Mục lục
Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 357: Tôi chính là người mà Tưởng Đỉnh Thiên muốn đối phó

“Muốn!”

Cả thao trường lập tức vang lên tiếng trả lời rung trời.

Chẳng mấy chốc đã làm kinh động đến Tư lệnh chiến khu Sở Bắc – Trương Hùng và những người phụ tá của ông ta.

“Chuyện gì thế?”, Trương Hùng nghi ngờ hỏi: “Hôm nay Tư Mã Thanh Vân có hành động gì sao?”

Tham mưu trưởng lắc đầu, nói: “Thuộc hạ không biết, theo kế hoạch tác chiến thì hôm nay đại đội đặc chủng không có nhiệm vụ mà”.

Thế là Trương Hùng đi ra khỏi Bộ Tư lệnh, dừng chân quan sát.

Đại đội đặc chủng chỉ có mấy trăm người lại thể hiện khí thế dũng mãnh của mấy chục nghìn người trên thao trường.

Đại đội đặc chủng do Tư Mã Thanh Vân dẫn dắt được mệnh danh là tuyệt chiêu giành chiến thắng của chiến khu Sở Bắc, sức chiến đấu đứng hàng đầu, lính đặc chủng dưới trướng ai nấy đều có thể lấy một chọi trăm.

Điều khiến Trương Hùng bất ngờ là Tư Mã Thanh Vân đã chuẩn bị cho mỗi người lính đặc chủng một con ngựa chiến.

Tựa như kỵ binh thời cổ đại vậy.

“Tuy lần hành động này do đại thống soái đích thân chỉ huy, nhưng để tránh làm dư luận xã hội nghi ngờ, đại đội đặc chủng chúng ta không được sử dụng vũ khí nóng mà phải sử dụng vũ khí lạnh để chiến đấu”.

Tư Mã Thanh Vân cũng cưỡi ngựa chiến màu trắng, vung đao chỉ huy trong tay, hô lên: “Tuy binh khí không thuận tay lắm nhưng cũng đủ để đối phó với bọn xấu gây hại xã hội rồi”.

“Không biết mọi người có lòng tin không?”

“Có!”, cả thao trường lại vang lên tiếng trả lời rung chuyển trời đất.

“Được!”, Tư Mã Thanh Vân vô cùng hài lòng gật đầu: “Tất cả!”

“Nghe lệnh tôi, xuất phát!”

Dưới sự chỉ huy của Tư Mã Thanh Vân, mấy trăm con ngựa chiến rời khỏi thao trường, đồng loạt phi thật nhanh.

Cuốn lên từng đợt gió bụi.

“Là nhiệm vụ tác chiến do đại thống soái đích thân ra lệnh sao?”, nhìn theo bóng dáng Tư Mã Thanh Vân rời đi, Trương Hùng không khỏi nhíu mày: “Không biết đại thống soái bất chợt điều động đại đội đặc chủng như vậy có tình huống khẩn cấp gì nhỉ?”

“Báo cáo!”, Trương Hùng vừa dứt lời đã có lính truyền tin tới báo cáo cho Trương Hùng: “Báo cáo Tư lệnh Trương, đại thống soái vừa gửi tin báo cần điều động đại đội đặc chủng chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, lấy đó làm một trong những điều kiện sát hạch cho đại đội đặc chủng để vào biên chế Doanh trại Thiết kỵ dưới trướng tứ đại chiến thần”.

“Hóa ra là vậy”, Trương Hùng gật đầu, nhưng vẫn còn nghi ngờ: “Nhưng điều động thế này cũng hơi đột ngột”.

“Tư lệnh Trương, có lẽ tôi nhìn ra được một vài manh mối”, Tham mưu trưởng ở cạnh bên lên tiếng: “Gần đây Sở Bắc không được bình yên, nghe nói Tưởng Đỉnh Thiên – người đứng đầu tỉnh sắp đến Sở Bắc, hơn nữa còn tập hợp hơn hai mươi nghìn người trong vòng hai ngày, mục đích là để đối phó với tập đoàn Phi Long”.

“Tập đoàn Phi Long là sản nghiệp của đại thống soái, chỉ một người đứng đầu tỉnh nho nhỏ mà dám khiêu chiến với đại thống soái, chuyện này cậu ấy có thể nhịn được sao?”

“Cái gì?”, Trương Hùng lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ dựa vào Tưởng Đỉnh Thiên mà có thể tập hợp được hơn hai mươi nghìn người, hơn nữa chỉ trong vòng hai ngày sao?”

“Người như vậy đúng là quá nguy hiểm, thảo nào đại thống soái phải ra tay!”

“Nhưng mà, tôi đoán Tưởng Đỉnh Thiên vẫn chưa biết người mà mình chống đối là đại thống soái đâu”, Tham mưu trưởng cười nói: “Hơn hai mươi nghìn người này chỉ là một đám ô hợp, làm sao có thể so sánh với đại thống soái được chứ?”

“Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!”

“Vả lại, bất kể Tưởng Đỉnh Thiên và hai mươi nghìn người kia là trứng hay là đá, tôi cảm thấy chiến khu Sở Bắc chúng ta cũng phải hành động thôi”, Trương Hùng trầm ngâm nói: “Đại thống soái lại bị người ta nhằm vào trong khi đang ở chiến khu chúng ta, nếu sau cùng chiến khu chúng ta lại không hay biết gì, vậy không phải chứng tỏ chúng ta quá bất tài hay sao?”

“Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ chưa phải lúc chúng ta ra tay”, Tham mưu trưởng xem xét thời thế, phân tích: “Nếu đại thống soái đã ra lệnh điều động Tư Mã Thanh Vân mà không thông qua chúng ta, xem ra cậu ấy định tự mình giải quyết người được gọi là đứng đầu tỉnh – Tưởng Đỉnh Thiên kia”.

“Thứ nhất có thể trừ hại cho dân”.

“Thứ hai, quả thật có thể kiểm tra năng lực ứng phó của đại đội đặc chủng của Tư Mã Thanh Vân”.

“Nếu chúng ta vượt quyền làm thay việc người khác, e rằng sẽ phá hỏng kế hoạch của đại thống soái”.

“Có lý”, Trương Hùng gật đầu, bày tỏ đồng ý: “Tham mưu trưởng, may là có ông, nếu không thì tôi đã phá hỏng kế hoạch tác chiến của đại thống soái mà không biết”.

Lúc này.

Ở tỉnh, hơn hai mươi nghìn người mà Tưởng Đỉnh Thiên triệu tập đến đã đồng loạt ra quân.

Hơn một trăm chiếc xe buýt lái ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Tưởng, trên xe chở đầy người, hình thành một con rồng thật dài trên đường phố của tỉnh. Lúc đi ngang qua ngã tư còn không nhìn đèn đỏ mà cứ đi thẳng.

Mọi chiếc xe đi ngang qua cũng chỉ có thể tránh thật xa.

Bọn họ đều cho rằng có nhân vật to lớn nào đó đến tỉnh.

Sau khi ra khỏi tỉnh, hơn một trăm chiếc xe buýt chia làm bốn ngả, từ bốn phương tám hướng tụ lại Sở Bắc.

Tưởng Đỉnh Thiên ngồi trong chiếc xe Cullinan, mắt khép hờ.

Giống như đang nghỉ ngơi vậy.

Theo sau chiếc Cullinan còn có một chiếc xe vận tải, chở mười tám cỗ quan tài trong thùng xe.

Đó là quan tài Tưởng Đỉnh Thiên chuẩn bị cho mười tám vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phi Long.

Lần này đến Sở Bắc, Tưởng Đỉnh Thiên muốn chôn vùi tập đoàn Phi Long hoàn toàn.

Qua khỏi đường cao tốc, một tấm biển đề “địa phận Sở Bắc” xuất hiện ở ven đường.

Ngay lúc ấy, chiếc xe Cullinan đột nhiên dừng lại.

Bấy giờ Tưởng Đỉnh Thiên mới mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, quát hỏi: “Chuyện gì đấy?”

Thu Bá ngồi ở ghế phó lái trả lời: “Thưa cụ, trước mặt có mấy chiếc xe việt dã chặn đường chúng ta”.

“Dám chặn đường của Tưởng Đỉnh Thiên này sao?”, Tưởng Đỉnh Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “Giải quyết bọn họ cho tôi!”

“Vâng!”, thế là Thu Bá xuống xe.

 

Đồng thời xuống xe cùng Thu Bá còn có Tai Ương trông vô cùng bình thường.

“Ông chính là Tưởng Đỉnh Thiên à?”, Mục Hàn tựa vào xe việt dã, biểu cảm lười nhác, vô cùng nhàn nhã hút thuốc lá đặc biệt của chiến khu, liếc nhìn Thu Bá: “Tôi chờ ông đã lâu!”

Còn Chúc Long và Quỳ Ngưu lại tựa vào bên kia của xe việt dã, bộ dạng rất là buồn chán.

“Cậu biết thân phận của chúng tôi mà còn dám chặn đường chúng tôi?”, Thu Bá không khỏi trở nên cảnh giác, vô thức hỏi: “Các cậu là người của tập đoàn Phi Long sao?”

“Không sai”, Mục Hàn mỉm cười, gật đầu đáp: “Tôi chính là người mà Tưởng Đỉnh Thiên muốn đối phó”.

“Hơn nữa, cho các người biết một tin tốt, tôi chính là ông chủ đằng sau tập đoàn Phi Long!”

Nói xong, Mục Hàn lại hất hàm về phía Chúc Long: “Còn người kia chính là anh Long – tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long!”

“Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì đỡ cho chúng tôi phải đi tìm từng người”, Thu Bá cười nhạt, nói: “Hôm nay, các người bỏ mạng lại đây đi!”

“Muốn lấy mạng của đại ca thì phải hỏi tôi có đồng ý không đã!”, lúc này Quỳ Ngưu bước ra.

Anh ta siết chặt nắm đấm, một loạt tiếng răng rắc vang lên.

“Ồ?”

“Có cao thủ nữa à?”

Tai Ương nhận ra Quỳ Ngưu không tầm thường, cũng tiến lên trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK