng xấp tiền vào người Mục Hàn.
“Hửm?”
Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Người phụ nữ này lại dám lấy tiền ra đập vào người mình?
Đường Yên Nhiên quay trở lại xe, cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Cô chủ, vừa rồi cô đúng là phóng khoáng!”, tài xế vội vàng tâng bốc: “Cô lấy tiền đập vào người thằng nhóc đó, làm thằng nhóc đó ngây người ra luôn rồi”.
“Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ vui mừng chết mất!”
“Nhiều tiền như vậy mà có được thật dễ dàng!”
Sau khi Đường Yên Nhiên quay về biệt thự nhà họ Đường đã kể lại chuyện gặp được Mục Hàn cho cụ Đường nghe.
Cụ Đường cũng cảm thấy Đường Yên Nhiên làm đúng.
“Loại người không biết vị trí của bản thân như thằng nhóc đó thì nên dạy cho một bài học, để cậu ta hiểu không phải ai cũng có thể moi tiền Đường Bắc Sơn này!”
Đường Bắc Sơn nói.
“Đúng rồi, ông nội!”, Đường Yên Nhiên lại nói: “Vừa rồi cháu nhận được tin, danh thủ quốc gia – đạo trưởng Cửu Dương sẽ tới Sở Bắc vào ngày mai!”
“Đạo trưởng Cửu Dương?”, Đường Bắc Sơn nghe vậy chợt cảm thấy phấn khởi.
“Đó là bảo vật quốc gia đấy! Ông ấy là chưởng môn đời thứ chín mươi của Đạo giáo, nghe nói đã sống được hơn một trăm tuổi, cho đến nay nét mặt vẫn rất hồng hào, rất có tinh thần. Ông ấy tuân theo nguyên tắc thời loạn xuống núi, thời bình ẩn cư của đạo sĩ, dựa vào y thuật vô song của mình cứu khổ cứu nạn, là nhân vật ở cấp bậc bảo vật quốc gia!”
“Ngay cả người đứng đầu hiện nay cũng phải nhường ông ấy ba phần!”
“Nếu có thể gặp được ông ấy thì thật sự là vinh hạnh vô cùng!”
Đường Bắc Sơn kích động một hồi, sau đó lập tức dặn dò: “Yên Nhiên, cháu mau đi lo liệu, xác định rõ thời gian, sáng ngày mai chúng ta đến sân bay quốc tế Sở Bắc, đích thân đón tiếp danh thủ quốc gia đã sống hơn trăm tuổi này!”
“Vâng thưa ông nội!”, Đường Yên Nhiên gật đầu đáp.