• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái thời đại mà chỉ dựa vào tu vi linh khí để quyết định giá trị của một tu sĩ, đã qua lâu lắm rồi.”-Lão Cẩu mở toang cửa sổ để ánh bình minh tràn vào.



Khác với mọi lần, Giao Lan Lăng lúc này đã ngồi ngăn ngắn trên bồ đoàn, cùng với một vẻ mặt tươi tỉnh và háo hức. Nàng đang cố để đoán xem Lão Cẩu sẽ kể cho nàng nghe những điều kỳ thú gì?



“Có vẻ như đêm qua ngươi ngủ rất ngon?”- Lão Cẩu ngồi xuống khung cửa sổ, nhìn thẳng vào ánh mắt của Giao Lan Lăng.



“Ừm! Đã lâu lắm rồi ta mới ngủ ngon như vậy.”-Giao Lan Lăng cười, gật đầu lia lịa.



Đêm qua nàng đúng là đã ngủ rất ngon. Ngon một cách bất thường. Nàng không hề mơ chỉ nhắm mắt ngủ một mạch đến khi nha hoàn của nàng dẫn Lão Cẩu tới.



“Vậy cảm giác thế nào?”- Lão Cẩu hỏi.



“Ưmm…ta thấy rất bình thường a. Không đau đầu hay thấy cáu gắt như mọi lần, mà cũng chẳng hề phấn khích hay sảng khoái như ta tưởng tượng. Cứ như là việc ta dậy sớm như thế này là một điều rất hiển nhiên vậy.”



Lão Cẩu khẽ gật đầu, rồi ngồi nhích sang một bên để cho vầng thái dương đang từ từ nhô lên hiện ra trước mắt Giao Lan Lăng:



“Vậy ngươi nghĩ sao về ánh bình minh?”



Cảm thấy rằng mình sắp được nghe một điều gì đó thú vị, Giao Lan Lăng tươi cười, khen một câu “đẹp!?”.



Lão Cẩu nghe vậy, vuốt râu gật đầu, nói tiếp:



“ Thiên Địa vận hành theo rất nhiều quy tắc, người đời còn gọi ví von chúng là “Đạo”. Và một trong số những quy tắc cơ bản nhất, chính là “Chu Thiên”, là những vòng lặp. Và mọi sự vận động trong Thiên Địa, từ vạn vật sinh linh cho tới nhật nguyệt, khí tượng thì đều tuân theo những vòng lặp. Chẳng hạn như cách tu sĩ dựa vào Tiểu Chu Thiên để thực khí và luyện khí. Hay một năm có bốn mùa và một ngày thì luân chuyển liên tục giữa ngày và đêm. Thậm chí đến cả khái niệm sinh-lão-bệnh-tử cũng là một vòng lặp, chỉ là nó vô cùng phức tạp.”



Nói đến đó thì Lão Cẩu chợt ngừng lại. Lão trầm ngâm, khẽ ngẩng nghiêng đầu, nhịp nhàng vuốt râu để cho ánh bình minh quét nhẹ lên gương mặt và những động tác mang theo phong phạm “cao nhân lánh đời nhưng vẫn ngầm nói cho người khác biết mình là cao nhân” của lão.



Lão là đang đợi Giao Lan Lăng hỏi mình giảng tiếp.



Giao Lan Lăng thấy vậy, nhớ lại những lời nhận xét của Tiểu Cẩu rồi bật cười. Nàng hỏi:



“Ta không hiểu. Lão có thể giải thích kỹ hơn được không?”



Lão Cẩu thoáng giật mình bất ngờ. Vốn lão còn tưởng là sẽ nghe được những lời miệt thị và chê bai đầy quen thuộc cơ. Nhưng rồi lão lại nhớ ra rằng người ngồi trước mặt lão lúc này là Giao Lan Lăng, chứ không phải là thằng oắt con Tiểu Cẩu, nên lão khẽ ho rồi giải thích tiếp:



“Bình minh là thời điểm bắt đầu của một ngày mới. Là điểm bắt đầu của một Chu Thiên. Đây là khoảng thời gian linh trong thiên địa được lọc sạch và sản sinh mới nên sẽ thuần khiết vô cùng. Phàm nhân đắm mình trong ánh bình minh thì sẽ cảm thấy tinh thần khoan khoái và thư thái. Còn tu sĩ mà tranh thủ tu luyện thì cũng sẽ rất hiệu quả. Đó là lý do tại sao mà giới tu sĩ, đặc biệt là các tu sĩ cấp thấp thường có thói quen tu luyện vào bình minh.”



“Ồ. Thì ra là như vậy. Chẳng trách mà ta toàn thấy tộc nhân của ta thức dậy từ tận sáng tinh mơ. Chỉ là tiếc quá, ta chẳng thể nào mà dậy sớm được như vậy. Cứ mỗi lần dậy sớm thôi là đầu óc ta đã đau nhức vô cùng, tâm trạng thì gắt gỏng và chỉ muốn nằm lì ở giường không muốn làm gì hết.”



“Vậy ư? Thân thể là gốc gác của sinh linh. Nếu như mà cảm thấy khó chịu thì chắc là có điềm báo gì rồi.”



Lão Cẩu vẫn tập trung quan sát những dao động trong ánh mắt của Giao Lan Lăng. Lão hỏi tiếp:



“Những lúc đó, ngươi thực là cảm thấy không muốn làm bất cứ điều gì sao? Và còn cảm thấy gắt gỏng nữa?”



“Ừ.”- Giao Lan Lăng gật đầu lia lịa.



“Và ngươi bị như vậy thường xuyên?”



Giao Lan Lăng vẫn gật đầu đồng tình.



“Đúng vậy… ta bị bệnh gì sao? Các phương sĩ trong tộc chỉ bảo rằng do ta suy nghĩ nhiều nên ngủ không đủ giấc, còn đâu thì cơ thể chẳng có dấu hiệu bất thường nào hết.”



Nghe vậy, Lão Cẩu làm vẻ nhắm mắt gật đầu một lúc rồi mới tiếp tục nói:



“Vậy tại sao những lúc đó ngươi lại cố dậy sớm? Nếu như khi đó ngươi muốn tiếp tục nằm mơ thì kể cả lão Thiên cũng chẳng cản được.”



Câu hỏi của Lão Cẩu khiến Giao Lan Lăng thấy hơi lúng túng và khó hiểu. Nàng nghiêng đầu trả lời:



“Ta cũng không rõ. Có lẽ là đúng do ta không ngủ được?… Chắc thế.”



Sau một lát, Lão Cẩu đáp lời Giao Lan Lăng bằng những cái lắc đầu. Điều đó khiến nội tâm nàng rơi *bịch* một cái, nàng vội nói:



“Ta nói gì sai sao?”



“Không. Ngươi trả lời không sai. Mà là lão hỏi ngươi sai câu hỏi.”



“Ý-ý lão là sao?”- Ánh mắt của Lão Cẩu chợt khiến Giao Lan Lăng cảm thấy có gì đấy không ổn.



Lão Cẩu đứng dậy, khép lại khung cửa sổ. Ánh sáng mặt trời vừa tắt, những linh đăng đã tự động sáng lên.



Dưới ánh sáng lam u, Lão Cẩu có thể thấy được từng sự biến chuyển giữa hồi hộp và lo âu trong đôi mắt của Giao Lan Lăng, đồng thời cũng cảm giác được một tia dao động cực nhỏ trong tâm cảnh của lão. Lão đột nhiên cảm thấy mình muốn “mổ xẻ” mọi bí mật của con nhóc đang ngồi trước mặt. Lão lại hỏi:



“Ngươi Khai Môn thất bại bao nhiêu lần rồi?”-Câu hỏi của lão rất trực tiếp.



“!Ta…”- Giao Lan Lăng giật mình. Nàng chẳng hiểu tại sao Lão Cẩu lại đột nhiên hỏi nàng câu đó. Sau một chút lúng túng, cảm thấy mình không thích nghe và trả lời câu hỏi đó nên nói luôn:



“tám lần.”



“nói dối.”- Lão Cẩu đáp lại cực nhanh.



Suy nghĩ của Giao Lan Lăng bỗng nhảy loạn xạ. Nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ phạm lỗi bị trưởng bối của mình bắt được. Thế là theo thói quen, nàng nhìn về Lão Cậu và cười thật tươi, muốn từ chối trả lời câu hỏi này.



“mười…hai lần.”- Giao Lan Lăng hơi ngỡ ngàng ôm hai ngón tay trái, nàng chẳng hiểu sao mình lại nói thật.



Lúc này đây, nàng cảm thấy ánh mắt của Lão Cẩu và của thủ thư gia lão hôm đó đều thật giống nhau. Đều sâu thẳm, chăm chú và tỉ mỉ như là có thể nhìn thấy hết mọi bí mật và lời nói dối của nàng vậy. Chỉ là ánh mắt của Lão Cẩu khiến nàng hơi cảm thấy sợ.



“Vậy tại sao ngươi vẫn cứ tiếp tục?”- Lão Cẩu, giọng vô cảm, quan sát Giao Lan Lăng như đang quan sát một thứ mẫu vật thí nghiệm nào đó.



“ta?…ta. Ha. Ha. Ha Ha. Có gì lạ sao? Tu sĩ thì đột phá là đương nhiên rồi. Tu hành là nghịch thiên, không tiến thì lùi mà….”- Giao Lan Lăng cười gượng, đứng dậy chạy vội ra mở cửa sổ. Nàng chưa nghĩ thấy ánh sáng mặt trời lại đẹp đẽ và an toàn đến thế.



“Ngươi có điều gì khó nói sao?”



“K-không. Chắc là do ta cảm thấy hơi xấu hổ và tự ti thôi. Ha, ha. Lão biết đấy, dù gì ta cũng là trời sinh Phế Giai mà.”



Giao Lan Lăng chẳng hiểu sao cuộc trò chuyện vốn đang vui vẻ của nàng lại thành ra thế này.

Ánh mắt Lão Cẩu trở lại vẻ hờ hững, thản nhiên nói:



“Có vẻ việc đột phá thất bại nhiều như vậy đã khiến cho kinh mạch của ngươi bị tổn thương, gián tiếp tác động lên tâm trạng của ngươi nên mới gây ra các triệu chứng khó ngủ như vậy. Và theo thời gian thì chúng đã để lại tai họa ngầm lên tâm trí ngươi, khiến ngươi thường xuyên cảm thấy khó chịu như vậy. Đây, lão sẽ viết cho ngươi một đơn thuốc giúp an thần, giúp ngươi dễ ngủ hơn.”



Nói rồi, Lão Cẩu lấy ra giấy bút rồi cứ thế viết.



“Ồ, vậy thì cảm ơn lão”- Giao Lan Lăng thở phào vì đã bẻ lái được sang vấn đề khác. Nàng thầm nghĩ:



“Chuyện quái gì vừa xảy ra nữa không biết? Tại sao ta cứ phải cảm thấy mỗi nặng nề khi nhắc tới vấn đề đó? Lần nào cũng vậy??”



Và Giao Lan Lăng chợt ngộ ra điều gì đó. Nàng hơi cúi đầu, cảm thấy lòng mình nặng nề một cách khó hiểu.



Lão Cẩu lúi húi một lát rồi cũng viết xong. Lão đưa cho Giao Lan Lăng hai tờ giấy.



Tờ phía trước có vẽ phác những hình nhân đang ngồi thiền với những thế tay lạ hoắc. Ở dưới đó thì là những chỉ dẫn của Lão Cẩu về cách hít thở và quan tưởng. Những nét vẽ của lão đẹp và chuẩn xác đến bất ngờ.



Giao Lan Lăng cau mày, đột nhiên cảm thấy chút bực bội không tên, nàng hỏi Lão Cẩu:



“Lão định dạy ta tu luyện ư?”- Lúc này nàng thực sự cảm thấy một chút chán ghét.



Nhưng Lão Cẩu chỉ cười lắc đầu, bảo:



“Đây không phải là cách thức luyện khí của Tiên Đạo. Mà một một bài thiền giúp dễ ngủ mà lão học được hồi còn đi ăn xin ở các lục địa phía Tây, khá thú vị. Ngươi đọc thử xem.”



Giao Lan Lăng nghe vậy ngạc nhiên, liền cúi đầu đọc kĩ một lượt thì đúng là có thấy những chữ kí tự khó hiểu thật, bên cạnh thì là những chú thích của Lão Cẩu.



Bởi vì tò mò và hứng thú với điều mới lạ, Giao Lan Lăng thử đọc đi đọc lại một từ đã phiên âm mà nàng thấy là dễ đọc nhất:



“M-mu-mu-la-m-mu… Từ này đọc thế nào?”- Sự phấn khích giúp nàng quên đi những suy nghĩ nặng nề khi trước.



Lão Cẩu gạt gạt tay:



“Cứ gọi là Thổ Luân Xa như lão đã chú giải là được. Không cần phải bận tâm nhiều.”



“Ồ vậy à. Hì. Công nhận là lão biết nhiều thứ thú vị thật đấy. Khi nào lão kể cho ta những chuyện lão trải qua ở những lục địa phía Tây nhá nhá. Mà khi nào lão đi vậy? Ừmmmm. Hay là ngày mai đi. Mai tới kể cho ta nhaaa.”



Lão Cẩu lắc đầu cười, nghĩ thầm “con nhãi này khéo có khi còn nhức đầu hơn thằng Tiểu Cẩu.”. Lão nói:



“Cứ yên tâm. Tạm thời lão sẽ không đi đâu hết. Ngươi cứ thiền thử theo thế này đi. Khi nào đêm ngủ ngon giấc và có những cảm giác thỏa mái đúng như trong chú thích thì hãy tới gặp lão. Lão sẽ kể cho ngươi cả ngày.”



“Thật sao?! Lão hứa chứ?”



“Khà khà. Tính ra thì lão là đang làm công cho gia tộc ngươi còn gì? Lão sao mà dám lừa đại tiểu thư ngươi chứ?”



Nghe vậy, Giao Lan Lăng gật đầu liên tục và cảm thấy tâm trạng được nâng lên rất nhiều. Ngay sau khi tiễn Lão Cẩu ra khỏi Thính Vũ Cư thì lập tức quay ra làm thử đúng theo cái tờ giấy mà lão đã đưa. Nhưng vì cảm thấy không quen nên nàng đành tạm từ bỏ ngay sau lần thử thứ ba.



Rồi với sự hiếu kỳ, Giao Lan Lăng lật tờ giấy thứ hai ra xem. Nhưng trên tờ giấy đó, nàng chỉ nhìn thấy đúng hai dòng chữ “uống nhiều nước mỗi ngày” với “ăn kèm chuối và hành tây”.



“hành tây là thứ quái gì?”- Giao Lan Lăng gãi đầu khó hiểu.





Cùng lúc đó. Trên sân đỗ phi cụ tầng 2 của tòa Ngoại Khu số 4.



Tiểu Cẩu cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt sau suốt một đêm nằm thức trắng ở trên sàn.



Hắn rốt cuộc cũng đã quyết định thôi nặng lòng vì kết quả của cuộc gặp mặt riêng với Diêu Nhật đêm qua.



Tiểu Cẩu đưa tay lên, khẽ vuốt ve môi mình. Hắn vẫn chẳng cảm thấy có chút dư vị đặc biệt nào.



Rồi hắn chấp nhận những lời đó của Diêu Nhật có lẽ là chính xác. Những cảm xúc mà hắn dành cho nàng, có lẽ đúng thật sự chỉ là những ảo tưởng non trẻ mà hắn tự tạo ra để làm cái cớ che đậy đi một lỗ hổng thầm kín nào đó.



…Hoặc cũng có thể là do hắn quá yếu đuối và hèn nhát để tiếp tục bám lấy những cảm xúc này. Nên hắn liền vứt bỏ chúng ngay sau khi bị Diêu Nhật từ chối lời, như một cái cớ.



Nhưng dù sự thật có như thế nào thì có lẽ cũng đã chẳng còn quan trọng. Nếu hắn đã quyết định từ bỏ và bước tiếp thì sẽ cố không ngoảnh mặt nhìn lại nữa.



Đúng lúc này thì Tích Nguyệt đã dẫn theo Lão Cẩu bay tới. Sau khi hạ cánh nàng liên tục cảm tạ lão vì đã giúp tâm trạng Giao Lan Lăng khá hơn. Rồi nàng nhìn ra thì vẫn thấy Tiểu Cẩu nằm đó. Nàng thầm thấy quái lạ, định hỏi Lão Cẩu xem hắn có bị làm sao không thì Lão Cẩu bảo nàng đừng lo rồi tiễn nàng ra về.



Sau khi Tích Nguyệt đi rồi, Lão Cẩu mới chấp tay tiến lại chỗ của Tiểu Cẩu. Lão cúi xuống với một vẻ mặt đầy châm chọc, mỉa mai xen lẫn rất nhiều hả hả:



“Học trò ngoan của lão hết buồn rồi ư? Đã ngộ được đại đạo nào chưa?”



Tiểu Cẩu nhìn lão chăm chú, rồi đưa tay xuống rút chiếc giầy vải dưới chân ra và ném thẳng vào mặt lão già này:



“biến!”



Lão Cẩu đỡ được chiếc giầy và cười ha hả. Lão biết là Tiểu Cẩu đã vượt qua được cơn thất tình đầu tiên của thời thiếu niên lần thứ mười bốn đó. Rồi lão ngồi luôn xuống bên cạnh đó, vỗ đầu hắn rồi ôn tồn san sẻ như một vị trưởng bối đáng kính:



“Ngươi còn phải học nhiều lắm. Hahaha.”



“Grrừ.”



“Nhưng vẫn phải công nhận rằng đây là một đột phá hoàn toàn mới. Vậy mà ngươi thực sự dám đi tỏ tình với một nữ tu Khai Môn-thất môn, lớn hơn ngươi những 10 tuổi. Ha ha ha. Lại còn không bị đánh cho tàn phế hay là bị lợi dụng thành lô đỉnh mới may chứ. Hahahahaa. Cơ mà nhìn thân hình của con nha đầu đấy thì lão cũng thông cảm được. Haha. Thằng oắt ngươi chắc chắn kiếp này vô tận đào hoa, con cháu rơi vãi khắp Linh Hà rồi ahahaha khụ khụ hàhà.”



“Grrrừ!”- Tiểu Cẩu che mặt, hắn thề rằng đây sẽ lần cuối cùng hắn ngượng đến đỏ cả mặt.



Lão Cẩu thấy vậy càng cười vui vẻ. Rồi Lão đứng dậy phủi quần áo và bảo:



“Thôi, về dọn hành lý đi.”



“?!... … Đã lên đường rồi sao?”- Tiểu Cẩu cũng ngồi dậy.



“Tất nhiên. Vậy ngươi còn muốn ở lại chỗ xó xỉnh này làm gì?”



“Nhưng… nhưng còn Giao Lan Lă-… Đoạt Duyên Hội còn ít nhất gần hai tháng nữa mới bắt đầu mà. Đi lúc này có phải là hơi sớm không?”



“Hả? Điên hả? Ai bảo ngươi là sẽ đi Bắc Hoang?”



“…lão.”



“Đâu có. Giao gia tiếp đãi chúng ta tốt như vậy mà. Rời đi sớm như vậy thì đâu phải đạo?”



“Vậy lão vừa bảo dọn hành lý để đi đâu?”



Lão Cẩu cười tự mãn.



“Ra Nội Khu sống a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK