• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa mới sáng, than củi vẫn còn hơi. Một tin tức chẳng mấy vui vẻ hay có lợi gì đã truyền tới:



“Nê thành, một trong 31 khu thuộc địa dân cư của Giao gia, đã bị huyết tẩy!”



Nếu như còn có thể vớt vát được chút “tin tốt” nào từ tin tức này thì đó là chỉ có dân cư bị xóa xổ hoàn toàn, còn làng mạc nhà cửa thì chỉ bị hư hại vài nơi, vẫn đạt đủ điều kiện để di cư tới sinh sống.



Nhưng chắc chắn trong vòng vài năm tới sẽ không có phàm nhân hay tu sĩ nào dám di cư tới đó. Bởi vì họ đều biết được tình hình tranh chấp giữa Giao gia với tam đại ma điện lúc này.



Nhiều người có khả năng tư duy tốt trong số đó còn có thể nhận ra được Nê thành, với vị trí địa lý sát cả trục đường chính và ngã tư lớn, chắc chắn sẽ trở thành chiến trường đẫm máu đầu tiên nếu Giao gia và tam đại ma điện chính thức trở mặt rồi chém giết lẫn nhau.



Và việc Giao gia đột nhiên đóng cổng Giao Kiều không cho ai đi qua chính là khúc dạo đầu.



Một sự hỗn loạn bỗng lên bùng lên bởi hơn vạn con người đang bị chặn trước cổng Giao Kiều. Sự hỗn loạn này khác hẳn với sự hỗn loạn của nhân sinh thường nhật, nó có chủ đích và bao hàm cả nỗi sợ.



Bởi vì việc tam ma đại ma điện dám trực tiếp đồ thành, tuyên chiến với Giao gia như vậy, chứng tỏ rằng chúng đã chẳng còn sợ lục đại thế lực chống lưng cho Giao gia nữa rồi. Hoặc cũng có thể nói, lục đại thế lực đó đã vứt bỏ Giao gia. Và nếu thực sự là như thế thì chỉ e là Giao Hà này sắp phải đổi chủ.



Mà trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi chắc chắn sẽ chết rất nhiều.





Giao Hà mênh mông, cuồn cuộn ở ngay trước mặt, mà Giao Kiều thì vẫn đóng kín.

Trước cổng vào Giao Kiều, hàng ngàn con người, từ phàm nhân tới tu sĩ đều đang thét gào đầy bất mãn.



“Mau mở cổng ra!”



“Làm ơn hãy mở Giao Kiều!”



“Lũ khốn kiếp, để chúng ta qua!”



“v.v..”



Đủ những lời van xin và đe dọa được thốt lên. Mà có vẻ Giao gia lần này lại chẳng để tâm gì đến mặt mũi nữa, cứ để mặc cho người đời hò la. Nên đám đông phía dưới càng được nước, càng buông ra những lời chửi rủa và đe dọa đầy vẻ hăng hái và xúc phạm.



Nhưng may là nhờ có hơn trăm tu sĩ gác cổng của Giao gia đang không ngừng bay lượn tuần tra trên không trung. Cùng hơn chục khẩu CỰ Linh Pháo vẫn luôn chĩa thẳng hướng mặt đất. Mà đám đông dưới kia vẫn chưa dám có hành động “vượt vạch” ngu ngốc gì.







Một phút tự thanh minh với chính mình, Tiểu Cẩu đêm qua uống say quá nên cũng không thực sự là muốn cái mong ước đó của hắn trở thành sự thật. Hắn đang đứng ngồi không yên thì trông thấy Lão Cẩu quay lại. Tiểu Cẩu chạy ra gấp gáp hỏi:



“Tình hình sao rồi?”



Lão Cẩu lắc đầu thở dài, lão tu sạch một bầu nước rồi lại dùng mật ngữ với Tiểu Cẩu:



“Trên kia là một mớ hỗn loạn, nhưng vẫn chưa có tên nào làm điều gì ngu ngốc.”



“Vậy tạm thời sẽ không có chuyện gì đúng không?”- Tiểu Cẩu khẽ thở phào.



“Sẽ chẳng được bao lâu. Việc Giao Kiều đóng cổng liên lụy đến lợi ích của quá nhiều người. Nhất là đám phàm nhân với tán tu yếu thế. Mà bọn họ thì cực kỳ đông!”



“Vậy. Sao chúng ta không rời đi? Dải Ngọc Liên đâu phải chỉ có mình Giao gia có cửa khẩu để lên Bắc Hoang.”



Lão Cẩu trầm ngâm rất lâu, muốn giải thích rất nhiều, xong cuối cùng lão chỉ nói một câu rất đơn giản:



“Nhưng đây vẫn là tuyến đường gần và an toàn nhất”



“… Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”



“Chúng ta đợi.”



Đêm lại buông xuống, đừng đống lửa trại lại cháy lên. Nhưng đêm nay chẳng nghe được tiếng ai ca hát.



Mặt trời lại mọc, dòng người quanh trục đường chính lúc này như đã vơi mất đi hẳn một thành. Rất nhiều người đã rời đi từ đêm qua. Họ là những người có ít mục đích cũng như nguyện vọng để vượt Giao Hà nhất, nên ngay khi cảm thấy tình hình bắt đầu chuyển biến xấu, họ tương nhiên là rời đi đầu tiên.



Tuy thế, lượng người đứng trước cổng vào Giao Kiều để kêu gào vẫn chẳng giảm bớt.



Lại thêm một ngày nữa trôi qua.



Lượng người tiếp tục đợi chờ trên trục đường chính lại bớt đi vài phần. Nhưng số người kêu gào biểu tình dưới cổng vào Giao Kiều thì lại đông thêm.



Một lần nữa mặt trời lại lặn, đêm nay những ánh lửa trại lại bùng lên và người ta lại bắt đầu ca hát.

Những đống lửa trại lúc này chẳng còn là rời rạc, dải đều trong hơn nửa dặm đường quanh gần Giao Kiều nữa. Mà giờ chúng đã co cụm lại, tập trung thành những bãi lửa lớn.



Và những tiếng hát hò, những trận đánh chén được vang lên cũng giúp cho lòng người thêm chút cảm giác yên lòng.



Đêm đó, Tiểu Cẩu cũng muốn lao vào nhập bọn với họ để quên những cảm giác khó chịu đè nén và cái ký ức bất lực ở Nê Thành. Nhưng Lão Cẩu lại nghiêm túc cấm tuyệt. Lão đã nói là:



“Tình hình mấy ngày sắp tới sẽ vô cùng căng thẳng. Đừng có tự chuốc thêm phiền phức kẻo bị chìm sâu vào vũng nước đục này.”



Vậy là sáng hôm sau, Tiểu Cẩu với bộ mặt kèm nhèm đi tới đồi cao để quan sát về phía cổng Giao Kiều đông nghịt người.



Bởi vì đêm qua Lão Cẩu bảo hắn rằng chỉ cần không tùy tiện nói chuyện hay lo việc bao đồng, thì hắn làm cũng kệ. Thế là hắn mò tới gần cổng vào Giao Kiều để quan sát tình hình cho đỡ chán.



Dòng người tập trung gần cổng vào Giao Kiều trông cứ như một đàn kiến cỏ. Những tiếng hô hào không đồng đều được phát ra từ gần vạn con người tạo lên một cỗ khí thế khiến tinh thần Tiểu Cẩu trao đảo.



Hắn nhớ Lão Cẩu đã dạy là, Dòng người đang đứng trước Giao Kiều kia đều giống như hai thầy trò bọn hắn. Đều là những kẻ bắt buộc phải vượt qua Giao Hà. Có kẻ thì có gia đình ở bờ bên kia, có kẻ thì mang trong mình sứ mệnh quan trọng, cũng có kẻ đang muốn đi tìm mục đích sống khác,…, gì cũng được. Chỉ biết rằng họ đều khát khao được bước lên Giao Kiều.



Và cái bầu không khí hỗn loạn này cũng là từ họ mà ra.



Trước cảnh tượng đó, Tiểu Cẩu trợn mắt kinh hãi. Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy nhiều người cùng tập chung lại với nhau chỉ để đạt cùng một mục đích như vậy. Dù đó có là chửi bới, đe dọa hay van xin, thì cũng đều tạo cho hắn một cảm giác đầy áp lực.



Mà hắn còn là người ngoài cuộc. Vậy thì Giao gia sẽ như thế nào? Sao họ không có động tĩnh gì? Họ thật sự không có động thái nào trước áp lực này sao? Hay họ sợ?? Còn cảm xúc và suy nghĩ của gần vạn con người đang tập trung dưới cổng Giao Kiều kia nữa??



Tiểu Cẩu nghĩ mãi cũng chẳng thông. Và điều đó khiến hắn cảm thấy sợ.



Thế là, Tiểu Cẩu cuối cùng đã hiểu được sự cẩn thận và lo lắng của thầy hắn trong mấy này nay là để làm gì? Đồng thời hắn cũng đang cố tưởng tượng xem, nếu thực sự xảy ra bạo loạn thì sẽ thảm khốc ra sao?



Nhưng khi nhìn đám tu sĩ tuần tra cứ lượn vòng vèo trên cao cùng với mấy lòng pháo to khủng bố đó, hắn lại chẳng muốn tưởng tượng thêm chút nào. Vì chắc chắn nó sẽ rất kinh khủng.



“Hì hì. Đợi khi nào ngươi phải chứng kiến chiến tranh giữa các thế lực tu sĩ cơ. Sẽ còn đáng sợ và hoành tráng hơn ngươi tưởng nhiều”.- Một giọng nói thở vào tai Tiểu Cẩu.



Một mùi thơm và hơi ấm đồng thời truyền đến, Tiểu Cẩu đỏ mặt giật mình nổi da gà, ngã ngửa xuống đất. Hắn lồm cồm phủi đất bò dậy.



Nhìn về hướng ánh mặt trời chiếu rọi, hắn trông thấy một bóng hình khá là quen thuộc. Là Diêu Nhật!



Tuy lòng thắc mắc tại sao nàng ta lại ở đây, nhưng Tiểu Cẩu nhớ lại lời thầy mình dặn là luôn phải bình tĩnh đối mặt với người lạ. Và tuyệt đối không được nói hết những gì mình đang nghĩ để tránh bị lợi dụng. Thế là hắn nói hết thứ mình đang nghĩ:



“Tại sao cô lại ở đây?”



Diêu Nhật nhìn bộ dáng của hắn, tươi cười nói:



“Tiểu ca ca khả ái ngươi có thể ở đây, tại sao tỷ tỷ cũng rất khả ái ta lại không được chứ?”



Đôi môi và làn da của Diêu Nhật hiện rõ dưới trời sáng. Tiểu Cẩu khẽ nuốt nước bọt, hắn chợt cảm thấy với thân hình săn chắc nở nang đầy cuốn hút của Diêu Nhật mà gọi nàng ta là khả ái có vẻ hơi… đánh giá thấp.



“Ứ ừ. Tiểu ca ca ngươi hơi xấu nha. Mới tí tuổi đầu mà đã biết nhìn ngấu nghiến con gái nhà người ta như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống vậy á? Ôi ta cảm giác sợ quá, không thể cử động nữa rồi, đừng có làm liều nhaaaaaa.”



Vừa “thật sự” la hét với một giọng “thật sự” thảm thiết, Diêu Nhật vừa lao ra khoác lấy cánh tay của Tiểu Cẩu. Khiến hắn, tim đập loạn xạ, kinh hãi vội vàng rút tay tránh xa:



“Đừng có đùa ta như thế! Ta-ta đã 15 tuổi rồi nhá. Là đàn ông! Không phải tiểu hài tử!”



Nghe vậy Diêu Nhật phì cười ha hả. Còn Tiểu Cẩu thì xấu hổ chỉ muốn quay ngược lại thời gian để vả vào mặt mình.



“Tại sao ta lại nói thế aaaaaaa!”- Tiểu Cẩu gào thét trong đầu.



Sau khi Diêu Nhật cười xong thì nàng thở để lấy hơi. Đang định nói gì đó thì tự nhiên nàng lại phì phì cười tiếp. Tiểu Cẩu chợt cảm giác như bao xung quanh hắn chính là bóng tối từ Cửu U Âm Tào.

Sau khi Diêu Nhật thực sự cười hết. Nàng mới che miệng ngước ánh nhìn bốc lửa của mình về phía Tiểu Cẩu, nói:



“hà hà. Thôi thôi, không đùa nữa đâu mà.”



“Vậy tại sao ngươi lại đi theo ta?!”- Tiểu Cẩu quát vang để đánh lạc hướng cảm giác xấu hổ của mình.



Diêu Nhật nghe mà nghiêng đầu tỏ vẻ ngơ ngác:



“Đi theo ngươi?? Tiểu ca ca ngươi có nhầm hay không vậy? Đường này đâu phải do ngươi mở, cây này đâu phải do ngươi trồng? Đến Giao Kiều thì chỉ có mỗi lối này. Làm sao mà lại nói ta đi theo ngươi chứ?? Hay là…”



Diêu Nhật che miệng, tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng, nhưng ngay sau đó giọng nàng vẻ mỉa mai:



“… hay là ngươi đứng sẵn đây để đợi ta? Ôi!”



Mặt Tiểu Cẩu đã hóa thành trái ớt đỏ.



Thế là hắn tự chửi điểm yếu của mình rồi cúi đầu muốn rời đi. Diêu Nhật cười tươi nhanh chóng giữ hắn lại, nàng nói với vẻ nghiêm túc hơn một chút:



“Ấy. Lần này tỷ tỷ sẽ không đùa nữa. Thật đấy. Đừng giận. Tỷ tỷ cũng giống như ngươi qua đây để xem tình hình thôi. ”



Tiểu Cẩu nghe vậy mới chịu đứng lại, hít thở để bình tĩnh. Hắn chợt nhận ra điều gì đó rồi hỏi:

“Hai vị muội muội của ngươi không đi cùng ngươi sao?”



“Ồ, trí nhớ ngươi cũng thật tốt. Không. Ta cũng đang giống như ngươi thôi, thấy chán nên tới đây xem xét.”



Tiểu Cẩu đổ mồ hôi, hắn cảm giác cứ như là Diêu Nhật đọc được suy nghĩ của hắn vậy… Hay là do hắn quá dễ đoán?



“Vậy ngươi thấy tình hình thế nào”- Tiểu Cẩu lại hỏi lái sang chuyện khác.



Diêu Nhật trầm ngâm rồi nghiêm túc:



“Chắc ngươi cũng thấy rồi đấy. Đám người này mỗi lúc một mất bình tĩnh. Cũng chẳng rõ là khi nào sẽ xuất hiện một tên ngu ngốc liều lĩnh nữa?”



Tiểu Cẩu thầm nghĩ tới việc thầy hắn cũng nói những thứ tương tự như vậy. Hắn hỏi:



“Vậy ngươi nghĩ sao?”



Diêu Nhật thở dài:



“Lo lắng. Ta đang lo lắng cho tỷ muội ta. Còn ngươi? Cũng lo lắng cho sự phụ mình sao?”



“Không hẳn. Thực ra là ta cảm thấy lo về tình hình hiện tại của Giao gia cơ.”



“ồ! Nói thử xem”- Diêu Nhật cảm giác hứng thú.



Vì có người muốn nghe, Tiểu Cẩu tự dưng cảm thấy lòng mình thỏa mái hơn hẳn, hắn nói ra chính kiến của mình:



“Ta chỉ là thắc mắc tại sao Giao gia phải đóng cổng cấm vận như vậy? Chẳng phải là tự chuốc thêm kẻ thù sao?”



“Haha. Vậy mà ngươi cũng thực sự để tâm đến mấy chuyện này?”



“Hừ. Chuyện này thì ai mà không biết? Ta cũng muốn lên vượt Giao Hà, không quan tâm sao được?”



“Hì hì. Cũng đúng ha. Thế mà ta cứ tưởng ngươi chỉ là một tiểu ca ca khả ái chỉ biết lẽo đẽo bám theo sư phụ mình chứ và suy nghĩ bậy bạ với nữ nhân chứ?”- Diêu Nhật cười.



Tiểu Cầu hừ nhẹ, cố ngoảnh mặt đi để không muốn để ý đến nàng ta nữa. Diêu Nhật thấy thế lại cười:



“Thôi nào. Tính như hài đồng vậy. Thôi được rồi, thích thì nói nghiêm túc vậy. Vậy tiểu ca ca có biết Giao gia lại kiêm quyết như vậy sẽ liên lụy tới rất nhiều người không?”



“rất nhiều?”- Tiểu Cẩu cau mày.



“Đúng! Chính xác là rất nhiều. Giao gia biết được điều đó vậy tại sao họ còn đóng cổng?”



“V-vì họ quá mạnh chẳng?”



Diêu Nhật cười nói:



“Ngươi cũng đúng một phần. Vậy ngươi có biết tam đại ma điện mà Giao gia đang phải đối mặt là những ai không?”



“đương nhiên là Tế Cổ Điện và… và…”



Tiểu Cẩu chợt nhận ra rằng mình không biết điều đó, đúng hơn là mình chưa từng hỏi. Nếu như không gặp phải Tôn Bạch Ngọc ở Nê thành thì có lẽ hắn cũng chỉ cần biết tới từ “tam đại ma điện” mà chẳng biết rằng trong đó có Tế Cổ điện. Mà đó còn là lần đầu tiên hắn biết tới Tế Cổ Điện.



Nhìn thấy vẻ đứng hình đó, Diêu Nhật đột nhiên thở dài vẻ hơi thất vọng, nói:



“Vậy cũng đúng, rốt cuộc thì ngươi vẫn chỉ là một tên thiếu niên phàm nhân bình thường. Aii, mà thôi, đây cũng chẳng phải tin tức bí mật hay quý giá gì. Nên giờ coi như tỉ tỉ khả ái giúp ngươi bổ sung kiến thức vậy.



Vào 3 năm trước. Đột nhiên dải Ngọc Liên xuất hiện hành tung của Tế Cổ Điện, Bái Nguyệt Điện và Chân Tâm Điện. Không lâu sau đó thì cả Ngọc Liên minh và tam điện bắt đầu có những cuộc xích mích. Vốn chỉ là tranh chấp nhỏ, nhưng theo thời gian những tranh chấp cũng lớn dần. Và chủ yếu là nhằm vào Giao gia.”



Diêu Nhật nhìn Tiểu Cẩu lắc đầu rồi nói tiếp:



“Cái cụm từ Ngọc Liên minh này vốn chẳng nên tồn tại. Tất cả chỉ là giả dối. Và bá chủ thực sự của dải Ngọc Liên này vốn chỉ có một mình Giao gia.



Ngươi hãy thử nhìn tất cả những thành trấn xung quan trục đường này xem. Tất cả đều vô cùng phồn vinh. Và đa số chúng đều là đạt được điều đó sau khi Giao gia nhập chủ Giao Hà. Giao gia chính là một cây đại thụ còn những thuộc địa này chính là những loài dây leo. Thậm chí đến cả xã hội lẫn lối sống của tất cả những người ở đó đều là được dựa vào lối sống của Giao gia mà được hình thành.



Giao Kiều được dựng lên, phàm nhân có thể qua sông buôn bán, tu sĩ cấp thấp của hai vùng Nam-Bắc mới không còn bị Trung Đô chia cắt. Giao gia thực chất chính là cầu nối giữa hai vùng Nam Nguyên và Bắc Hoang này. Là chủ nhân hợp cách duy nhất của dải Ngọc Liên này. Bởi vậy Giao gia mới không được phép sụp đổ. Bởi vậy Giao Kiều mới cần phải được đóng để ngăn cản đám tặc tử từ bên ngoài mò tới. Chỉ cần Giao gia còn thì dải Ngọc Liên này còn.”



Tiểu Cẩu, trong lòng thầm kinh hãi, chứng kiến sự chuyển biến tâm trạng này của Diêu Nhật. Chỉ là hắn cảm giác tuy những lời của Diêu mang đầy vẻ quan tâm và đứng về phía Giao gia, nhưng chẳng hiểu sao ngữ giọng của nàng lại mang theo chút gì đó mỉa mai và phẫn hận.



Hắn lại nói với Diêu Nhật:



“Nhưng kể cả vậy, thì cứ bế quan cũng đâu phải cách hay. Như vậy đám tam ma điện hoàn toàn có thể dựa vào hành động này để--”



Tiểu Cẩu ngay lập tức im lặng. Hắn biết mình lỡ nói hơi nhiều nên đỏ mặt. Diêu Nhật liếc nhìn hắn, tươi cười:



“Hóa ra là tiểu ca ca cũng có chút thông minh ha. Vậy mà ta cứ tưởng thứ duy nhất ngươi quan tâm là *thân thể* ta chứ.”- Giọng Diêu Nhật cố tình ngọt và mỉa mai.



Nàng chầm chậm kéo sát lại người Tiểu Cẩu thổi từng hơi thơm ngát.



“Không. Ta. Ta. Hừ không nói với ngươi nữa.”



Tiểu Cẩu đỏ mặt xoay đầu bỏ đi luôn. Diêu Nhật chỉ liếc nhìn hắn trút giận lên mấy đám cỏ ven đườn một chút, rồi lại ngay lập tức nghiêm túc quan sát dòng người đông nghịt kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK