• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình minh vừa mới nhô lên phía sau Ngoại Khu đang từ từ chuyển động.



Giao Lan Lăng đã sớm chống cằm ngồi bên ô cửa sổ.



Thính Vũ Cư gió thoảng, mặt Giao Đàm lam biếc lăn tăn in bóng cả một khoảng chân trời bát ngát.



Giao Lan Lăng nhẹ thở một hơi dài đầy hơi đầy mơ mộng. Sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, ánh mắt nàng chút quầng thâm. Nhưng cũng chẳng sao, từ đêm qua đến giờ nàng vẫn cứ thấy vui. Đến cái mức mà, nếu như đêm qua sau khi trở về mà nàng có đi ngủ, thì dù có mơ thấy ác mộng, nó cũng chắc chắn rằng sẽ thật đẹp.



Những tiếng hát hò cứ mãi vang vẳng bên tai, những vũ điệu man hoang, cùng những câu truyện kể ly kỳ đến giờ vẫn chẳng dứt khỏi tâm chí nàng.



Trong vô thức, Giao Lan Lăng miệng ngâm nga mà tay đưa lên nhịp nhàng uyển từng động tác.



Bỗng, bên tòa kiến trúc trôi nổi trên mặt nước đối diện mé phải của ô cửa số, có vài tiếng nữ tử gọi to:



“Lan Lăng đại tiểu thư có việc gì mà vui vẻ thế? Thức dậy thật sớm, chẳng giống lẽ thường chút nào ha.”



“Còn là việc gì nữa. Đêm qua trốn ca hội chắn chắn là đi đâu chơi rồi. Vui như vậy, chắc chắn là không bị trách phạt gì đây mà. Tốt số a. Tự dưng thì tránh được một đống phiền phức. Chẳng bù cho những người khác nha. ”



“SUỴT!! KHE KHẼ cái mồm thôi!! Kẻo Hóa Long thiếu chủ mà biết là bao che, chẳng để yên cho ngươi đâu kìa.”



“Ấy chết. Đúng a, ta làm sao so được với Lan Lăng đại tiểu thư, đệ nhất mỹ nữ của dải Ngọc Liên, được lọt vào mắt xanh của Hóa Long thiếu chủ cơ chứ. Giờ lỡ mồm rồi kiểu gì cũng bị phó gia chủ trách tội mất thôi a.”



“v.v…”



Tâm trạng của Giao Lan Lăng hơi trầm xuống, nàng cảm thấy thật xui xẻo. Mới sáng ra mà đã bị cái đám cô hồn này bắt gặp.



Nhưng theo thói quen, nàng vẫn tươi cười vẫy tay chào bọn họ.



Nàng đã sớm chẳng còn cảm thấy bao nhiêu khó chịu bởi những sự công kích chẳng có bóng cũng chẳng có gió này rồi.



Bọn họ vốn chỉ là những đồng tộc cùng lứa bình thường trong Giao gia, tư chất bình thường, bối phận và địa vị cũng bình thường. Đang trên đường đi luyện tập theo thông lệ sáng sớm một cách thường nhật. Họ cũng chẳng phải cố ý tìm nàng kiếm chuyện nên nàng cũng thật chẳng muốn để tâm. Chắc là đêm ca hội hôm qua đã xảy ra việc gì đó nên khi thấy nàng, họ mới buông lời đâm chọc. Thôi kệ, lát nữa nàng sẽ đi hỏi sau vậy.



*Cốc cốc cốc*



Nghe tiếng gõ cửa, Giao Lan Lăng cau mày. Nàng thầm thắc mắc không hiểu tại sao mà sáng nay ai cũng dậy sớm vậy? Thật là trùng hợp ha.



“Ai gọi đó?”- Nàng nháp dài, tựa lưng vào cửa sổ.



“Tiểu thư, là ta.”- Tiếng của Tích Nguyệt mang theo chút vẻ lo lắng.



Giao Lan Lăng cười cho phép Tích Nguyệt vào. Nàng còn chưa kịp nhảy ra vui vẻ hàn huyên về đêm lửa trại đã qua, thì Tích Nguyệt đã ôm lấy vai nàng, vuốt tóc, xem trán, bắt mạch, sờ nắn đủ kiểu.

“Gì vậy?”- Giao Lan Lăng cau mày bĩu môi.



Sau khi rốt cuộc không phát ra điều gì bất thường, Tích Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Tự cảm thấy mình có vẻ đã hơi quá lo xa, nàng nói:



“À không. Ta chỉ muốn tới thăm tiểu thư thôi.”



Tích Nguyệt cố cười. Giao Lan Lăng liếc mắt một cái là đã nhận ra ngay là Tích Nguyệt như đang giấu nàng điều gì đó? Nàng che miệng, mắt lém lỉnh, hỏi:



“Thật không? Mọi ngày tỷ đều tới chiều mới chạy đến thăm mà. Sao tự nhiên sáng nay đã cưỡi mây tới sớm thế?”



Tích Nguyệt cảm thấy hơi bị bắt thóp. Nhưng nàng đường đường là một trong những Ngân Lân Vệ ưu tú nhất của Giao gia, nên nhanh chóng đã ổn định lại được suy nghĩ, nàng cười nói:



“Tóc của tiểu thư rối hết rồi kìa, để ta chải cho.”



Giao Lan Lăng ngáp một cái chẹp miệng. Rốt cuộc thì nàng đã thấy hơi buồn ngủ nên đành chẳng tiếp tục bận tâm xem Tích Nguyệt đang giấu nàng điều gì nữa, nàng chỉ gật đầu đồng ý và tự động ra bàn trang điểm ngồi.



Mười ngón tay khẽ vuốt chải mái tóc đen khói bồng mà mượt của tiểu thư mình, Tích Nguyệt thoáng đắn đo xong vẫn hỏi:



“Đêm qua vui chứ tiểu thư?”



Nghe vậy, Giao Lan Lăng tỉnh cả người, nàng vừa cười vừa gật đầu lia lịa, bắt đầu luyện thuyên:

“Chưa bao giờ ta cảm thấy vui như vậy! Thật không ngờ là thế giới bên ngoài lại đặc sắc và muôn màu như thế. Nhất là những vùng đất mà tên thiếu niên kể truyện đêm qua đã kể… Không biết đại dương có thật sự trông như thế không ta? Ôi muốn đi xem thử quá đi. Tích Nguyệt. Tỷ có thấy biển bao giờ chưa?? Nó thực sự là còn xanh hơn cả nước Giao Đàm chứ?”



“Hì, chẳng phải đêm qua người đã hỏi cả ta và Diêu Nhật đến mấy lượt câu đó rồi sao? Chúng ta cũng giống người, đều lớn lên ở đây thì sao biết được chứ?”



“Ừ ha.”- Giao Lan Lăng vơi đi sự phấn khích, nhưng môi vẫn cười mà mắt vẫn ước ao.



Thấy tiểu thư mình hiếm khi được như vậy, Tích Nguyệt thực sự không biết rằng có nên báo cái tin tức đó cho nàng hay không? Nàng sợ niềm vui và khao khát hiếm hoi của tiểu thư mình bị dập tắt. Để cho nàng ta biết rằng, thế giới bên ngoài cũng không quá tươi đẹp như vậy.



Bỗng Giao Lan Lăng thì thào:



“Ta muốn thấy biển.”



“hả?”- Tích Nguyệt hơi bất ngờ.



“Ta muốn một lần được trông thấy biển, thấy những vùng nước bao la xanh thẳm gọi là đại dương đó.”- Giọng của của Giao Lan Lăng có vẻ nghiêm túc. Thật hiếm khi.



“Nghe cũng hay thật, nhưng đấy cũng toàn là nước thôi mà. Chẳng phải ngày nào tiểu thư cũng ngắm nhìn Giao Đàm với Giao Hà đó sao?”



“Đúng. Nhưng chúng khác nhau chứ.”



“Sao tiểu thư biết là khác?”



“Trực giác.”-Giao Lan Lăng vuốt tóc cười.



“Trực giác? Giống như cái hồi tiểu thư lên 9 và cho rằng cứ bay thật cao và thật nhanh là sẽ bắt được mặt trời, bỏ nó vào trong lọ rồi ném vào trong kho để từ đó không phải tiếp tục dậy sớm tu luyện đó hả?”- Tích Nguyệt che miệng cười.



“Đúng vậy. Ta vẫn đang cố ăn vạ để Diêu Nhật cho ta mượn phi hành linh cụ đây.”



“ha ha. Phi hành linh cụ của chúng ta chỉ là loại đại trà thì bay được bao nhiêu chứ? Tiểu thư bao giờ phải xin được chiếc Lưu Tinh Chu của gia chủ cơ, may ra.”



“Ừ ha. Mượn được nó thì ta có thể bay đi Tây Duyên rồi”- Ánh mắt Giao Lan Lăng hơi mơ màng.

Tích Nguyệt thấy vậy, ngậm ngừng:



“Nhưng nghe nói đại dương xa lắm, đến cả phần đất liền của Tây Duyên cũng phải cách chúng ta ít nhất mấy chục cái Giao Hà.”



“Ta có thể đi bằng khí cụ a.”



“Sẽ rất đắt đỏ và phức tạp”



“Ta có thể tích tiền, cũng có thể học tập. Haha. Thậm chí là tự chế tạo cho mình một chiếc!”



Những ngón tay của Tích Nguyệt chợt dừng lại.



“Nhưng chắc gì đại dương đã thật sự đẹp như vậy. Ta còn nghe đồn là rất nguy hiểm, không chỉ nhiều hung thú, yêu tu mà còn có cả cướp biển. Hàng năm có vô số người chết.”



“Vậy ta sẽ tu hành, tu hành để có bản lĩnh ứng phó với tất cả. Giống như vị thuyền trưởng trong câu truyện của tên thiếu niên đêm qua! Tỷ bảo là sẽ dạy ta kiếm còn gì?”



“…nhưng đó chỉ là truyện kể, chắc gì chúng đã có thật.”- Tay Tích Nguyệt hơi run.



“Không, ta tin là có thật. Ánh mắt và cảm xúc của tên thiếu niên đó không nói dối. Ta có cảm giác như vậy.”- Giao Lan Lăng một vẻ chắc chắn.



Tích Nguyệt bỗng quát lên:



“LỪA ĐẢO! Hắn chỉ là một tên vô công rồi nghề, không tu luyện cũng chẳng cố làm ăn, suốt ngày chỉ biết ba hoa chích chòe để kiếm miếng cơm như bao tên vô công rồi nghề khác! Nếu tiểu thư cứ ngây ngô tin lời những kẻ như vậy thì sẽ chẳng sống sót nổi trong cái thế giới tàn nhẫn ngoài kia đâu.”



Giao Lan Lăng im lặng, cúi đầu.



Tích Nguyệt chợt trong lòng run rẩy. Nàng không ngừng thầm tự trách bản thân mình bị cảm xúc lấn át mà nặng lời với tiểu thư. Đáng lẽ ra nàng không nên mất bình tĩnh như vậy. Nàng lo lắng, nếu cứ để như thế thì chút vui vẻ mà tiểu thư khó khăn lắm mới có được sẽ bị nàng phá hủy. Nàng phải làm điều gì đó thật nhanh để khắc phục chuyện này. Nàng cần phải xin lỗi.



Nhưng Giao Lan Lăng đã mở miệng trước:



“Tích Nguyệt tỷ, ta xin lỗi. Ta không nên phiền phức như vậy.”



Khóe mắt Tích Nguyệt chợt cay và hơi ướt. Nàng vội nắm lấy tay của tiểu thư mình và giải thích:



“Không! Là lỗi của ta. Ta đã kết luật quá vội vàng. Có lẽ tên thiếu niên đó không phải lừa đảo. Và câu truyện hắn kể cũng có thể là sự thật.”



Giao Lan Lăng lắc đầu, cười buồn:



“Thôi, tỷ không cần phải dỗ dành ta như vậy. Giờ thì ta cũng đã ngộ ra rồi. Dù tên thiếu niên đó không kể dối, thì chắc gì những câu truyện hắn kể đã là sự thật. Chính hắn cũng đã nói là những câu truyện đó là hắn nghe từ sư phụ hắn, chứ đâu phải chính hắn tự trải qua.”



“Tiểu thư cũng đừng nên bi quan như vậy. Mà cũng đâu cần phải đi xem đại dương làm gì? Chẳng phải tên thiếu niên đó cũng đã kể những hành trình của chính hắn tại Nam Nguyên sao? Ta thấy cũng nhiều nơi thú vị mà, lại còn gần nữa. Chỉ cần tiểu thư chăm chỉ tu hành và học tập, thì ta tin sẽ có ngày người có thể tới những nơi đó lịch lãm.”



Giao Lan Lăng không đáp lại. Cả hai người bọn họ cứ thế mà tiếp tục im lặng, cho đến khi Tích Nguyệt buộc tóc xong cho tiểu thư nàng.



Giao Lan Lăng bất chợt tiến về giường của mình ngồi xếp bằng. Sau khi nàng nói với Tích Nguyệt rằng nàng hơi mệt cần nghỉ ngơi thì liền nhắm mắt lại.



Tích Nguyệt nội tâm rối bời cũng chẳng biết phải nói sao. Nàng biết tiểu thư mình chẳng hề đang ngủ, mà là đang luyện khí.



Chỉ sợ là Giao Lan Lăng lại sắp muốn đột phá rồi.



“Tiểu thư? Tiểu thư đã thức dậy chưa ạ.”- Bên ngoài lại có tiếng gọi cửa.



Tích Nguyệt lo lắng trả lời thay:



“có việc gì?”- nàng hơi to tiếng.



Giọng bên ngoài có vẻ bị giật mình, nên trả lời luống cuống:



“d-d-dạ thưa. Bẩm… Phó gia chủ cho gọi tiểu thư ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK