• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ đã quá nửa đêm, Lão Cẩu vẫn ngồi bên bàn loay hoay viết. Sau khi phủ kín hết mặt giấy những chữ với hình phác, lão cau mày ngắm nghía rồi bực dọc vo tròn tờ giấy trên tay, tùy tiện vứt sang một bên.



Trên mặt đất lúc này đã rải rác mấy chục “cục” giấy như vậy.



Trong đêm tĩnh mịch, những âm ma sát giữa ngòi bút và mặt giấy vang lên rõ ràng và sắc lẹm. Những tiếng ồn ào đó ghim thẳng vào màng nhĩ của Tiểu Cẩu, khiến mắt hắn giật giật, rồi cuối cùng bừng tỉnh.



Hắn rụi mắt, vừa rụi xong thì đã thấy một cục giấy bay thẳng tới. Theo phản xạ, hắn đưa tay ra đỡ, nhưng đỡ trượt bị giấy đập vào trán.



Hắn gắt:



“Nửa đêm nửa hôm lão còn làm trò gì nữa?!”



Nhưng Lão Cẩu như chẳng nghe thấy, vẫn cứ cúi đầu viết. Ánh mắt lão đảo liên hồi, môi lẩm bẩm tính toán liên tục.



Tiểu Cẩu cảm thấy quái lạ, rời giường lại gần, ngó xuống.



Hắn thấy được những hình vẽ, những con chữ ngoằn ngoèo khó hiểu.



Rồi hắn lại nhìn về ánh mắt của lão ta thì bỗng giật mình. Chúng chính là cái ánh mắt đáng sợ, lạc lối nhưng đầy khát khao của cái đêm đầu tiên bọn họ đến Giao Đàm!



Tiểu Cẩu cảm thấy hơi sợ, tự đồng lùi lại vài bước. Bàn chân hắn đụng phải những cục giấy. Hắn nhặt một cục lên mà mở ra xem. Đầu óc hắn vang “ù ù” vì chẳng hiểu nổi những hình vẽ và ký tự xiên xẹo và những đường gạch xóa trong giấy có ý nghĩa gì. Nhưng hắn có thể đoán được rằng chúng là giành cho ai.



Đêm đó, Lão Cẩu đã nói với hắn về Đạo Chủng, nói cho hắn biết rằng Giao Lan Lăng chính là hiện thân của cái khái niệm Dục Niệm Đạo Chủng gì đó?



Tới giờ hắn vẫn chẳng hiểu đó là gì? Chỉ biết là, thứ mà có thể khiến cho một lão già dù có nhìn thấy biển máu núi thây, thiên địa sụp đổ mà cũng chẳng thèm chớp mắt như Lão Cẩu bỗng trở lên điên điên khùng khùng như vậy. Thì chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt lành.



Hắn thấy lo lắng cho Lão Cẩu. Mấy ngày nay lão cứ đi đi về về nơi Thính Vũ Cư mà không thuật lại cho hắn bất cứ lời nào, mà cũng chẳng thèm khoe khoang chiến tích hay tài năng như thường nhật. Đấy không phải là Lão Cẩu mà hắn biết, ít nhất thì trong suốt 6 năm đồng hành cùng thì hắn chưa từng thấy lão như vậy.



“Grưừ AAA!”- Lão Cẩu thét lớn, gạt hết toàn bộ đống giấy tờ trên bàn xuống rồi ôm đầu, trợn trừng mắt hung tợn. Miệng lão mấp máy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khó nghe.



Rồi lão lại đột nhiên im bặt. Lão ngơ ngác ngồi thẳng dậy, đảo mắt liếc nhìn xung quanh rồi lại tự nhìn vào lòng bàn tay của mình một lúc. Bỗng lão cất tiếng hỏi:



“Lão ngồi đây bao lâu rồi?”



Tiểu Cẩu cũng nhìn lão một lúc rồi mới chậm lắc đầu:



“…không biết.



“haha. Thế ư? Thế ư… Ngươi muốn hỏi điều gì thì hỏi nhanh đi. Lão mệt rồi, muốn đi ngủ.”



Tiểu Cẩu trầm mặc, thứ hắn muốn hỏi vô cùng nhiều. Nhưng hắn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu? Và nên hỏi câu gì để lão không bị kích động?



Sau khi suy ngẫm và bài trừ rất nhiều câu hỏi, hắn nói:



“Chúng ta còn tiếp tục lên Bắc Hoang chứ?”



“… … lên. Chắc chắn sẽ lên. Chẳng phải lão đã hứa với ngươi rồi sao.”



Tiểu Cẩu cắn răng, xiết chặt tay.



“… mai lão có thể đưa ta đi gặp Giao Lan Lăng cùng không?”- Hắn thực sự muốn biết chuyện gì đang diễn ra.



“Tốt nhất là không nên.”- Lão Cẩu khẽ xua tay.



“Nhưng có được không?”- Giọng Tiểu Cẩu nghiêm túc.



Lão Cẩu im lặng rồi cứ thế rời bàn lên giường đi ngủ. Lão không từ chối.



Trời sáng, hai thầy trò Lão Cẩu sóng vai nhau đi về phía Thính Vũ Cư. Kể từ lúc bọn họ được chuyển vào Nội Khu thì Tích Nguyệt đã chẳng còn phải đi đón họ. Nghe Lão Cẩu bảo thì hình như nàng đã bị cấm làm việc đó.



Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có vài gia nhân và tộc nhân Giao gia bắt gặp bọn họ. Ai cũng nhìn họ với những ánh mắt cổ quái, nghi kị rồi ngay sau đó túm năm tụm ba bàn tán.



Lão Cẩu thì chẳng sao, nhưng Tiểu Cẩu thì nhăn mày, quay ngang quay ngửa liên tục. Sau bữa chào hỏi với Ngô Xuyên hôm qua, thì hắn đã chín phần đoán được được bọn họ đang xì xào cái gì. Những điều đó chẳng khiến hắn quan tâm, mà chỉ khiến hắn muộn gặp Giao Lan Lăng hơn nữa.



Vì mấy ngày nay hắn đã sinh ra cảm giác thương cảm đối với nàng lúc nào không biết. Và hắn cảm thấy mình không nên cố tình tránh mặt nàng ta chỉ vì những ám ảnh quá khứ như vậy.



Hắn cảm thấy mình đang bị hoang tưởng.



Khi hai thầy trọ bước tới Đại Quảng Trường. Một đám đệ tử Giao gia đã chú ý tới bọn họ. Bọn chúng chỉ trỏ liên hồi khiến Tiểu Cẩu cảm thấy khó chịu. Và ngay sau đó bọn chúng cười gằn rồi hùng hổ tiến tới chặn đầu hai người bọn họ.



Lão Cẩu cười lấy lòng, cúi đầu hỏi:



“Xin hỏi chư vị thiếu gia có việc gì cần tìm hai sư đồ lão vậy?”



Một tên tóc ngắn mặt có vết bỏng trong số bọn chúng cười khinh bỉ, nói:



“Hừ hừ. Cẩu nô tài. Gặp chủ nhân mà không quỳ mà còn dám đặt câu hỏi? Muốn chết?”



Một đám đằng sau cùng cười cợt hưởng ứng.



Lão Cẩu vẫn cười hòa hoãn nói:



“Chư vị thiếu gia hiểu lầm rồi. Sư đồ chúng tôi không phải là gia nhân của quý t--”



“CÂM MỒM! Ta cho phép ngươi nói sao?”- Tên mặt có vết bỏng đó quát lớn, linh khí bạo phát ra thị uy.



Tiểu Cẩu cau mày, nhìn thầy hắn. Lão Cẩu cũng đánh mắt ra hiệu bảo hắn lên xử lý. Tiểu Cẩu thầm than một câu “mất thời gian” trong lòng rồi bước tới cúi đầu, cười:



“Haha. Chư vị thiếu gia thực sự là hiểu lầm rồi. Sư đồ chúng t--”



“CÂM!”- Tên mặt có vết bỏng vung quyền đấm tới. Tiểu Cẩu nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ, không quên lùi lại vài bước rồi giả vờ đau tay.



Tên mặt bỏng thấy vậy tuy vẫn tự mãn nhưng cũng hơi ngoài ý muốn, hắn không ngờ một tên phàm nhân mà cũng đỡ được một quyền chứa linh khí của hắn. Hắn bỗng thấy cáu giận, không muốn bị đồng bọn coi thường, lạnh giọng nói:



“Giỏi! Phản thật rồi. Cẩu nô tài mà cũng dám đỡ quyền của ta?! Khốn kiếp! HAAHA. Đúng lúc ta đang cần một túi thịt để luyện quyền đây.”



“Haha. Thiếu gia nhầm rồi, chúng ta không phải là gia nhân. Mà cũng đang có chuyện trong người nên không giúp được việc đó. Xin thứ lỗi cho, xin thứ lỗi cho.”- Lão Cẩu cười, cúi đầu.



Đúng lúc đấy, thì có một tên đồng bọn của tên mặt bỏng cười nhắc nhở:



“Đúng là biểu ca ngươi nhầm rồi. Bọn họ không phải cẩu nô tài đâu. Chính là hai tên tán tu được mời về để chữa bệnh cho Lan Lăng tiểu thư đó.”



Cái này thì tên mặt bỏng thừa biết rồi, đó cũng chính là lý do mà hắn vô cùng căm ghét hai tên ngoại lai này. Hắn quát:



“Quan tâm cái chó gì? Sống trong chuồng của chó thì cũng chính là chó. Hôm nay ta không dạy dỗ bọn chúng thì còn gì là tôn ti trật tự?”



“Việc này…haha. Họ thật sự không phải là nô tài nhà ta mà…À đúng rồi. Không biết vị tiểu huynh đệ đây có đồng ý luận bàn với biểu ca của ta không?”- Tuy tên tộc nhân đó hỏi, nhưng thực chất cả giọng điệu và ánh mắt đều mang ý vị ra lệnh.



Tiểu Cẩu giả vờ ôm tay bị đau, thầm nghĩ bụng:



“Giao gia này toàn một lũ ăn no rửng mở. Chẳng trách mà yếu như vậy.”



Hắn biết rằng khó tránh khỏi việc dây dưa nên nhìn sang xin ý kiến của Lão Cẩu:



“sư phụ, việc này…”



Lão Cẩu hiểu ý, nhìn hắn với ánh mắt ân cần rồi bất lực bảo:



“Cũng đành vậy. Con lên luận bàn với vị thiếu gia này một chút. Nhớ cẩn thận.”



Tiểu Cẩu hiểu rằng ý của lão thực là:



“Nhẹ tay thôi. Đừng có thu hút sự chú ý quá.”



Nhưng tên mặt bỏng chỉ nghe được nguyên văn nên cười lớn tự đắc, chỉ tay về phía các lôi đài nhỏ xung quanh bục quảng trường chính, nói:



“Tới đằng kia.”



Đám tộc nhân Giao gia phía sau reo hò, cố tình để người khác chú ý. Có kẻ cười cợt hô:



“Nhẹ tay thôi nhá. Dù gì họ cũng là khách haha.”



Dưới động tĩnh đó, cả gia nhân lẫn tộc nhân của Giao gia có mặt trên Đại Quảng Trường đều lần lượt kéo tới hóng chuyện. Tuy chỉ là một tên Ngưng Khí đánh với một tên phàm nhân nhưng cũng chẳng sao. Dù gì thì cũng là một trò vui để bắt đầu một ngày mới.



Cách đấy chẳng xa, Tích Nguyệt tay xách giỏ bánh đang cùng với một tên Ngân Lân Vệ cũng bước tới. Nàng chú ý tới đám đông chỗ Đại Quảng Trường, liền cau mày nói:



“Hiếm khi thấy Đại Quảng Trường láo nhiệt như vậy. Không biết là có chuyện gì?”- Vì nàng bị phong ấn mấy mạch môn nên thị lực cũng bị ảnh hưởng nên kém đi.



Giao Như Cát nhân cơ hội đó liền tươi cười, muốn làm cho nàng vui:



“À cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là hai tên tộc đệ Ngưng Khí đánh nhau mà thôi… Mà khoan, hình như là một tên tộc đệ đang lên lôi đài với một tên phàm nhân. Hừ, đúng là rảnh rỗi.”



“Vậy ư?”



“Haha. Tích Nguyệt tỷ muốn qua đấy xem không? Tuy chỉ là mấy trò mèo nhưng cũng đôi khi cũng có thể xuất hiện vài điều thú vị.”



“Ừm. Xin nghe theo thiếu gia.”



Giao Như Cát nghe vậy hớn hở, cười tươi roi rói:



“Đã bảo tỷ không cần phải khách khí vậy mà. Cứ gọi ta là Như Cát.”



Hai người bọn họ đi bộ sang.



Ở bên kia lôi đài. Tên mặt bỏng cười lạnh nhìn Tiểu Cẩu, hắn nói:



“Chỉ là cỏ dại ven đường mà cũng đòi làm đỉa đeo chân hạc. Hôm nay bản thiếu gia sẽ dạy ngươi biết yên phận ở nguyên vị trí của mình.”



“Xin thiếu gia hãy nhẹ tay, tha cho ta một con đường sống.”- Nói thì nói thế, chứ thực chất Tiểu Cẩu đang cảm thấy vô cùng bực bội trong lòng:



“Biết là ta tuấn mỹ, khả ái rồi. Nhưng cũng đâu cần hễ cứ gặp là chụp mũ ta như thế? Ta nào đâu có ý gì với nàng ta chứ?”



Tên mặt có vết bỏng càng cười nhếch mép:



“Được. Nếu ngươi đã cầu xin như vậy. Thì bổn thiểu gia sẽ chỉ đánh què tay chân rồi tha cho cái mạng chó của ngươi.”



Nói rồi hắn ta liền vọt lên, một tay đấm thẳng, tay kia tụ khí. Cú đấm đầu tiên chỉ là hư chiêu, Tiểu Cẩu né được hắn không bận tâm mà ngay tức khắc vung cú thứ hai lên. Tay này hắn duỗi thẳng, tóe ra từng sợi lửa, nhằm thẳng cổ họng của Tiểu Cẩu mà hạ sát thủ.



Tiểu Cẩu cau mày, chụm 5 ngón tay lại rồi mổ lên các động mạch nơi cổ tay của tên mặt bỏng với một tốc độ cực nhanh.



*Crốck!*



Khớp nối nơi cổ tay của tên mặt bỏng bị mổ trật, động mạch bị ứ chặn. Tất cả linh khí trên tay hắn bị đánh tan. Hắn đau đớn ôm tay kêu gào.



Đám đông ở dưới ồ lên. Chẳng lẽ cuộc chiến cứ vậy mà kết thúc? Đùa chứ, tuy Ngưng Khí với phàm nhân không cách nhau quá nhiều. Nhưng tên mặt bỏng không chỉ bị thua mà còn thua nhanh như vậy thì đúng là quá mất mặt. Quá phế vật!



Tiểu Cẩu đứng nhìn không chút cảm xúc. Hắn đã vốn muốn nhường rồi chịu thua, nhưng tên phế vật này chưa gì mà đã muốn lấy mạng hắn. Khiến hắn cảm thấy nhất thời khó chịu, không kiềm chế được mà dùng hơi nhiều lực.



Không muốn phiền phức thêm, hắn nói nhỏ:



“Tay trái ngươi tạm phế rồi, đi chữa thương đi.”



Chỉ là hắn vốn ít khi trực tiếp tranh đấu với kẻ khác nên không có nhiều kinh nghiệm, cũng chưa quen thuộc với nhân tâm.



Nên những lời cầu hòa mà Tiểu Cẩu vừa nói ra chỉ càng khiến cho tên mặt bỏng cảm thấy nhục nhã. Và sự nhục nhã đó hóa thành căm thù.



Hắn vận chuyển công pháp, vội vã đốt và đẩy linh khí từ đan điền lên cổ họng rồi lao tới gần Tiểu Cẩu, khè lửa ra!



Nhưng động tác của tên mặt bỏng quá chậm, Tiểu Cẩu phản ứng cực nhanh, hắn cúi xuống né được ngọn lửa. Liên tiếp một tay đấm móc lên cằm dưới của tên mặt bỏng để bịt ngọn lửa, tay còn thì vỗ thẳng vào đan điển của hắn ta.



Dòng linh khí cuồng bạo của tên mặt bỏng bị đáng tan, dư âm bạo nổ khiến nội tạng của hắn bị chấn động, phụt máu rồi gục xuống ngay dưới chân Tiểu Cẩu.



Toàn bộ đám người ở dưới lặng im như tờ. Không phải bởi vì họ thấy ngỡ ngàng vì Tiểu Cẩu quá mạnh, lấy sức phàm nhân mà đánh bại được tu sĩ Ngưng Khí.



Mà họ sững sờ vì một tên tộc nhân Giao gia cứ thế mà bị một tên tán tu ngoại lai đánh cho trọng thương gần chết ngay trước mắt họ, ngay trong nhà của họ.



Đây là ý gì? Phản rồi! Phản rồi!



Tiểu Cẩu lúc này hai tay tê tê, nhìn tên mặt bỏng đang nằm gục, thở hổn hển dưới chân với một vẻ khó hiểu.



“Rõ ràng ta đâu có dùng nhiều lực đâu. Sao yếu quá vậy? Phìu. May quá phút cuối cùng ta kịp đổi ý, vỗ vào đan điền chứ không vỗ vào cổ họng hắn. Chứ không là có án mạng rồi.”



Tu sĩ và phàm nhân chỉ khác nhau ở tu vi linh khí. Nếu như tu sĩ mà chưa từng trải qua luyện thể và cũng chưa thể trúc cơ để phóng ra cương khí hộ thể. Thì thân thể cũng chẳng khác phàm nhân là bao.



Nếu như một tên tu sĩ đủ ngu ngốc, không biết vận dụng các chiêu bài để bảo vệ thân thể mình trước. Thì kể cả kẻ đó có tu đến Chân Diễm thì cũng có thể bị một thằng bé phàm nhân một dao đâm chết. Dù đó chỉ là lý thuyết thì cũng không thể coi thường.



Ở dưới lôi đài, bỗng có kẻ quát lớn:



“Hung đồ to gan. Dám mưu sát người của Giao gia ta. Chịu chết đi!”



“N-nhưng hắn vẫn còn thở--”-Lời của Tiểu Cẩu còn chưa dứt thì hắn đã thấy có một mũi kiếm đâm tới. Tốc độ của nó cũng tạm, uy lực cũng thường, hắn hoàn toàn có thể đỡ được. Nhưng hắn còn chưa kịp đưa ta ra thì *keng!* một tiếng. Một tấm khiêng đã bay tới đỡ mũi kiếm thay cho hắn.

Lão Cẩu vội chạy lên lôi đài, nhét mấy viên đan dược hạng thường vào miệng tên mặt bỏng đang nằm ở đó. Sau một lúc, hơi thở của tên đó dần ổn định lại. Giờ thì chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ chẳng còn nguy hiểm gì. Ai cũng thấy được điều đó.



Lão Cẩu cúi đầu với tất cả mọi người phía dưới, nói:



“Chỉ là luận bàn, chỉ là luận bàn mà thôi. Tai nạn xảy ra là chuyện thường tình. Mong chư vị Thiếu gia, tiểu thư bỏ quá cho hai thầy trò lão.”



Tên vừa rồi xuất kiếm, thấy Lão Cẩu xuất ra được một phòng hộ khí cụ với mấy viên đan dược chữa thương liền nổi lòng tham. Thầm nghĩ hai tên tán tu này cũng có chút của. Hắn giơ lệnh bài Đồng Lân ra quát:



“Vớ vẩn! Vô duyên vô cớ đả thương người của Giao gia ta mà tưởng cho qua dễ dàng vậy sao? Còn không mau giao nộp hung khí cho bản lân vệ tra xét!”



Đám người xung quanh nhận ra và thầm hô bỉ ổi. Đa số bọn họ đều là Ngưng Khí và phàm nhân nên mới rảnh dỗi tới xem đánh nhau. Khai Môn chỉ có một hai người. Nhưng không có ai là Lân Vệ cả nên chẳng ai có thể lên tranh một chén canh với tên Đồng Lân này.



Rất nhiều người cảm thấy ghen tị.



Lão Cẩu nghe vậy cười một vẻ thở phào. Đúng là mấy tên dễ bị lợi nhỏ che mắt thì thường rất dễ qua mặt. Giờ lão chỉ cần bịt miệng một mình tên Đồng Lân này là đủ.



Thế là lão kéo tay Tiểu Cẩu tới chỗ tên Đồng Lân, định dâng lên linh cụ hình khiên với vài thứ vặn vãnh khác.



Đúng lúc đấy thì lại có tiếng quát:



“Đang có chuyện gì ở đây?!”



Từ phía sau, Giao Như Cát dẫn Tích Nguyệt đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK