Mục lục
Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 307: Đường Yên Nhiên bị Thập Điện Diêm La bắt rồi

Dù còn rất trẻ nhưng Đường Yên Nhiên biết rất rõ về danh hiệu Thập Điện Diêm La của Tần Quảng Vương.

Từ nhỏ đã đi theo Đường Bắc Sơn, lo việc kinh doanh của nhà họ Đường, đương nhiên cô ta biết rõ mọi chuyện trên đời.

Dù sao cũng là cháu gái của Đường Bắc Sơn nên cô ra rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Nếu đây là cách mà Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương mời khách thì ông hãy quay về bảo ông ấy bày tỏ thành ý mời khách đi đã!”

“Một con bé nhãi ranh như cô mà cũng dám nói chuyện thành ý với ông ba sao?”, Tần Phi Dương chế nhạo, vẻ mặt khinh thường nói: “Ông ba búng tay một cái cũng có thể gọi ông nội Đường Bắc Sơn của cô đến, cô là cái thá gì chứ?”

“Tôi nói cho cô biết, đây chính là cách ông ba mời khách, cô không có quyền từ chối!”

Trương Hạo cũng ra vẻ nói: “Cô Đường, đi cùng chúng tôi đi!”

“Tôi tuyệt đối không đi”, Đường Yên Nhiên nổi giận nói: “Nếu các người còn không rời khỏi đây, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

“Báo cảnh sát ư?”, Tần Phi Dương khịt mũi: “Cô cứ báo cảnh sát đi!”

Đường Yên Nhiên lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát.

Lúc này, Tần Phi Dương lập tức đi tới trước mặt Đường Yên Nhiên, cướp lấy điện thoại của cô ta rồi bóp thành từng mảnh.

“Này…”, Đường Yên Nhiên vô cùng sợ hãi.

Tần Phi Dương mở lòng bàn tay ra, mảnh vỡ điện thoại văng tung tóe trên mặt đất.

Ông ta thờ ơ nói: “Nhóc con, đừng ép ông đây động tay động chân với cô!”

Đường Yên Nhiên hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Tôi đi cùng các ông!”

Sau khi bước vào khu nhà họ Tần, Đường Yên Nhiên đã nhìn thấy Tần Quảng Vương.

“Đây là cháu gái của Đường Bắc Sơn sao, quả thực là như hoa như ngọc!”, Tần Quảng Vương vô cùng hài lòng.

Vẻ mặt Đường Yên Nhiên đầy oán hận, tức giận nói: “Xin hỏi ông ba mời khách như vậy là có ý đồ gì?”

“Ông nội ngoan cố Đường Bắc Sơn của cô lại dám chọn đứng về phía tập đoàn Phi Long, quả thực là không coi Thập Điện Diêm La tôi ra gì!”, Tần Quảng Vương chậm rãi nói: “Tôi bắt cô đến đây là để ép ông nội cô nghe lời!”

“Ông muốn đối phó với tập đoàn Phi Long ư?”, Đường Yên Nhiên ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nói: “Nếu đã như vậy thì tôi khuyên ông ba nên dừng lại càng sớm càng tốt! Nếu không, ông chết thế nào cũng không biết đấy!”

“Tập đoàn Phi Long có người ông không động vào nổi đâu!”

“Nhãi ranh như cô lại dám nói như vậy?”, Tần Quảng Vương tức giận: “Ba mươi năm trước, lúc tôi tung hoành ngang dọc ở Sở Bắc, ai dám làm trái ý tôi nửa lời chứ!”

“Tôi thật sự rất muốn biết tập đoàn Phi Long rốt cuộc có gì ghê gớm mà lại khiến các người sợ hãi như vậy!”

Tần Phi Dương hỏi: “Ông ba, bây giờ xử lý con nhãi này thế nào?”

“Món đồ tốt như vậy đương nhiên là để dành cho hai con quỷ Âm Dương rồi!”, Tần Quảng Vương cười lớn nói: “Để hai con quỷ Âm Dương ăn uống no say đương nhiên sẽ làm việc cho tôi nhiều hơn!”

“Tôi hiểu rồi!”, Tần Phi Dương gật đầu.

Sau đó Tần Quảng Vương lại dặn dò Tần Nam: “Gọi điện cho Đường Bắc Sơn, nói với ông ta là Đường Yên Nhiên đang ở nhà họ Tần, sẽ bị dâng làm bữa ăn ngon cho hai con quỷ Âm Dương!”

“Nếu ông ta biết điều thì mau chóng đến đây!”

“Vâng thưa ông ba!”, Tần Nam cung kính trả lời.

Sau đó gọi điện cho Đường Bắc Sơn.

Biết tin Tần Quảng Vương bắt cháu gái mình, sắc mặt Đường Bắc Sơn lập tức trở nên xám xịt.

“Khốn nạn!”, cậu Đường tức giận lao ra ngoài: “Cháu phải đi cứu Yên Nhiên!”

“Đợi đã!”, lúc này, Đường Bắc Sơn gọi cậu Đường lại: “Cháu cứu nổi Yên Nhiên sao? Cháu lấy cái gì đi cứu nó?”

“Cháu nóng nảy như vậy, đi cũng chỉ có con đường chết mà thôi!”

“Vậy phải làm thế nào đây ạ?”, cậu Đường lo lắng nói: “Thập Điện Diêm La ác độc không bằng loài cầm thú, ông ta lại tặng Yên Nhiên cho hai con quỷ Âm Dương! Hai con quỷ Âm Dương là con quái vật, rơi vào tay bọn chúng, Yên Nhiên còn có thể sống sao?”

“Ông nội, hay là chúng ta báo cảnh sát?”

“Không được!”, Đường Bắc Sơn lắc đầu: “Nếu báo cảnh sát, e là Yên Nhiên sẽ chết nhanh hơn!”

“Lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt như vậy nhìn Yên Nhiên chết sao?”, cậu Đường lo lắng.

Cậu Đường vô cùng thương yêu đứa em gái Đường Yên Nhiên này.

Đường Bắc Sơn hít sâu nói: “Cách duy nhất bây giờ là nhờ người đó can thiệp vào!”

Lúc này.

Tại tập đoàn Phi Long.

“Này! Tiếc là lúc đó anh không có mặt, không nhìn thấy tôi và Vương Học Bính oai phong thế nào!”

Trong phòng bảo vệ, Vũ Minh đang tường thuật lại buổi tiệc chiêu đãi ở nhà họ Tần cho Mục Hàn nghe: “Lúc bảng hiệu sáng lên, sắc mặt của ông già Tần Quảng Vương đó liền thay đổi!”.

“Thập Điện Diêm La cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi!”, Vương Học Bính cũng gật đầu nói: “Tôi thấy, đúng là chỉ biết dọa người mà thôi!”

“Đúng vậy!”, Vũ Minh tán thành, dõng dạc nói: “Nếu đại ca mà đi, chắc chắn sẽ còn oai phong hơn chúng tôi!”

“Thứ có mắt không tròng như nhà họ Tần đuổi chị dâu và đại ca ra khỏi nhà, đúng là đám chó mù!”

Mục Hàn mỉm cười nói: “Tôi đường đường là đội trưởng đội bảo vệ, nếu đích thân đến đó thì lại nể mặt nhà họ Tần quá rồi”.

“Theo tôi thấy, hai người bọn anh đi cũng coi như đã đánh giá cao bọn họ rồi!”

“Ha ha ha, đúng vậy!”, trong phòng bảo vệ vang lên tiếng cười lớn.

Sau khi nói chuyện với Vũ Minh và Vương Học Bính, Mục Hàn lại bắt đầu phân công nhiệm vụ tuần tra.

Lúc Mục Hàn tuần tra đến tầng cao nhất của tòa nhà, nhân lúc không có ai, anh bước vào phòng tổng giám đốc.

 

“Đại ca, Sở Bắc xảy ra chuyện rồi!”, Chúc Long nhìn thấy Mục Hàn liền nói: “Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương đến Sở Bắc rồi!”

“Ông ta tổ chức tiệc chiêu đãi trong khu nhà họ Tần, bắt các gia tộc lớn ở Sở Bắc phải xếp hàng, đám người của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, Đạo Môn Lão Cửu, Đường Bắc Sơn, Mục Hạo Thần không lựa chọn đứng về phía ông ta”.

“Tên Thập Điện Diêm La độc ác này đã chặt đầu Đạo Môn Lão Cửu vào đêm đó, làm chấn động các giới ở Sở Bắc!”

“Một tên Thập Điện Diêm La nhỏ nhoi mà lại dám không coi tôi ra gì!”, Mục Hàn hừ một tiếng, nói tiếp: “Tôi vừa tổ chức xong buổi tiệc chào mừng, ông ta đã tới Sở Bắc, còn dám làm bậy, ép các gia tộc phải bày tỏ thái độ, tạo cơn gió tanh mưa bão ở Sở Bắc, đây là coi tôi như không tồn tại sao?”

“Đại ca, anh định thế nào?”, Chúc Long hỏi.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”, Chúc Long nói lớn.

Người bước vào chính là ông cháu Đường Bắc Sơn.

Hai ông cháu Đường Bắc Sơn bước nhanh vào, thở hổn hển, quỳ xuống trước mặt Mục Hàn và Chúc long, khóc lóc nói: “Đại thống soái, Thiếu tướng Chúc long, nhà họ Đường đang gặp nguy, xin hai vị ra tay giúp đỡ, cứu cả nhà ông già này với!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK