• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão nói cái gì cơ?!”- Tiểu Cẩu giật mình kinh hãi.



Đám người đi đường lập tức quay ra để ý đến hai người. Vì không muốn thấy có nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Lão Cẩu lập tức bịt chặt mồm học trò mình lại, lão ghé vào tai hắn nói:



“ranh con, sao mãi mà ngươi vẫn lắm mồm vậy hả? Đợi lát nữa tới chỗ vắng người ta nói cho.”



Sau đó lão giả bộ cười đùa hắn, những người đi đường thì đang chủ yếu có việc riêng trong người nên nhanh chẳng buồn để ý nữa.



Trục đường này chẳng có tên, nhưng lại là một trong những trục đường chính dẫn lên Bắc Hoang, nên dòng người đông nghịt lại qua này có đông thêm nữa thì vẫn còn quá ư là rộng rãi.



Và không chỉ có phàm nhân, mà lẫn trong dòng người này còn có rất nhiều tu sĩ cũng trà trộn bước đi.



Có kẻ cướp đường đang mò tìm dê béo, có kẻ đắc tội với kẻ thù mạnh nên muốn mượn nhân khí để ẩn thân, cũng có cả đệ tử đại phái đang cải trang thi hành nhiệm vụ, lịnh lãm…Hay có kẻ chỉ đơn giản là đang trên đường về nhà.



Ai cũng một vẻ hối hả xen lẫn cẩn trọng, ai cũng vì mục đích riêng của mình mà hòa lẫn vào đám đông. Mỗi một người đều mang một hơi thở riêng biệt, nhưng lại cùng thở chung vào một bầu không khí. Khiến cho nơi đây sinh ra một thứ cảm giác “rồng rắn lẫn lộn” vô cùng hỗn tạp. Và thứ cảm giác đó còn được gọi là *nhân gian*.



Lão Cẩu vuốt râu thầm đánh giá:



“Mới chỉ là vùng biên giới giữa Nam Nguyên và Bắc Hoang mà cái không khí đặc trưng của mảnh đất man hoang phương bắc đã rõ rệt tới mức độ này. Đúng là Đoạt Duyên Hội mười năm một lần có khác. Thu hút thật không ít người.”



Còn Tiểu Cẩu thì hứng thú ngó nghiêng xung quanh. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hắn đặt chân tới nơi đây.



Sau vài đoạn, hai thầy trò Lão Cẩu cuối cùng cũng táp được vào một ngôi miếu đổ nát vắng vẻ. Tiểu Cẩu không nhịn được nữa, định hét sự bất ngờ của mình lên thì bị thầy mình vả phát vào đầu chặn họng. Lão Cẩu bực:



“Cha tiên sư cái thằng ranh nhà ngươi. Chỉ giỏi lanh chanh gây chuyện. Đã dạy bao lần là phải biết tự kiềm chế mà không nghe! Dùng mật ngữ đi.”



Tiểu Cẩu bị vả cho sưng đầu nên cũng tinh ra được chút ít. Hắn nghe lời, bắt đầu mở miệng nói về phong hoa tuyết nguyệt và nắng chiều mùa hạ. Mà giờ thì đang lập đông.



Nhưng Lão Cẩu chẳng chút bận phiền, liền tươi cười bẻ lái sang thơ ca văn họa,…



Bọn họ nói miên man khó hiểu. Đó những mật ngữ mà trong suốt những năm qua họ tự tạo để nói chuyện một cách bí mật với nhau. Ngụ ý của cuộc bí thoại là:



“Thật không! Lão thật sự đã lừa được cái tên Tôn Bạch Ngọc đó? Không lừa ta chứ?”



“hừ hừ. Lão là ai? Sao phải lừa thứ nhãi ranh nhà ngươi? Đây hãy xem.”



Lão Cẩu tay ra , khoe chỉ tay mình đẹp và có số phú quý cho Tiểu Cẩu. Nhưng thực chất là để hắn thấy ngón trỏ của lão có đeo một đầu ngón tay giả trông y như thật. Đây cũng là một món đồ chơi trong nghề ảo thuật thịnh hành ở các lục địa phía tây mà lão kiếm được.



Với ánh mắt tinh tường và sự chỉ dẫn của thầy mình, Tiểu Cẩu rốt cuộc cũng nhìn ra được bên dưới lớp ngón tay giả đó, có một chiếc nhẫn.



Tiểu Cẩu trừng mắt, khó tin, hắn lắp bắp những câu mật ngữ:



“Th-thật sao?! Thật sự là không gian giới chỉ?”



“Hàng thật giá thật.”



“Thế quái nào lão lại có được nó. Sao ta không biết? Trời ạ, mỗi không gian giới chỉ ít nhất đều là trung đẳng không gian giới cụ đó. Diện tích cũng phải gấp 5 lần tiểu không gian. Lão trộm ở đâu? Của ai? Khi nào? Sao không kể cho ta?!”



Lão Cẩu cốc đầu đệ tử của mình.



“Vớ va vớ vẩn! Ngươi coi lão đây là ai chứ? Đã thấy ta đi trộm của ai khi nào chưa?”



“rồi.”



“Ờ thì… Nhưng cái này thì khác! Ta đường đường chính chính đạt được.”



“Thế vậy nó từ đầu ra?”



“Chuyện dài lắm. Làm lão vui thì kể cho mà nghe.”



“… Vậy cái bọc hành Lý mà Tôn Bạch Ngọc cầm đi là?”



“hà hà. Đương nhiên cũng là không gian giới cụ. Nhưng chỉ là tiểu không gian ta dùng để cất những thứ vặt vãnh. Và để che mắt kẻ khác. Chứ những thứ thật sự quý giá, ta đều để hết trong này này.”



“Vậy… vậy nhỡ hắn ta phát hiện ra và đuổi theo thì sao?”



“Thì sao? Thằng nhãi kiêu ngạo đó dám đã nhận tiền mua mạng thì phải phải để chúng ta sống. Mà có hắn có không muốn thì là được gì? Nơi đây đâu phải chỗ hẻo lánh vệ đường như Nê thành. Dám động thủ chắc?”



“Ồ. AAAAAAAÁ!”



“AAAAAAAÁ!”



Hai thầy trò bọn họ cùng nhau cười to xảo trá.





Mặt trời càng ngả về tây, lượng người xuất hiện trên đường càng đông lên một cách bất ngờ. Và phương hướng mà bọn họ đi thì lại có chút khó hiểu.



Tuy rằng việc đường rộng thì đông người vốn chẳng có gì là lạ. Nhưng có điều bầu không khí lúc này quá thâm trầm, mà vẻ mặt của những người đi ngược chiều thì quá nhiều vẻ bực bội với lo toan. Chúng khiến cho Tiểu Cẩu cứ có cảm giác rằng đang có chuyện chẳng vui vẻ gì đó đang xảy ra.



Chợt nhớ lại những điều lời mà Tôn Bạch Ngọc nói trước khi để bọn họ rời đi, hắn chợt lo lắng quay ra định hỏi thầy mình thì chợt thấy sắc mặt lão ta cũng đang hiện chút chăm chú.



Đi thêm được đoạn nữa thì bầu không khí thâm trầm này lại càng thêm nặng nề. Dòng người đi đường cũng xuất hiện rất nhiều vẻ mặt bất ngờ, bực tức, lo sợ,v.v…



Lão Cẩu đột nhiên dừng lại quan sát một hồi, ngay sau đấy hắn tiến tới một đoàn vài người đang đi ngược chiều với bọn họ mà hỏi:



“Xin chào các vị. Liệu các vị có thể cho lão hỏi chút chuyện?”



Sắc mặt lo âu của đám người chợt bị cắt ngang. Trước họ có chút đề phòng người lạ. Nhưng ngay sau đó bằng miệng lưỡi trơn tru mà Lão Cẩu cũng cậy được từ miệng họ không ít thông tin.

Sau khi hỏi chuyện xong thì đám người đi luôn. Tiểu Cẩu chạy tới hỏi thầy mình xem có là có chuyện gì?



Lão Cẩu chỉ lắc đầu nói:



“Vẫn chưa biết. Đám người đó bảo tuyến đường phía trước đã bị tắc hoàn toàn. Bọn họ chen chân hơn nửa ngày mà không thể đi tiếp nên đành phải trở về. Nếu như ta đoán không sai, thì bên Giao Hà đã chặn đường rồi. Có để ý là từ sáng đến giờ mà không trông thấy ai phi hành không?”



Nghe thầy mình nói vậy, Tiểu Cẩu mới sực tỉnh ra. Đúng là không thấy có bất cứ ai phi hành thật. Dù gì thì trục đường này cũng không thuộc quyền sở hữu của bất cứ thế lực nào, nên chẳng hề có cái luật cấm không. Từ đầu hắn còn tưởng rằng là do nơi đây toàn phàm nhân với tán tu nghèo không có phi hành linh cụ.



Nhưng chẳng lẽ ai muốn lên Bắc Hoang cũng vậy? Suy đoán một hồi hắn nghiêm nghị hỏi:

“Vậy lão cho rằng. Việc này có liên quan đến tranh chấp giữa Giao gia và tam đại ma điện gì đó.”

Lão Cẩu gật đầu khẽ đồng ý:



“Chỉ là ta không ngờ Giao gia lại bế quan tỏa cảng này nhanh như vậy. Chẳng lẽ không chỉ có Nê thành bị tấn công?”



Cảm nhận được sự nằng nề trong câu trả lời của thầy mình, Tiểu Cẩu bỗng hoảng hốt:

“Chẳng lẽ lời mà hắn nói--”



Lão Cẩu lại bịt miệng học trò mình lại.



“suỵt suỵt. Tuy tin tức đám người Giao Vạn Phá bị mất tích, mất liên lạc với Giao gia không phải là bí mật gì đối với nhiều người. Nhưng với vô số kẻ khác, như đa số phàm nhân và tán tu đơn yếu thì vẫn là điều bí mật. Giao gia chưa muốn để lộ ra thêm vì sợ lòng người hoang mang. Bây giờ mà cái tin tức mà hắn nói với chúng ta là thật , mà bị lộ ra thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn hiện tại rất nhiều. Ngươi hiểu được không?”



Tiểu Cẩu gật đầu lia lịa. Lão Cẩu buông hắn ra rồi thở dài:



“Người không thể lúc nào cũng trẻ con như vậy. Đưa ngươi đến Đoạt Duyên… thế giới này tuy muôn màu muôn vẻ, nhưng lại nguy hiểm hơn ngươi tưởng rất nhiều. Vụ của Nê thành vẫn là gì đâu. Ngươi còn cần va chạm nhiều lắm. Và trước khi học cách được suy tính chuyện khác , người khác. Thì phải học được cách giữ mồm giữ miệng hiểu không?”



Tiểu Cẩu ngoan ngoãn gật đầu, không cãi lại.



Thấy học trò mình biểu hiện như thế. Lão Cẩu rất hài lòng và hả hê. Lão vỗ đầu hắn nói:



“Được rồi. Tìm chỗ dựng trại nghỉ chân thôi. Đi cả ngày mệt rồi.”



“Vầng.”



“À mà này.”



“Hả?”



“Ngươi nhớ là ngươi hứa là sẽ ngoan ngoãn bóp vai cho lão không? Há há”



“hả?? Gì đấy?! Vớ vẩn! Ta hứa vậy hồi nào? Lão bị ngẫn à? Đúng là già rồi lẩm cẩm mà.”



“A! Thằng ranh này. Lại đánh bài chuồn hả? Ta không thể tin được mình lại đi nuôi cái thứ đồ vô ơn, điêu ngoa xảo trá như vậy.”



“Giề? Có lão điêu ngoa. Ta chẳng nhớ hứa bất cứ câu gì như thế cả. Chỉ nhớ mỗi là lão đã độc ác tàn bạo tước mất quyền được chọn chỗ tá túc của ta mà thôi.”



Tiểu Cẩu lè lưỡi chạy đi mất.



"Thằng ôn! Đứng lại!”





Trăng lạnh lên cao, sương dày phủ xuống.



Thỉnh thoảng đâu đây lại thoang thoáng tiếng sóng vỗ rì rào.



Quanh trục đường chính, hàng chục lều trại tự phát đang sáng rực đuốc đèn tựa tiêu điểm dẫn đường trong đêm tối.



Và càng đi tiếp về phía Giao Đàm, những tiêu điểm sáng rực đó lại càng thêm dày đặc.



Dưới ánh sáng của mái vòm ngân hà tinh tú. Hàng trăm, hàng ngàn ánh lửa trại của những lữ khách muốn vượt Giao Hà để bắc thượng như đang cất những lời thầm thì mời gọi những trái tim trữ tình, ham muốn những cuộc hành trình và những câu truyện kể để đời tiến tới lắng nghe những lời đồn thổi, những bí mật quanh lửa trại bập bùng.



Tuy những câu truyện quanh ánh lửa đó có ẩn chứa vô vàn họa sát thân nhưng cũng đồng thời lộ ra những cơ duyên đủ sức thay đổi trục quay của cả vận mệnh.



Thiên Mệnh vô định, Nhân Sinh vô nghĩa. Mọi kho báu trên đời đều luôn chìm sâu trong bóng tối mịt mù đầy nguy hiểm mà kích thích. Chỉ đợi có kẻ can trường giương đuốc lửa, bước chân trần đi tìm kiếm.



Nhưng kẻ đó là ai thì cũng kệ, chứ chắc chắn chẳng phải Lão Cẩu.



Lão ta giờ đang vô cùng cay cú, hết lăn qua rồi lộn lại cố gắng để có một giấc ngủ tuyệt vời sau hơn ngày trời đi đường vất vả. Ấy vậy mà mấy đống lửa trại ở xung quanh vẫn cứ bập bùng ca múa không thôi.



Cũng chẳng trách họ, tại khu vực quanh biên giới giữa Bắc Hoang và Nam Nguyên này. Những người Bắc Hoang hoặc là bị nhiễm phong tục của Bắc Hoang, có mặt ở đây rất nhiều.



Cả tu sĩ lẫn phàm nhân, họ đều tụ tập lại dưới đêm trời đầy sao này mà đốt lửa trại, kết bạn và cùng ca hát. Đây là không chỉ là phong tục mà còn là truyền thống đã kéo dài suốt từ thời thượng cổ của Bắc Hoang.



Mà cái hôm mà cả hàng ngàn, hàng vạn con người phải dựng lều qua đêm với nhau thế này thì quả đúng là một dịp lửa trại khó kiếm.



Chẳng mấy chốc, nơi đâu có ánh lửa nơi đó bị nhiễm một bầu không khí hào phóng đầy man hoang.



Nhưng cũng có những người không chịu nổi cái bầu không khí suồng sã này. Nhất là những người xuất thân từ Trung Đô hay Nam Nguyên. Nơi mà mọi người đều dùng cơ mưu và cẩn trọng để sinh tồn.



Còn về phần Lão Cẩu, lão cũng ghét bầu không khí này. Vì chúng quá ồn ào, còn lão thì đã quá già và thích một giấc ngủ yên tĩnh.



“Mẹ nó! Đúng là một lũ to mồm. Mấy tên khốn này đúng là chẳng biết thương người già cả gì hết! Nếu như chẳng phải vì an toàn bản thân với đề phòng cướp đường, thì có chết lão cũng chẳng tới mấy chỗ đông đúc, toàn mùi hôi người thế này mà dựng lều.”



Chịu hết nổi, Lão gọi to:



“Tiểu Cẩu! Lựa lựa mà ra chỗ kia bảo họ hát nhỏ lại cho lão.”



Chẳng có ai trả lời.



“Này! Ngươi không nghe lão bảo gì hả? Này!”



Vẫn chẳng có ai trả lời. Lão Cẩu bực mình vùng dậy thì thấy Tiểu Cẩu đã chẳng còn ở đó. Mà trông dấu vết thì có vẻ là đã rời đi được khá lâu.



Lo lắng, định đứng dậy đi tìm thì lão bỗng thấy ở một bãi lửa trại cách đó chẳng xa. Tiểu Cẩu đang cùng một đám lữ khách lạ mặt gân cổ lên hát.



Đang trong cơn thèm ngủ nên mọi thứ với lão đều thật chói tai. Tay xiết chặt vang từng đợt khốc. Lão nghiến răng ken két, bước tới nhằm thẳng đỉnh đầu của đệ tử mình mà giáng xuống một cú cốc như hủy muốn thiên diệt địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK