Chương 569 – Nguyên nhân nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi
Mục Hàn Sở Nhậm Hành nhìn quanh hội trường buổi họp thường niên rồi nói với Mục Hàn: “Đại thống soái, nơi đây người đông phức tạp, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Suy cho cùng cũng không phải chuyện vẻ vang gì, Sở Nhậm Hành cũng không muốn nói trước nơi đông người.
Mà trong đó còn liên quan tới bí mật nhà họ Sở ở Đông Hải.
“Được”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Tôi ra ngoài đợi ông”.
Nói xong, Mục Hàn lập tức rời đi.
Sở Nhậm Hành nhanh chóng theo sau.
“Không có ai quanh đây, ông có thể nói được rồi”, Mục Hàn dựa vào một gốc cây, châm điếu thuốc lá đặc biệt của chiến khu.
“Vâng, thưa đại thống soái”, Sở Nhậm Hành mở máy thu âm: “Mẹ ruột của cậu tên là Sở Vân Lệ, năm đó là đứa con gái mà tôi yêu thương nhất, không những thành thạo cầm kỳ thi họa các loại mà còn vô cùng thông minh, luôn vạch kế hoạch làm ăn cho nhà họ Sở vùng Đông Hải mà không gặp bất kỳ bất lợi nào”.
“Sở Vân Lệ?”, Mục Hàn lẩm bẩm.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Mục Hàn được biết tên của mẹ mình.
“Phải, mẹ ruột cậu tên là Sở Vân Lệ”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Lúc đó, mẹ cậu mới mười tám tuổi, vô cùng xinh đẹp, được biết đến với cái danh cô nàng xinh đẹp nhất Đông Hải, khiến bao nhiêu cậu ấm nhà giàu vùng Đông Hải hết lòng theo đuổi”.
“Cũng vào thời điểm đó đã xảy ra một chuyện thay đổi số mệnh cả đời của mẹ cậu”.
“Là chuyện gì?”, Mục Hàn hơi nóng lòng, hỏi.
“Lúc đó, nhà họ Sở vùng Đông Hải chúng tôi có nhiều lần làm ăn qua lại với vài gia tộc ở thủ đô, nhưng trên phương diện làm ăn sẽ có chỗ không thống nhất được. Do đó tôi mới cử mẹ cậu đi thủ đô, muốn để nó thay nhà họ Sở vùng Đông Hải hạ gục đối thủ. Suy cho cùng, mẹ cậu cũng có tài trong phương diện này”.
Sở Nhậm Hành liếc nhìn Mục Hàn, nói tiếp: “Nhưng sau khi mẹ cậu từ thủ đô quay về Đông Hải thì chúng tôi nhận ra nó đã có thai, chưa cưới đã mang bầu”.
Sở Nhậm Hành nói tới đây, hít một hơi thật sâu.
Mục Hàn hơi cau mày: “Nói tiếp”.
“Chưa kết hôn đã có thai, ở thời đại đó của chúng tôi là chuyện vô cùng lớn”, Sở Nhậm Hành nói: “Đặc biệt hơn nữa, mẹ cậu còn có hôn ước, đối với nhà họ Sở vùng Đông Hải, đây là vụ bê bối vô cùng lớn”.
“Hôn ước?”, Mục Hàn không khỏi sững người: “Hôn ước gì?”
“Thưa đại thống soái, là thế này”, Sở Nhậm Hành vội giải thích: “Trước khi mẹ cậu tới thủ đô thì nhà họ Sở ở Đông Hải đã đính hôn cho nó, là một gia tộc giàu có họ Triệu”.
“Theo lời ông nói, chắc chắn mẹ tôi sẽ không đồng ý với hôn ước này”, Mục Hàn cân nhắc: “Nếu không bà ấy sẽ không tới thủ đô rồi mang thai”.
“Không sai, quả thật là vậy”, Sở Nhậm Hành nói: “Lúc đó chúng tôi bắt mẹ cậu đính hôn với gia tộc giàu có họ Triệu đều vì lợi ích gia tộc, suy cho cùng việc liên hôn giữa các gia tộc giàu có, việc liên minh bền chặt là rất bình thường, cá nhân không thể nào quyết định được hôn nhân của mình”.
“Khi đó mẹ cậu nói muốn tự do theo đuổi tình yêu, không muốn chịu ràng buộc hôn ước phong kiến của gia tộc giàu có”.
“Mẹ tôi theo đuổi tình yêu tự do cũng không sai”, Mục Hàn ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Rồi sau đó lại xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện sau đó là chuyện bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi”.
Sở Nhậm Hành nói: “Sau đó chúng tôi mới biết người đàn ông khiến mẹ cậu mang thai là Mục Thịnh Uy, người kế thừa thứ nhất của nhà họ Mục ở thủ đô lúc bấy giờ”.
“Cũng là bố ruột của cậu!”
Nghe thấy ba chữ Mục Thịnh Uy, Mục Hàn cũng không khỏi run rẩy.
Mục Thịnh Uy là người bố ruột luôn bên cạnh Mục Hàn trong vài năm.
Nghe Sở Nhậm Hành nói tới đây, Mục Hàn chợt thấy chân tướng năm đó đột nhiên mình bị đuổi khỏi nhà họ Mục ở thủ đô rồi bị đuổi giết sắp lộ ra rồi.
“Thời điểm đó, Mục Thịnh Uy là người thừa kế hàng đầu của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng đã đính hôn với một thế gia khác ở thủ đô, nhưng cậu ta từng ghé qua Đông Hải một lần rồi tình cờ gặp gỡ mẹ cậu, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, khó mà tách rời”.
“Sau khi mẹ cậu tới thủ đô mới có cậu rồi mang thai trở về”.
“Nhưng nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia hàng đầu, sao có thể chịu để chuyện này xảy ra cơ chứ? Bố của Mục Thịnh Uy đã phái cao thủ tới Đông Hải uy hiếp nhà họ Sở chúng tôi để phá cái thai trong bụng đi, kể từ đó đoạn tuyệt với Mục Thịnh Uy”.
“Tuy nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi là cấp vương tộc, nhưng so với nhà họ Mục – thế gia đứng đầu ở thủ thì chỉ là con kiến. Lúc đó, chúng tôi cũng khuyên mẹ cậu đi phá thai đi. Nhưng mẹ cậu khăng khăng không chịu, chạy tới của nhà họ Mục ở thủ đô, quỳ ba ngày ba đêm trong cơn mưa vô cùng lớn, chỉ mong nhà họ Mục tha cho đứa con này”.
Nghe Sở Nhậm Hành kể tới đây, Mục Hàn hơi xúc động.
Khi Sở Lão Lục tìm được Mục Hàn, muốn Mục Hàn đi gánh tội thay cho nhà họ Sở với Tang Kiệt – quân phiệt vùng Đông Nam, cũng từng kể vài chuyện của mẹ anh, nhưng không kể chi tiết như Sở Nhậm Hành.
“Sau đó, mẹ cậu đã khiến người nhà họ Mục cảm động, bọn họ đồng ý tha cho đứa bé, nhưng sau khi sinh đứa bé ra chỉ có thể giao cho nhà họ Mục, không được dính líu gì tới mẹ cậu”.
“Do đó từ khi cậu sinh ra đã bị nhà họ Mục bế đi rồi, chúng tôi cũng không kịp tới nhìn cậu, chỉ nghe nói là đãi ngộ của cậu ở nhà họ Mục không hề giống với đãi ngộ mà cậu ấm thế gia nên có, chúng tôi đoán có thể cậu chính nhà đứa trẻ năm đó bị bọn họ bế đi”.
“Cuộc sống của tôi tại nhà họ Mục quả thật không ra gì”, Mục Hàn nghĩ tới những chuyện đã qua, hơi bùi ngùi: “Đặc biệt là sau khi Mục Sảng – anh trai tôi được sinh ra thì dù như nào đi nữa, người được gọi là mẹ đó cũng nhìn tôi không thuận mắt, luôn trách móc vô cớ”.
“Nghĩ lại lúc đó, bà ta đã định đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mục rồi”.
“Cái gọi là số mệnh sao chổi Thiên Sát Cô Tinh chẳng qua chỉ là một cái cớ để lừa mọi người”.
Giờ Mục Hàn đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao sáu năm trước đột nhiên bản thân bị đuổi khỏi nhà họ Mục ở thủ đô và nhà họ Mục còn không tiếc phái sát thủ đuổi giết.
Mọi chuyện đều là do mối nghiệt duyên của Mục Thịnh Uy và mẹ anh.
“Lúc đó, trừ việc Mục Thịnh Uy đã đính hôn với một thế gia ra thì còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng là bọn họ coi thường nhà họ Sở vùng Đông Hải chúng tôi, do vậy mới tạo nên cục diện năm đó”.
Sở Nhậm Hành nói: “Trong mắt nhà họ Mục, huyết thống của bọn họ rất cao quý, còn nhà họ Sở ở Đông Hải thì vô cùng thấp kém, không hề xứng để kết thông gia với bọn họ”.
“Còn có cái gọi là huyết thống cao quý nữa sao?”, Mục Hàn cười khẩy, sắc mặt khinh thường: “Mọi người sinh ra đều bình đẳng, đều có hai cánh tay và một cái đầu, vì sao người nhà họ Mục ở thủ đô lại cao quý hơn người khác cơ chứ?”
Mục Hàn rất ghét kiểu phân chia con người thành nhiều thứ bậc như vậy.