“Cậu!”, Mục Thịnh Uy rõ ràng đã tức phát điên rồi.
Rất rõ ràng, Mục Hàn đang cố ý.
Dùng loại đáp án như đúng mà là sai này để đùa cợt ông ta.
Có điều, Mục Thịnh Uy lại không tiện hỏi quá cặn kẽ.
Nhìn vào ánh mắt của Mục Hàn thì dường như anh đã biết về bí mật này rồi.
Thế nhưng Mục Thịnh Uy lại không dám đánh cược.
Lỡ như chuyện riêng tư mà Mục Hàn nói ra lại không phải cái bí mật kia thì sao?
Trong lòng Mục Thịnh Uy vô cùng do dự.
Nghĩ ngợi chốc lát, Mục Thịnh Uy lại hỏi: “Cậu có thể nói cụ thể hơn một chút được không?”
“Cụ thể hơn một chút?”, khoé miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Ông chắc chứ?”
Mục Hàn còn cố ý làm ra vẻ khoa trương liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, cười híp mắt nói: “Nơi này mặc dù vẫn tính là hẻo lánh, thế nhưng ông không sợ tai mách vạch rừng hay là tôi cho người mai phục sao?”
“Lẽ nào ông không lo lắng chuyện riêng tư của mình bị bại lộ à?”
“Cậu!”, Mục Thịnh Uy lại như gà mắc thóc.
Cách làm của Mục Hàn khiến cho trên người Mục Thịnh Uy không tự chủ được mà toát lên sát khí nồng đậm.
Mục Hàn cảm nhận được rất rõ loại sát khí không gì che đậy nổi này.
“Ông muốn giết tôi sao?”, Mục Hàn không khỏi bật cười lạnh lùng: “Thật không hổ là người nhà họ Mục ở thủ đô, đối với loại người như mấy người mà nói, giết người diệt khẩu là chuyện bình thường như cơm bữa nhỉ?”
“Ông muốn giết tôi thì cứ giết đi!”
“Dù gì bàn tay ông cũng nhuốm đầy máu rồi, chắc là không bận tâm đến chuyện nhiều thêm một giọt nữa đâu!”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, đồng tử của Mục Thịnh Uy không khỏi hơi co lại.
Thằng con hoang này vậy mà lại có thể cảm nhận được sát khí của mình.
Xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy.
Có điều dù là như vậy thì Mục Hàn vẫn không lọt được vào mắt của Mục Thịnh Uy.
Có điều, từ trong lời nói của Mục Hàn, Mục Thịnh Uy cũng đoán định được chắc chắn Mục Hàn đã biết cái bí mật kia của mình rồi.
Nếu không thì sẽ chẳng thể trêu đùa ông ta một cách bình thản như thế.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, bây giờ có giết Mục Hàn hay không cũng chẳng phải việc quan trọng nhất.
Từ tác phong làm việc của Mục Hàn và tính cách ngạo mạn kia, lỡ như Mục Hàn lợi dụng bí mật này để uy hiếp Mục Thịnh Uy nhằm đạt được mục đích trở về nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Thịnh Uy nên đồng ý hay là không đây?
Mục Thịnh Uy đương nhiên biết, một khi Mục Hàn trở lại nhà họ Mục ở thủ đô thì tuyệt đối sẽ không còn giống như khi trước, ai cũng có thể bắt nạt được.
Mục Hàn nắm giữ bí mật của Mục Thịnh Uy trong tay, nhất định sẽ lợi dụng bí mật này không ngừng áp chế Mục Thịnh Uy, thậm chí còn có khả năng lợi dụng thời cơ để loại trừ Mục Sảng.
Mục Thịnh Uy không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
“Không! Không thể nào!”, Mục Thịnh Uy nghĩ tới đây thì không ngừng lắc đầu nói: “Đứa con do một người phụ nữ vương tộc sinh ra thì có tư cách gì để bước vào nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”
Mục Thịnh Uy đã quyết định, dù cho bí mật bị bại lộ thì cũng sẽ không cho phép Mục Hàn trở về nhà họ Mục ở thủ đô.
Bởi vì một khi Mục Hàn trở về, nhà họ Mục ở thủ đô không chỉ mất hết thể diện mà càng có khả năng dẫn sói vào nhà, tạo nên hậu quả không thể đoán định được…
“Mục Hàn, tôi không quan tâm cậu có biết cái bí mật này hay không, thế nhưng nếu như cậu muốn dùng bí mật này để uy hiếp tôi”, Mục Thịnh Uy nói với vẻ rất đanh thép: “Tôi có thể khẳng định chắc chắn với cậu rằng cho dù cậu có tiết lộ bí mật này ra bên ngoài thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không bị chi phối mà đáp ứng yêu cầu của cậu đâu”.
“Ồ?”, Mục Hàn không khỏi bật cười: “Ông thử nói xem tôi có yêu cầu gì nào?”
“Ra vẻ cái nỗi gì”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Không phải cậu muốn lợi dụng bí mật này để đạt được mục đích muốn tôi cho phép cậu trở về nhà họ Mục ở thủ đô hay sao?”
“Vậy à?”, Mục Hàn cười lớn: “Mục Thịnh Uy, ông vẫn coi trọng bản thân và nhà họ Mục ở thủ đô thật đấy”.
“Nếu như ông đã nói như thế rồi, vậy thì tôi cũng có thể khẳng định với ông rằng, chỉ một nhà họ Mục ở thủ đô căn bản không lọt được vào mắt của tôi”.
“Ông không ngại đường xa đến tỉnh ngay trong đêm chẳng qua chỉ vì muốn xác nhận có phải tôi đã biết cái bí mật kia của ông rồi hay không”.
“Tôi có thể nói thẳng cho ông biết rằng tôi đã biết cái bí mật đó!”
Nghe lời Mục Hàn nói, hô hấp của Mục Thịnh Uy liền trở nên gấp gáp.
Quả nhiên nó biết về bí mật đó!
Có điều, Mục Thịnh Uy vẫn do dự không quyết.
Với tính cách ranh ma xảo quyệt của Mục Hàn, lỡ như nó nói bí mật của mình với người khác biết thì sao?
Một khi mình giết nó, người khác sẽ tiết lộ bí mật đó ra bên ngoài.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, cả hai đều vô cùng bất lợi.
“Ông rất lo lắng nhỉ?”, nhìn thấy biểu cảm của Mục Thịnh Uy, Mục Hàn liền nói với vẻ thú vị: “Sao thế, ông sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật này ra ngoài à? Hoặc là, ông lo lắng tôi đã nói cho người khác biết về bí mật này rồi?”
Mục Thịnh Uy nghe xong thì căng thẳng tột độ.
Mục Hàn cứ giống như đi guốc trong bụng ông ta vậy.
Mục Thịnh Uy đang nghĩ gì, Mục Hàn đều biết rõ mồn một.
“Ông yên tâm!”, Mục Hàn tiếp tục nói: “Mặc dù tôi đã biết về bí mật này rồi, thế nhưng tôi không thèm dùng bí mật này để uy hiếp ông, bởi vì loại người như ông còn chẳng đáng để tôi phải uy hiếp”.
“Cậu!”, Mục Thịnh Uy cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa, phổi sắp sửa nổ tung ra rồi.
Thằng con hoang này cũng ngạo mạn quá nhỉ?
Bản thân ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một Hoa Hạ mà trong mắt nó lại tầm thường như vậy sao?
“Tốt! Cậu thì ghê rồi! Cậu lợi hại!”, có điều lúc này Mục Thịnh Uy lại không dám chọc tức Mục Hàn nữa, chỉ gật đầu nói: “Chỉ cần cậu không tiết lộ bí mật này ra bên ngoài, tôi có thể bảo đảm với cậu rằng, không chỉ có mẹ cậu được bảo toàn tính mạng mà cả cậu tôi cũng không động tới nữa!”
Dù gì, qua vài hôm nữa là đến ngày Mục Thịnh Uy chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.
Vào thời khắc mấu chốt như thế này, Mục Thịnh Uy buộc phải giữ cho mẹ con Mục Hàn bình tĩnh, tránh cho thêm nhiều phiền toái.
Đợi đến khi ngồi vững vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô rồi lại nghĩ cách giải quyết mẹ con Mục Hàn sau.
Vậy nên, bây giờ Mục Thịnh Uy lựa chọn nhẫn nhịn.
“Ha ha! Mục Thịnh Uy, ông vẫn còn ngây thơ quá!”, Mục Hàn cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Ông cho rằng ông không động đến tôi thì tôi sẽ cảm động tới rơi nước mắt hay sao?”
Nghe Mục Hàn nói, Mục Thịnh Uy không khỏi ngơ ngác: “Cậu muốn thế nào?”
Thằng nhóc này thật sự coi nhà họ Mục ở thủ đô là hổ giấy hay sao?
Hết lần này tới lần khác khiêu khích nhà họ Mục ở thủ đô.
Nếu đổi lại là người khác thì đã bị Mục Thịnh Uy giết hơn mười lần từ lâu rồi.
“Tôi muốn nói với ông ba chuyện”, Mục Hàn giơ ba ngón tay lên, vừa đếm vừa nói: “Thứ nhất, ông bắt buộc phải thả mẹ tôi về, hơn nữa còn là vô điều kiện”.
“Nếu như mẹ tôi thiếu mất một sợi tóc thôi thì tôi cũng sẽ khiến ông phải hối hận cả đời”.
“Thứ hai”, Mục Hàn không buồn để ý tới sắc mặt khó coi của Mục Thịnh Uy, tiếp tục nói: “Tôi sẽ cho ông thời gian một năm để ông chuẩn bị cho tốt”.
“Chuẩn bị cái gì?”, Mục Thịnh Uy hơi khó hiểu.
“Một năm nữa con của tôi sẽ ra đời. Tới lúc đó, tôi sẽ thực hiện lời hứa đánh đổ nhà họ Mục ở thủ đô, khiến cho tất cả những kẻ đã từng hãm hại mẹ tôi năm xưa phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng”.
“Đặc biệt là ông, Mục Thịnh Uy!”
Mục Hàn bực bội hừ một tiếng, nói tiếp: “Ông vẫn còn chưa biết mình phải chuẩn bị cái gì sao?”