• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đạo Chủng? ha. Tại sao ta lại nhắc tới việc đó?”- Trong đầu Lão Cẩu đột nhiên lóe lên sự thắc mắc cùng cười cợt.



“Đạo Chủng? Đạo Chủng là thứ gì?”- Tiểu Cẩu ngơ ngác không hiểu. Hắn thực sự chưa từng nghe thấy khái niệm này bao giờ.



Lão Cẩu nghe Tiểu Cẩu nói vậy thì ngừng việc suy nghĩ. Lão nhận ra rằng hắn đúng thật sự không biết. Những cảm giác thân quen hiện lên trong lòng lão. Như vô thức, lão lại hỏi:



“Ngươi còn nhớ những tin đồn về con nhóc Giao Lan Lăng không? Về việc nó có tư chất Phế Giai ngàn năm có một.”



“Nhớ.”- Tiểu Cẩu gật đầu.



“Vậy ngươi còn nhớ chút kiến thức nào về hệ thống đo lường tư chất hiện nay không?”



“Cò-còn! Sao lão hỏi?”



“Vì muốn hiểu được Đạo Chủng thì trước tiên phải hiểu tư chất là gì?”



Mặt Tiểu Cẩu nghệt cả ra. Hắn vẫn chưa đoán được vì sao thầy mình lại gợi lên những việc này. Nhưng trước ánh mắt kì lạ đó, hắn đành ấp úng:



“Ờm thì. Hệ thống đánh giá quy chuẩn vẫn được áp dụng tới bây giờ hình như là được chia ra từ thấp đến cao là:



Phế Giai, Phàm Giai, Chuẩn Giai, Ưu Giai, Trác Giai. Trác Giai được phân thành Xuất Chúng và Tuyệt Đỉnh. Và vượt lên trên tất cả chính là ngàn năm hiếm có Thiên Giai tư chất.



Mà hình như nghe đâu Phế Giai cũng vô cùng hiếm có. Độ hiếm có của nó chỉ xếp sau Thiên Giai.

Nếu như coi kẻ có tư chất Thiên Giai là được phúc tinh chiếu mệnh. Thì kẻ bị Phế Giai chính là bị sao chổi rơi vào đầu rồi haha. ”



Chợt Tiểu Cẩu nhớ ra Giao Lan Lăng chính là Phế Giai nên ngay lập tức câm nín.



“Còn nữa không?”- Giọng điệu của Lão Cẩu chưa hài lòng mà còn rất nghiêm nghị.



“…àm… thì…à. Hình như hết rồi.”- Tiểu Cẩu cười trừ.



Lão Cẩu nhìn vô định về một đoạn quá khứ gì đó, lão bổ sung thêm luôn:



“Những gì ngươi vừa nói ra không sai. Nhưng chúng chỉ là những kết quả đánh giá cuối cùng để cho người đời dễ sử dụng mà thôi. Thực chất thì những đánh giá đó không chỉ đơn giản chỉ là những tên gọi.



Ngươi biết cách thức người ta kiểm tra tư chất chứ?”



Tiểu Cẩu lắc đầu lia lịa.



Lão Cẩu giải thích luôn:



“Ta sẽ không nhắc lại nữa đâu, nên nhớ cho nó kỹ. Nếu muốn tiếp tục trên con đường này thì ngươi bắt buộc phải nhớ.



Hệ thống đo lường và đánh giá tư chất hiện nay, kiểm tra tư chất của một người dựa trên 3 phương diện chính: Tố Chất Cơ Thể, Ngộ Tính và Tâm Tính.



Tố Chất Cơ Thể là dễ hiểu nhất. Đó là người ta sẽ kiểm tra về gân cốt, mật độ xương, huyết mạch, linh mạch, độ dày vách linh mạch,… những thứ bên trong thân thể ngươi. Nói đơn giản thì thân thể ngươi càng tốt thì điểm đánh giá sẽ càng cao. Còn đâu thì tùy vào độ phù hợp với các loại công pháp mà đánh giá tiếp.



Và đa phần cái đám dốt nát luôn được một đám bợ đít suốt ngày xưng tụng là thiên kiêu, thiên tài gì gì đó thì đều là có kết quả RẤT cao ở phương diện này.



Tiếp theo là Ngộ Tính. Nói cho ngươi dễ hiểu thì đó là khả năng nhận thức, khả năng tiếp nhận và xử lý thông tin, ngoài ra còn có giới hạn nhận thức về một vấn đề nào đó của ngươi. Mà nói theo kiểu của dân gian thì đó còn được gọi là *Thông Minh*.



Ôi Giời ạ, đúng là những tên lười suy nghĩ thì đều thích dùng mấy cái tên đại trà mà.



Nói chung thì, Ngộ Tính của ngươi càng cao thì ngươi sẽ càng dễ dàng hiểu được những điểm cốt lõi của một bộ công pháp, pháp thuật hay là những vấn đề phức tạp.



Còn nhớ thằng nhóc Tôn Bạch Ngọc chứ? Lão không biết những phương diện còn lại của hắn ra sao. Nhưng Ngộ Tính của hắn chắc chắn là thuộc hạng đầu.



Và cuối cùng là Tâm Tính, cũng là phương diện khó đánh giá nhất. Ừm… Giải thích làm sao để ngươi dễ hiểu nhỉ??? À đúng rồi. Nếu như Ngộ Tính là kiểm tra khả năng, tốc độ và giới hạn nhận thức của ngươi. Thì Tâm Tính chính là kiểm tra khả năng chịu đựng của nhận thức.



Như thế này này. Ngươi đã bao giờ sợ một điều gì đó, một tri thức nào đó khiến cho ngươi không dám tiếp cận nó chưa?



Ví dụ như những người sợ yêu quái thì họ sẽ chỉ sợ và coi yêu quái là những thứ gì đó xa vời, không thể giải thích cũng không thể chống lại. Thành ra họ càng thêm sợ và không dám suy nghĩ nhiều gì về yêu quái nữa. Vì càng nghĩ thì càng khiến cho họ sợ hãi mà muốn trốn tránh. Hà hà. Mà ở quê hương của ta có một câu rất hay, miêu tả được phần nào việc này, đó là “có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”



Và nếu đem điều đó ra đánh giá. Thì những người đó đều là có Tâm Tính rất thấp, rất dễ bị khuất phục trước khó khắn và nỗi sợ. Nhiều lúc chỉ cần một lần gục ngã thì họ sẽ nằm luôn ở đó mà không dám ngóc đầu lên nữa.



Những kẻ như vậy thì dù có Tố Chất Cơ Thể và Ngộ Tính tốt hơn nữa thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị tụt hậu và trở thành một bài học cho những kẻ khác.



Đó. Đó tổ hợp cả 3 phương diện đó thì mới tạo nên được tư chất của một người. Và thời điểm để đánh giá tư chất tốt nhất là vào khoảng 6-7 tuổi. Khi đó mọi phương diện hầu như đều đã định hình hoàn toàn.



Nếu như sau này chúng có tăng trưởng thêm nữa thì đều chỉ là hậu thiên. Được tính là Tiềm Lực.”

Tiểu Cẩu cau mày. Chẳng hiểu sao hắn cứ có cảm giác kỳ lạ rằng Lão Cẩu đang giải thích những điều này cho một ai đó khác vậy.



Nhưng sau một hồi, hắn lại bị mớ kiến thức của Lão Cẩu cuốn hút, quên luôn cả cái cảm giác kỳ lạ đó.



Tựa như một đứa trẻ lần đầu được thử một trò chơi mới, Tiểu Cẩu phấn khích hỏi thầy mình:



“Vậy ta thuộc loại tư chất nào?”



“Ngươi?...Ngươi á? ừ ừ…ừ. Chựt! Không có linh cụ chuyên dụng thì ai mà biết?”



Tuy nghe giọng điệu của Lão Cẩu dần chuyển về mỉa mai, nhưng Tiểu Cẩu vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục nài nỉ:



“Lão cứ nói đùa. Lão mà không biết thì còn ai biết? Mấy đông đồng nát kia thì làm sao mà so được với đôi thần nhãn siêu phàm của lão được chứ!”- Tiểu Cẩu biết nịnh bợ luôn hiệu quả đối với lão già này. Và lần này hắn vẫn đúng.



Vẻ mặt Lão Cẩu hiện một nét kiêu ngạo pha lẫn “mát lòng mát dạ” rất rõ thấy. Lão làm bộ quan sát đánh giá Tiểu Cẩu một hồi và tự lẩm bẩm như là đang tính toán gì đó. Nhưng thực chất là lão biết tư chất của hắn từ lâu rồi.



“Àiiii”- Lão Cẩu vuốt râu thở dài như là đang than ông trời không có mắt.



“Sao vậy? Tư chất của ta là gì?”- Đã quá hiểu tính nết của thầy mình, Tiểu Cẩu vui mừng hớn hở.

Lão Cẩu càng lúc càng thở dài hơn nữa. Một lúc sau, tuy lão vẫn có vẻ không cam lòng nhưng vẫn “buồn thảm” nói :



“Lão tặc thiên a. Có phải là ngươi mù rồi hay không mà để cho một thằng oắt ngu ngốc như thế này có tư chất Trác Giai-Xuất Chúng cơ chứ? Đúng là thế sự đảo điên! Thế sự đảo điên a!”



Thật không ngờ là lão ta khóc than luôn. Trông còn có vẻ chân thật vô cùng. May thay là lão đang dùng mật ngữ và gần Thính Vũ Cư giờ này chẳng có mấy ai lui tới nên không có ánh mắt soi mói nào nhìn vào.



Còn Tiểu Cẩu vì được biết mình có tư chất rất cao lên vui sướng vô cùng, thiếu chút nữa là ôm luôn thầy mình tại chỗ.



Nhưng ăn mừng chưa được bao lâu thì hắn lại nhớ ra chủ đề chính và sự bất thường của của Lão Cẩu. Sắc mặt chuyển thành nghiêm túc và hỏi:



“Vậy rốt cuộc là lão muốn gì? Sự phân chia tư chất còn có những ý nghĩa khác nhỉ? Chúng là gì? Còn cái thứ Đạo Chủng mà lão nhắc tới nữa? Này, lão làm sao vậy?”



Sắc mặt của Lão Cẩu cũng chuyển thành một vẻ đăm chiêu. Trong thoáng chốc, lão im lặng ngước lên nhìn vòm trời đen tối đầy sao trên kia với một vẻ thâm thúy vô cùng.

Lát sau, lão lên tiếng:



“Đúng là vậy. Chỉ là từ Phàm Giai đến Trác Giai thì chẳng có điều gì là đặc biệt. Chỉ là các mốc đánh giá mà thôi. Phàm Giai là thấp nhất, là loại tư chất mà đa số nhân loại có. Còn Trác Giai thì là cao nhất mà một nhân loại có thế mà không chịu các tác động của các yếu tố hậu thiên hay tiên thiên. Chúng là những kết quả dễ đánh giá và quan sát mà Thiên Đạo có thể tạo lên.



Thứ thực sự có ý nghĩa chính là hai khái niệm “Thiên Giai” và “Phế Giai”… Và chỉ có hai tư chất này mới xuất hiện Đạo Chủng.”- Lão Cẩu như đang tự nói với chính mình.



“??”- Tiểu Cẩu không hiểu lão vừa nói gì.



Vẻ mặt và ánh nhìn của Lão Cẩu một lần nữa biến đổi. Đây là Lão Cẩu vô cùng xa lạ.



“Vì Đạo Chủng không phải là một tư chất cũng không là một kết quả đo đạc thông thường. Mà nó là một hiện tượng của thiên địa. Là kết quả cuối cùng của vô số những sự kiện nối xảy ra nối tiếp nhau. Là một khái niệm trừu tượng vô cùng khó nói ra thành lời.



Đạo Chủng có thể là bất cứ thứ gì. Xuất hiện ở bất cứ đâu.



Và để Đạo Chủng xuất hiện ở một nhân loại thì-thì-thì bắt buộc nhân loại đó phải có một trong hai tư chất “Thiên Giai” và “Phế Giai”.”



“Hai mức tư chất đó có sự huyền bí gì sao?”- Tiểu Cẩu hỏi vào trọng tâm. Nhưng Lão Cẩu phải im lặng nhìn trời sao một lúc lâu sau mới lại lên tiếng:



“Thứ gọi là Phế Giai thực chất chính là hỏng về cả 3 phương diện nói trên. Tố Chất của ngươi còn yếu ớt hơn cả người bình thường, đầu óc thì chậm chạm tới mức khó mà tin. Còn về Tâm Tính,… thì hãy cứ nói là người luôn phải rơi trong vực sâu của sự tuyệt vọng. Ngươi luôn sợ hãi không dám thử bất cứ thứ gì hay bám trụ để theo đuổi bất cứ điều gì.



Và từ đó, ngươi KHÔNG thể làm được mọi thứ. Chí ít là những thứ mà chính bản thân ngươi và những người khác kì vọng ngươi phải làm được.



Nhưng thực chất lại không phải như thế… Nó chưa bao giờ chỉ có thế!



Cả “Phế Giai” và “Thiên Giai” cho tới giờ vẫn luôn là một khái niệm vô cùng mơ hồ. Chính những kẻ sáng tạo và thẩm định các hệ thống đo lường cũng chẳng thể hiểu rõ được chúng thực sự là gì? Không thể nhìn rõ điểm đầu mà cũng chẳng trông thấy điểm cuối.



Chúng chính là hiện thân cho “Âm Vô Cực” và “Dương Vô Cực”



Đã có rất nhiều người muốn bám lấy niềm tin rằng tiềm lực của nhân loại vô hạn mà dành cả cuộc đời và sinh mạng mình để tìm tòi. Họ mong sao có một ngày có thể phản bác lại khái niệm “Phế Giai” và khai phá hoàn toàn khái niệm “Thiên Giai”.



Nhưng rốt cuộc thì… SAO CHỨ?! BấT Quá cHỉ là một GIấC MỘnG trưa HÈ! Một khi một tỉnh thì những gì mà chúng nhận được thì chỉ là những cơn đau đầu mà thôi!!! KHỐN KIẾP! ”



Lão Cẩu bỗng ôm trán *gầm gừ*. Tiểu Cẩu đưa tay ra định vỗ vai thầy mình và hỏi lão “bị sao vậy?” nhưng lại thôi. Hắn bị ánh mắt dự tợn và sâu thẳm vừa hiện lên của lão dọa cho sợ.



“Không. Không hẳn. Vẫn Có đường! Từ trước đến nay, hễ bất cứ ai tìm tòi về hai khái niệm thì đều sẽ phải đón nhận sự thống khổ tuyệt vọng không lối ra. Nhưng là do họ hiểu sai cách!



Đúng! Ta đã giải thích sai rồi. Đáng ra ngay từ đầu không được phép tách rời chữ NHÂN ra khỏi chữ THIÊN mới đúng!



Bởi vì nhân loại hay bất cứ sinh linh nào khác thì cũng đều là kết tinh của thế giới này. Là hiện thân của Thiên Đạo!



Và mỗi cá thể nhân loại đều là một tuyệt tác được Thiên Đạo nhào lặn lên. Mọi cấu trúc sinh học, mọi sự hình thành của suy nghĩ và cảm xúc đều mang theo hình bóng của các quy tắc huyền diệu cấu thành lên chính Thiên Đạo và Thế Giới này!



Nên việc cảm thụ về những thứ hiện hữu bên ngoài, những thứ tốt đẹp tích cực thì dễ. Nhưng để hiểu được những thứ tiêu cực và xấu xí ẩn sâu bên trong mới là một chuyện khó vô cùng.

Thiên Đạo khó dò mà Nhân Tâm thì khó đoán.



Ngươi có biết không? Sở dĩ phía trên Thiên Giai không còn tư chất nào nữa là bởi vì chúng ta vẫn không thể nào nhìn ra xa và đánh giá được chi tiết thêm.



Thiên Giai cũng như cái tên được đặt cho nó. Là cả một bầu trời rộng lớn ngự trị trên đầu tất cả. Chúng ta chỉ biết được rằng trên đầu chúng ta có trời. Nhưng không thể nào biết rằng trời cũng phân thành nhiều tầng bậc cao thấp. Không! Chính xác ra chúng ta không dám suy nghĩ tới việc đó.



Chúng ta chỉ biết là nơi thấp của trời là ở đâu, chỉ quan tâm đến hai từ “Thiên Hạ” mà không dám nhận biết vượt bên ngoài thiên khung thực chất là có thứ gì? Thiên tượng khí trời vì sao luân chuyển? Mặt trời, mặt trăng và những vì tinh tú thực chất là từ đâu?



Thời Thượng Cổ có Minh Nhật Tiên Quân tạo ra Kim Ô để giải thích mặt trời. Có Quảng Hàn Tiên Cung để thôi diễn từng chu kỳ chuyển động của mặt trăng. Nhưng mà rồi sao? Tất cả đều chỉ là sai lầm. Đám cổ hủ đó quá ngạo mạn! Sống chỉ được có mấy trăm năm mà tưởng rằng nhân loại có thể thống trị cả Thiên Địa lẫn Thiên Đạo.



Trong khi thực chất đối với thế giới này chúng ta còn chẳng bằng được con sâu cái kiến. Nhận thức của chúng ta quá duy tính, quá tự tôn để rồi quá hạn hẹp!



Nhưng chúng ta khao khát tri thức nhưng vẫn chấp nhận sự đại trà chỉ để bớt đi được những cơn đau đầu. A ha… aha…hahahaahahahà!



Thiên là gì?! HAHAHAHAA Bất quá chỉ là một gông xiềng được tạo lên từ những lời bịa đặt! Một cái cớ không hơn không kém được người đời sử dụng như một tấm khiêng để cách ly bản thân khỏi chính khao khát tìm tòi của mình. Ahahaha



Thiên Giai chính là như vậy. Chỉ là một cái tên đại trà tượng trưng cho sự “Dương Vô Cực”. Dù có cùng là Thiên Giai, nhưng vẫn sẽ phân chia hơn kém. Chỉ là chúng ta không dám nhìn thẳng vào sự hơn kém đó vì sợ sẽ phải đối mặt với hai chữ “Vô Cực” khó thể nào mà chấp nhận kia. Nên chúng ta cứ đặt một tạm một khái niệm ở đó để đánh lạc hướng chính mình.



Thiên Nhân thì sao chứ? Ý niệm hóa cảnh thì sao chứ? Cũng chỉ là ảo tưởng để tự khiến mình cảm thấy được an toàn trong trời đất bao la này mà thôi!



…Phế Giai cũng là như vậy. Chỉ là một khái niệm đại trà được đặt ra để chúng ta trốn tránh “âm vô cực” mà thôi… Rốt cuộc vẫn chỉ là như vậy… VẫN CHỉ lÀ Như VẬY!!



Thiên Địa này là gì?! Thiên Đạo là chi?! Chẳng lẽ ta không thể chạm đến nó sao?... Đạo Chủng! Đạo Chủng!! Đúng rồi là nó… Không… Không phải nó… là ta đã sai sao?...Đạo Chủng… Đạo Chủng… Đạo Chủng… Liệu thực có lối tắt để nhòm nhó Thiên Đạo sao? Liệu thực sự đạo trong thiên địa có gieo xuống hạt giống sao? Con người thực chất là gì? Là gì?! Là GÌ?!”



Tiểu Cẩu sững sờ nhìn Lão Cẩu ôm đầu đảo mắt lia lịa, miệng thì liên tục rít gào những thứ khó hiểu như một kẻ điên loạn mất hồn. Mọi thứ chuyển hướng quá nhanh khiến cho nhận thức của hắn chẳng tài nào theo kịp.



Đầy là lần đầu tiên hắn thấy lão như vậy. Trông lão lúc này thật đáng sợ và lạc lối. Thật yếu đuối và tang thương. Thật đáng thương và thật cô độc.



Sau một hồi điên loạn, Lão Cẩu đột nhiên dừng lại. Lão ngửa cổ bất động nhìn lên trời hệt như một pho tượng.



Nhưng khi Tiểu Cẩu khẽ liếc vào đôi mắt đó, hắn bỗng cảm thấy chúng còn sâu thẳm, đen tối và lấp lánh hơn cả vòm thiên hà đang ngự trị ở phía trên cao kia nữa.



Đột nhiên lão bật cười khách khách:



“Quả là Đạo Chủng. Đúng thật là Đạo Chủng! Thật không ngờ tới cuối đời mà ta lại một lần nữa được chứng kiến một Đạo Chủng khác xuất thế! Ha Ha Ha Ha.”



Tiểu Cẩu im lặng không dám lên tiếng.



Những tiếng cười điên dại của lão dần vang vọng ra khắp xung quanh Thính Vũ Cư. Khiến cho rất nhiều người bắt đầu để ý đến hai thầy trò họ.



Nhưng Lão Cẩu không hề quan tâm. Bỗng lão ngừng cười, quay ra nhìn chằm chằm về phía Tiểu Cẩu với một cái nhìn vô cùng kỳ quái và đáng sợ. Lão lao nhanh tới đặt tay lên hai đầu vai hắn và lay lắc liên tục và hét vào mặt hắn từng câu chắc như đinh đóng cột:



“Từ giờ trở đi ngươi không được phép nói chuyện với Giao Lan Lăng thêm một câu! Nó sắp nảy mầm rồi! Sắp nảy mầm rồi! Cứ để cho lão! Hiểu không?! RÕ CHƯA!”



“R-rõ!”- Tiểu Cẩu bị lắc mạnh quá đành phải gật đầu. Chẳng rõ vì sao vừa rồi hắn cảm giác bất lực vô cùng.



“Kẻ nào đang gây ồn ào ở đó!”- Từ trên cao bỗng có một tên Lân Vệ hạ xuống, hắn nhìn một lượt hai thầy trò Lão Cẩu mà gằn giọng:



“Hai ngươi là ai? Sao ta thấy rất lạ mặt. Mau đưa ngọc giản thân phận ra đây không thì đừng trách!”- Tên Lân Vệ bộc phát linh khí hăm dọa.



Đúng lúc này thì lại có thêm hai người nữa từ trên cao hạ xuống. Đó là Diêu Nhật và Tích Nguyệt.

Tên Lân Vệ kia nhìn thấy hai người bọn họ liền cúi đầu lễ phép chào:



“Chào Diêu Nhật tỷ tỷ và Tích Nguyệt tỷ tỷ.”



Diêu Nhật lặng yên không nói, nhưng Tích Nguyệt thì lắc đầu cười:



“ Cát Thiếu gia đừng như vậy. Người là tộc nhân của gia tộc còn chúng tôi chỉ là gia nhân, nào đâu dám nhận lễ đó. Hơn nữa giờ tôi đã không còn chức vụ gì, chỉ còn là gia nhân bình thường. Còn Diêu Nhật thì giờ chỉ là Đồng Lân. Nên càng không dám nhận đâu ạ”



Tên Lân Vệ đó xua tay:



“Sao mà được chứ? Giao Như Cát ta có được chức vụ Ngân Lân như ngày hôm nay đều là do hai vị tỷ tỷ huấn luyện và dạy dỗ. Ân cao như vậy thì chỉ là một cái cúi đầu thì có đáng gì?”



Tích Nguyệt cúi đầu cười



“Vậy thì đa tạ Cát thiếu gia.”



Tên Lân Vệ đó cố gắng giấu đi lòng yêu thích của mình lại mà nghiêm giọng làm việc chính, hắn quay ra quát hai thầy trò Lão Cẩu:



“Hai tên kia! Còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đưa ngọc giản ra đây cho ta kiểm tra!”

“Khoan đã. Bọn họ sẽ đi với ta.”- Tích Nguyệt vội nói.



“Hả?!”- Tên Lân Vệ kia hơi ngỡ ngàng. Ngay khi hắn chuẩn bị có những suy nghĩ lung tung gì thì Tích Nguyệt đã tiếp tục giải thích:



“Không dám dấu công tử. Thực ra hai vị tiên sinh này là tán tu ở chốn nhân gian, được phó gia chủ đồng ý mời về để giúp Lan Lăng tiểu thư bình phục. Giờ xong việc nên ta đang định đón họ về Ngoại Khu.”



Diêu Nhật cũng gật đầu đồng tình.



Tên Lân Vệ kia thở phào nhẹ nhõm.



“Ồ. Hóa ra là như vậy. Vậy thì lần sau hai ngươi phải khai báo nhanh hơn hiểu không? Mà phải nhớ kĩ là. Nơi đây là Giao gia! Không phải là mấy chốn đầu đường xó chợ. Muốn hét hò gì thì về Ngoại Khu mà hét. Nếu còn tái phạm thì đừng trách ta xử theo gia pháp. Hiểu không?!”



“Dạ hiểu hiểu. Thưa Cát thiếu gia”- Lão Cẩu vẻ mặt hòa hoãn cười gật đầu liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK