Mục lục
Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 648: Không muốn làm người Hoa Hạ

Người vui nhất là Ngô Giang Hào.

Ban đầu, Mục Hàn mời anh ta tham dự đám cưới, anh ta rất sẵn lòng tham dự.

Có điều, vì nguyên nhân Mục Sảng mà Ngô Giang Hào đành phải từ chối Mục Hàn.

Nhưng giờ thì không sao rồi, nhà họ Ngô có Thiên Sách Vệ – lính thân cận của đại thống soái chống lưng, ngay cả Mục Sảng cũng hết cách với anh ta.

Anh ta muốn làm gì cũng được.

Đương nhiên việc tham dự đám cưới của Mục Hàn cũng sẽ không bị Mục Sảng cản trở.

Ngô Giang Hào phấn khởi như đứa trẻ, lập tức gọi điện cho Mục Hàn: “Alo, Mục Hàn, người anh em tốt của em, em sẽ tới tham dự lễ cưới của anh!”

“Được, vậy tôi đợi cậu”, sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Mục Hàn mỉm cười.

Chỉ là một Mục Sảng nhỏ bé mà cũng muốn cản Ngô Giang Hào tham dự đám cưới của mình sao?

Lúc này, Mục Sảng cũng nhận được tin Ngô Giang Hào muốn đi tham dự đám cưới của Mục Hàn, trong lòng hết sức buồn bực Lúc đầu Mục Sảng nói muốn diệt trừ hết những người có liên quan tới Mục Hàn.

Kết quả, ngay từ lần đầu tiên đã thất bại.

Tuy bên ngoài không ai dám cười nhạo Mục Sảng, nhưng trong lòng Mục Sảng lại thấy rất khó chịu.

“Nhà họ Ngô đúng là quá may mắn, vậy mà lại sở hữu tấm huân chương đại thống soái!”, Mục Sảng cắn răng nói: “Nhưng ngoại trừ nhà họ Ngô còn có những người khác, tôi không tin những người có liên quan tới Mục Hàn đều có huân chương đại thống soái!”

Đại thống soái trăm nghìn công việc, đâu có thời gian đi bảo vệ những người có liên quan tới Mục Hàn chứ!

Trong mắt Mục Sảng loé lên tia sáng.

Khi ngày cưới đến gần, hầu như mọi khâu chuẩn bị đều đã gần xong.

Mục Hàn cũng đã tự mình viết xong thiệp mời, gửi từng người khách mà mình muốn chiêu đãi.

Tuy chỉ là tái hôn nhưng Mục Hàn lại vô cùng nghiêm túc và xem nó như lần đầu kết hôn.

Suy cho cùng, năm đó lúc kết hôn với Lâm Nhã Hiên đã không tổ đám cưới lớn.

Cho nên đây cũng được xem như là lễ cưới đầu tiên chính thức giữa hai người.

Ngay cả thiệp mời, Mục Hàn cũng tự mình đi đưa.

Nếu để mấy người đó biết, đường đường đại thống soái của quốc gia tự mình đến nhà gửi thiệp mời cho bọn họ, e là họ sẽ thấy như rồng đến nhà tôm, vô cùng vinh hạnh, nở mày nở mặt.

Mục Hàn đang trên đường về thì nhận được điện thoại của Lâm Nhã Hiên: “Alo, Mục Hàn, anh đang ở đâu thế?”

“Em đã mời hai phù dâu về nước rồi, bây giờ đang ở sân bay, hai chúng ta cùng đi đón mấy cậu ấy nhé”.

“Được, anh qua đón em ngay”, Mục Hàn gật đầu nói.

Mục Hàn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class, chở Lâm Nhã Hiên tới sân bay quốc tế của tỉnh để đón hai cô bạn thân phát triển ở nước ngoài của cô.

Hai cô bạn thân này của Lâm Nhã Hiên, một người tên là Hà Thi Vân, một người tên là Dương Thiên Bảo.

Toàn thân họ đều mặc quần áo và trang sức nhãn hiệu nước ngoài, dáng điệu cử chỉ mang đầy phong cách phương Tây, cứ hở tí là bắn tiếng Anh, cứ như sợ người khác không biết bọn họ từ nước ngoài về vậy.

Hai cô bạn thân của Lâm Nhã Hiên sống ở nước ngoài nhiều năm, nên đã bị ảnh hưởng nền văn hoá phương Tây.

Sau khi xuống máy bay, hai người họ để lộ ánh mắt ghét bỏ đối với những hành khách xung quanh.

Cứ như thể bọn họ cao quý hơn người khác một bậc.

Đặc biệt là khi hai người họ nhìn Mục Hàn, ánh mắt lộ ra sự kiêu ngạo từ trong xương tuỷ.

Dường như trong mắt họ, Mục Hàn chỉ là loại người thấp hèn bần tiện.

Chỉ khi đối diện Lâm Nhã Hiên, thái độ của bọn họ mới tốt hơn một chút.

“Nhã Hiên, thật không ngờ người chồng mà cậu chọn lại là tên vô dụng ở rể này!”, Hà Thi Vân bĩu môi nói: “Nếu biết sớm như vậy bọn mình đã không về nước rồi!”

“Phải đó”, Dương Thiên Bảo ở bên cạnh cũng nói chen vào: “Nhưng bọn mình không thể không nể mặt cậu được! Dù gì bọn mình cũng là bạn thân!”

“Nhã Hiên, không phải mình nói cậu chứ”, Hà Thi Vân lại nói tiếp: “Cậu cũng là người từng đi du học, tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn lấy được học vị, người ưu tú như cậu sao cứ phải lấy chồng Hoa Hạ thế?”

“Ở nước ngoài nhiều anh đẹp trai quý tộc như vậy, gen cũng vô cùng mạnh, tìm bọn họ không tốt hơn sao?”

“Theo mình thấy, nếu năm đó Nhã Hiên chọn ở lại phát triển ở nước ngoài cùng bọn mình thì có lẽ mắt nhìn sẽ không tệ như này”, Dương Thiên Bảo cũng tiếp lời, nói thẳng thừng: “Không phải mình cố ý hạ thấp tên vô dụng ở rể này, nhưng lấy đại một người đàn ông ở nước ngoài cũng mạnh hơn anh ta hàng nghìn lần”.

“Với điều kiện của Nhã Hiên thì tìm được cậu ấm quý tộc ở nước ngoài, kết hợp gen mạnh lại với nhau là chuyện dễ như trở bàn tay”.

“Đúng vậy”, Hà Thi Vân rất đồng ý với quan điểm của Dương Thiên Bảo: “Môi trường văn hoá ở Hoa Hạ thật tệ, Nhã Hiên là một nhân tài xuất chúng, vốn là sự tồn tại trên mây, vậy mà lại bị hun đúc thành như này!”

“Nếu biết sớm như vậy thì ban đầu mình đã nói hết lời để khuyên nhủ Nhã Hiên ở lại nước ngoài, tránh việc hôm nay về nước tìm gã đàn ông tầm thường có thể thấy trên vỉa hè ở Hoa Hạ như anh chàng này!”

Hai người phụ nữ cứ nhao nhao nói mãi không ngừng khiến Lâm Nhã Hiên cực kỳ lúng túng, cô lại không có cơ hội xen vào.

Đặc biệt là ở trước mặt Mục Hàn, bọn họ lại hạ thấp anh như vậy.

Họ không hề xem Mục Hàn như một con người.

“Mấy người câm miệng cho tôi!”, lúc này Mục Hàn tức giận hét lớn: “Mấy người luôn miệng nói đàn ông nước ngoài tốt, môi trường nước ngoài tốt, cái gì ở nước ngoài cũng tốt”.

“Vậy tôi hỏi mấy người, chẳng lẽ mấy người không phải người Hoa Hạ hay sao?”

Mục Hàn từng thấy nhiều người sính ngoại.

Nhưng phụ nữ mở miệng ra là nói nước ngoài tốt hơn như Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo thì đây là lần đầu Mục Hàn gặp.

Mấy người cuồng sính ngoại này thường dùng phúc lợi của Hoa Hạ để tận hưởng cuộc sống cao cấp ở nước ngoài nhưng lại đi bôi nhọ Hoa Hạ ở khắp nơi.

Ví dụ như sự cố bông ở Biên Cương cách đây một thời gian là do một tay phụ nữ sống ở nước ngoài bày ra, mục đích là để làm mất uy tín bông Biên Cương của Hoa Hạ và dành được sự quan tâm của các thế lực thù địch ở nước ngoài rồi đổi lấy hộ chiếu nước ngoài.

Vì trong lòng họ, bất kỳ thứ gì của nước ngoài đều tốt hơn của Hoa Hạ.

Ngay cả mặt trăng ở nước ngoài cũng tròn hơn mặt trăng Hoa Hạ nhiều.

Thậm chí sau khi ở nước ngoài một thời gian dài, bọn họ cũng mất phương hướng, thấy mình không phải người Hoa Hạ nữa mà là người nước ngoài.

Tự cho mình cao quý hơn trước mặt người Hoa Hạ.

Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo là một ví dụ vô cùng rõ ràng.

“Này! Anh vẫn không phục phải không?”, nghe thấy lời quở trách của Mục Hàn, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo cũng không vui nổi.

Hà Thi Vân càng xem thường hơn, nói: “Tôi nói cho anh biết, nước ngoài tốt hơn Hoa Hạ, hãy nhìn mấy món ăn Hoa Hạ đi, so với đồ ăn Tây ở nước ngoài thì đây chính là đồ ăn cho lợn”.

“Rồi lại nhìn đám đàn ông Hoa Hạ, thô lỗ cục mịch, cứ như chưa thấy phụ nữ bao giờ ấy, đâu ga lăng như đàn ông nước ngoài chứ?”

“Mọi người đều biết nước ngoài tốt hơn Hoa Hạ, chỉ có anh ngu dốt, còn thấy Hoa Hạ tốt!”

“Đúng vậy!”, Dương Thiên Bảo cũng đồng ý, nói thêm vào: “Còn hỏi chúng tôi phải người Hoa Hạ không ư, tôi có thể nói rõ cho anh biết chúng tôi không muốn làm người Hoa Hạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK