Chương 110:Điện Chủ
“Tốt nhất là ông nên giải quyết chuyện này thế nào khiến tôi hài lòng”.
Mục Hàn thấp giọng nói rồi cúp điện thoại.
“Anh dám cúp điện thoại của bố tôi? Anh đợi đấy, nhà họ Chu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
“Ha ha ha, có biết lần trước người đắc tội với tôi bị làm sao không? Hai tay hai chân đều bị tôi tự tay đánh gãy!”
Chu Húc Tài hung dữ uy hiếp.
Đợi sau khi bố hắn đến, hắn nhất định sẽ khiến tên họ Mục này sống không bằng chết!
“Mục Hàn, anh gặp rắc rối rồi!”
“Chu Đằng là người thủ đoạn nhất ở Sở Tây, nghe nói ông ta có liên quan đến hội Hắc Long! Lần này, anh lại đánh con trai duy nhất của ông ta thành thế này, chắc chắn ông ta sẽ không tha cho anh đâu”.
“Anh mau về đi! Nghĩ cách rời khỏi Sở Dương đi!”
Lâm Nhã Hiên lo lắng nói rồi lén nhét thẻ ngân hàng vào túi Mục Hàn.
“Ngốc, anh đi rồi thì em phải làm sao?”
Mục Hàn nhìn thẻ ngân hàng trong túi, lòng cảm thấy rất ấm áp. Anh nắm bàn tay hơi run rẩy của Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Anh đừng lo cho tôi! Họ có thể làm gì được một người phụ nữ như tôi chứ?”
Lâm Nhã Hiên nóng ruột giẫm chân!
“Anh sẽ không đi đâu cả”.
Mục Hàn lắc đầu.
“Cô Lâm, cô đừng lo lắng, cậu Mục nhất định sẽ có cách”.
Phương Tứ Nương cũng bước đến khuyên.
“Các người… Được! Tôi mặc kệ anh đấy!”
Lâm Nhã Hiên lo lắng đến nỗi hai mắt đều đỏ hết lên.
“Ha ha ha! Lâm Nhã Hiên, cô thật ngây thơ, chạy trốn có tác dụng sao? Ở Sở Dương nay, chỉ cần nhà họ Chu muốn thì dù có là một con ruồi cũng đừng hòng thoát!”
“Đây chính là thế lực của gia tộc lớn!”
Chu Húc Tài lại ngồi vào ghế đắc ý nói.
Mục Hàn liếc nhìn hắn bĩu môi.
Tài sản chỉ có mấy chục tỷ đã được gọi là gia tộc lớn à?
Ếch ngồi đáy giếng!
“Làm sao đây? Mục Hàn, rốt cuộc anh có quen với anh chàng đại gia siêu giàu đó không? Bây giờ nói cho anh ta biết, có lẽ anh còn có thể được cứu!”
“Hay là báo với bà nội để bà ấy nghĩ cách giúp? Mặc dù bà hơi thiên vị nhưng vào thời khắc quan trọng, có lẽ bà vẫn sẽ giúp chúng ta”.
“Mục Hàn, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy, đừng ngây ra đó nữa”.
Lâm Nhã Hiên sốt ruột đi qua đi lại, nhìn Mục Hàn vẫn bình thản như vậy, cô lại tức giận không thôi!
“Nào, vợ à, em cứ ngồi yên ở đây, chốc lát sẽ có kịch hay cho em xem!”
Mục Hàn càng cảm thấy thương tiếc khi nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên: “…”
Khoảng nửa tiếng sau.
Bên ngoài phòng VIP vang lên tiếng bước chân vội vã.
Ít nhất có khoảng mười người!
“Bố, bố! Cuối cùng bố cũng đến rồi! Bố mà còn không đến nữa là con trai bố sắp bị người ta đánh chết đấy”.
“Bố biết không? Cái tên này là một tên điên, đánh con không nói, còn mắng bố là hèn nhát không có thực lực, gặp hắn chỉ biết liếm đế giày thôi!”
Vừa thấy người đến, Chu Húc Tài vội vã bò đến ôm chân Chu Đằng, lớn tiếng khóc.
Còn hung dữ trừng hai người Mục Hàn.
Nhìn vết thương trên người Chu Húc Tài, sắc mặt Chu Đằng tái nhợt.
“Ai đánh con?”
Chu Đằng hít sâu một hơi căng thẳng hỏi.
“Bố, chính là hắn! Là cái tên ở rể nhà họ Lâm đó, một tên vô dụng mà người Sở Dương ai cũng biết! Mục Hàn!”
Chu Húc Tài hung ác nói.
Đôi mắt hắn sáng rực dường như đã thấy được kết cục bi thảm của hai người Mục Hàn.
Cộp!
Chu Húc Tài bị tiếng động đột ngột làm giật mình.
Quay đầu lại nhìn.
Vẻ mặt của hắn khó coi như ăn phải shit!
“Bố… bố… làm gì vậy?”
Chu Húc Tài khó hiểu hỏi.
“Tha mạng! Xin Điện Chủ nể tình đây là lần đầu con trai tôi phạm lỗi, hãy tha cho nhà họ Chu một con đường sống”.
Sắc mặt Chu Đằng trắng bệch, dập đầu xuống sàn.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Nhã Hiên kinh ngạc há hốc mồm.
Chu Đằng lại quỳ xuống dập đầu với Mục Hàn!
Hơn nữa vừa rồi ông ta cầu xin tha cho cả nhà họ Chu chứ không phải cứu con trai Chu Húc Tài của mình.
Còn Điện Chủ?
Tại sao ông ta lại gọi Mục Hàn là Điện Chủ?
“Bố, bố điên rồi sao? Ở đây nào có Điện Chủ gì đó đâu? Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên vô dụng, còn chẳng bằng một con chó nữa là…”
Chu Húc Tài không cam lòng nổi giận.
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết đã bị Chu Đằng đánh vào đầu.
“Thằng khốn!”
“Mày không biết mình đã đắc tội với ai đâu!”
“Mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo cả hàng trăm người nhà họ Chu chết cùng!”
Chu Đằng vừa lớn tiếng mắng vừa đạp Chu Húc Tài một phát!
Đây là Điện Chủ của Điện Long Vương đấy!
Chỉ cần một cái giậm chân của anh thôi, cả trái đất sẽ xảy ra khủng hoảng cực kỳ chấn động!
“Mục Hàn, thôi đi! Làm việc vẫn nên chừa lại cho người ta một con đường!”
Lâm Nhã Hiên lo lắng sau này Chu Đằng sẽ trả thù nên vội lên tiếng khuyên bảo.
“Được rồi!”
Cuối cùng Mục Hàn cũng lên tiếng, anh nhìn Chu Húc Tài nằm rạp trên đất như một con chó chết, lạnh lùng nói: “Hình như tôi vừa nghe hắn muốn tự tay đánh gãy tay chân của tôi!”
Chu Đằng run rẩy sau khi nghe anh nói vậy.
Vẻ mặt không hề có chút đau lòng nào mà thay vào đó là vẻ vui mừng và… biết ơn!
“Cảm… cảm ơn Điện Chủ! Cảm ơn Điện Chủ! Dù Chu Đằng có làm trâu làm ngựa cũng không thể đền đáp được ơn cứu mạng của Điện Chủ!”
Chu Đằng dập đầu cảm ơn, mặt đầy nước mắt nước mũi!
Chỉ cần có thể bảo vệ được nhà họ Chu, đừng nói là đánh gãy tay chân thằng con bất hiếu này, dù có giết hắn, ông ta cũng sẽ không nói gì!
Lâm Nhã Hiên: “…”
Người ta đánh con trai mình mà ông ta cũng có thể vui vẻ như vậy à?
Rốt cuộc hắn có phải con trai ruột của ông ta không vậy?
Lâm Nhã Hiên ngơ ngác.
“Đừng phí lời vô ích”.
Mục Hàn bất mãn nói.
“Vâng! Nó đáng chết!”
Chu Đằng lén nhìn Mục Hàn, thấy anh không vui, ông ta suýt nữa hoảng hốt đến mức hồn bay phách tán!
Ông ta vội đi đến trước mặt Chu Húc Tài, nhấc cánh tay hắn lên.
“Bố! Bố không thể làm vậy! Con… con là con trai bố, là đứa con trai duy nhất đấy!”
Chu Húc Tài run lẩy bẩy, hoảng sợ nhìn Chu Đằng.
“Răng rắc!”
Chu Đằng lấy đầu gối thúc lên một cái, hai tay nắm lấy cánh tay Chu Húc Tài bẻ đi y hệt như đang bẻ mía!
“A! Đau quá!”
Chu Húc Tài thét lên.
Cơn đau thấu trời khiến hắn suýt nữa không thở nổi.
“Bố! Bố điên rồi!”
Chu Húc Tài gào thét.
“Rắc!”
Lại thêm một tiếng rắc nữa, lần này là tay trái.
Lúc này, xương cánh tay của Chu Húc Tài như đâm thủng vào thịt, khớp xương gãy không đồng đều khiến da đầu người ta tê dại!
“Rắc!”
Chân trái.
“Rắc”.
Chân phải.
Cốp!
Chu Đằng hoàn thành xong nhiệm vụ rồi lại quỳ xuống trước mặt Mục Hàn, hai mắt vô cùng kính cẩn nhìn Mục Hàn.
Kính cẩn với anh như thần!
“Vợ à, chúng ta đi thôi!
Không thèm liếc nhìn ông ta một cái, Mục Hàn đứng dậy kéo bàn tay lạnh như băng của Lâm Nhã Hiên rồi đi ra ngoài.
“Đúng rồi, hợp tác giữa nhà họ Lâm và Chu Thị…”
Mục Hàn đứng ở cửa nói.
“Điện Chủ yên tâm, đối tác làm ăn ở Sở Dương của Chu Thị chỉ có nhà họ Lâm”.
Chu Đằng vỗ ngực đảm bảo.
Trong lòng càng ngưỡng mộ nhà họ Lâm không thôi!
Chắc hẳn phần mộ của tổ tiên được chăm chút lắm nên mới có thể leo lên cao với người có thế lực cực lớn như Điện Chủ của Điện Long Vương này.
“Mục Hàn, tại sao, ông ta lại gọi anh là Điện Chủ?”
“Có phải anh có chuyện gì giấu tôi không?”
Ánh mắt Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn sáng rực.