• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Hà giới vực có hai con sông lớn chảy dài.



Dòng Linh Hà ánh vàng màu mỡ nuôi dưỡng thiên địa cùng dòng Tịch Diệt ác liệt thách thức giới hạn của tất cả sinh linh.



Bởi vì nằm trong vùng biên giới giữa Bắc Hoang và Nam Nguyên. Nên dải Ngọc Liên cũng xui xẻo mà có một vài nhánh sông ngầm của dòng Tịch Diệt chảy qua.



Và những nhánh sông ngầm đó lại đặc biệt tập trung vào vùng chính giữa của dải Ngọc Liên, qua tuế nguyệt thoi đưa mà phun trào tạo thành dòng sông hơn ngàn dặm. Gọi là sông, nhưng thực chất nếu nhìn từ trên bề mặt thì lại giống một hồ nước mênh mông hơn.



Và bởi vì đáy sông này có giao long trú ngụ. Nên được người đời đặt cho nó cái tên Giao Hà.



Cũng như dòng Tịch Diệt và mọi nhánh của nó, dòng chảy của Giao Hà luôn xiết và mãnh liệt vô cùng. Cùng với việc ít mạch thông nước nên sóng của Giao Hà rất lâu mới có thể tan đi, tạo thành vô số đợt điệp lãng điên cuồng vỗ đập lên những rặng đá quanh bờ.



Đó luôn là một vĩ cảnh hùng tráng của mảnh thiên địa bao la này. Đặc biệt là vào những đợt trăng tròn.



Và tất nhiên, nước sông Giao Hà cũng diệt linh. Hiểu đơn giản, là mọi linh khí của tu sĩ hay linh của mọi sinh linh đều bị áp chế bởi nước sông Giao Hà.



Nếu bị rơi xuống đó, nước Giao Hà sẽ ngấm vào các lỗ chân lông, chặn không cho linh khí của ngươi được phát ra, rồi từ từ thẩm thấu, ăn mòn linh khí trong đan điền của ngươi. Kể cả linh khí có trong linh cụ cũng sẽ bị ăn mòn, chẳng mấy chốc thì sẽ trở nên vô dụng.



Nếu như ngâm nước Giao Hà trong một thời gian, ngươi sẽ cảm thấy cơ thể mình vô cùng yếu ngược. Và chẳng lâu sau, ngươi hoặc sẽ chết vì bị vắt kiện sức, hoặc sẽ bị hàng vạn con sóng dữ dội đánh cho tan xác nơi các rặng đá.



Thậm chí mạng ngươi có lớn hơn chút nữa, không bị sóng đánh chết, thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị thủy quái, giao long ẩn sâu dưới đáy Giao Hà ăn thịt.



Bởi lẽ đó, nếu như ngươi không có tiên thiên mạnh mẽ như của một số loài cự thú đặc biệt như giao long, có lớp vảy cứng chắc và kín mít. hay cưỡi trên một con thuyền vững chắc vô cùng đủ để chống lại sóng sông. Hoặc tốt nhất là có thể phi hành ở độ cao quá trăm trượng, vượt khỏi phạm vi diệt linh. Thì ngươi không thể nào vượt qua nổi Giao Hà.



Từ cổ chí kim, luôn có những vị vĩ nhân, anh hùng hào kiệt với chí nguyện to lớn muốn chinh phục thiên địa, đã nhảy xuống Giao Hà mãnh liệt này và muốn tự mình băng qua nó.



Và hầu như tất cả đều thịt nát xương tan, những thứ còn sót lại thì trở thành nguồn thức ăn bổ béo nuôi dưỡng hệ thủy sinh và truyền thuyết nơi Giao Hà.



Cũng may là dải Ngọc Liên vốn được coi là vùng hẻo lánh, nước độc rừng thiêng nên cực ít người muốn chọn băng qua nơi này để lên Bắc Hoang.



Nhưng mà cuộc đời luôn đen đủi, từ khi Trung Đô được thành lập cho đến sự kiện vô số trạm kiểm soát khắt khe và đắt đỏ được mọc lên vào hơn 500 năm trước. Dải Ngọc Liên tự khắc trở thành vùng biên giới TỰ DO duy nhất giữa Bắc Hoang và Nam Nguyện, là lựa chọn cuối cùng mà cả phàm nhân lẫn các tu sĩ tầng lớp dưới có thể đi qua.



Mà con đường an toàn và nhanh chóng nhất ở dải Ngọc Liên lại chính là Giao Hà.



Và may thay, trời chẳng bao giờ tuyệt đường người. Cũng giống như các mỏ linh thạch trù phú nơi Bắc Hoang, Giao Hà cũng có *tụ linh điểm*.



Ở chính giữa hàng ngàn hàng vạn con sóng đó, mọc lên một vùng linh thổ rộng lớn, nhô cao chỉ cách mặt nước tầm gần chục trượng. Mật độ linh ở đó khá cao. Khiến cho cả vùng nước quanh phía trên vùng linh thổ đó cũng ngả thành màu lam ngọc của linh thủy, nuôi dưỡng cho thực vật và sinh vật nhỏ yếu, giống hệt như những ốc đảo giữa lòng sa mạc bao la.



Người ta đặt tên vùng tụ linh đó là Giao Đàm. Và nếu ai làm chủ được nó, thì sẽ làm chủ được tuyến giao thương an toàn duy nhất giữa Nam Nguyên và Bắc Hoang.



Thế là một cuộc chạy đua về cả sức mạnh và trí tuệ được bắt đầu. Có lúc nó chỉ hời hợt thoáng qua, có lúc thì khốc liệt khiến máu đổ nhuộm sông. Ai cũng muốn chiếm cho được vùng Giao Đàm, để xây dựng căn cơ và kiểm soát thủy vận của toàn bộ Giao Hà. Từ đó kiểm soát vận tại ở nhiều cấp bậc ở vùng biên giới Nam Nguyên-Bắc Hoang.



Nhưng sau gần 200 năm tranh đoạt, chưa có bất cứ cá nhân hay thế lực nào có thể nhập chủ Giao Đàm. Còn những thế lực bá chủ của vùng biên giới vì tự kiềm chế lẫn nhau, mà vẫn chẳng có bên nào công khai đứng ra cướp đoạt. Khiến cho Giao Đàm luôn luôn là miếng gân gà trong mắt người đời.



Cho đến một ngày, một tán tu không rõ tên tuổi, xuất sứ nhưng lại tu vi và tài nghệ cực cao, là một Tiên Thiên Sinh Linh-Trúc Cơ Thất Chuyển.



Hắn Không chỉ có chiến lực kinh người mà đến cả tạo nghệ ngự thú cũng vô cùng tài giỏi. Và cũng chẳng biết đây là âm mưu của một thế lực nào đó? Hay là ý trời định chủ cho Giao Đàm. Mà chuyên môn ngự thú của tu sĩ đó chính lại là điều khiển đại xà và giao long.



Nghe kể rằng năm đó, một mình hắn cưỡi trên đầu một con tiên thiên cự giao chiến lực ngang với Thất chuyển chiến tu, thống lĩnh hơn trăm con giao long cùng cự xà. Chấn nhiếp toàn bộ quần hùng đang tranh chấp Giao Đàm, thậm chí còn khiến cho các thế lực bá chủ vùng biên giới không dám vọng động, phải bí mật ngồi xuống hợp tác với hắn.



Kể từ hôm đó, Giao Đàm có chủ. Và tu sĩ đó cũng đổi họ tên mình, sáng lập lên Giao gia thống trị Giao Hà suốt 300 năm nay.



Giờ Giao Hà ngoài sáng đã có chủ. Vậy tiếp sau đó mọi chuyện tranh chấp cũng còn quan trọng hay có lợi lộc gì nữa. Các thế lực lớn thì đã có người đứng ra chung gian để chia đều lợi lộc. Thành ra chẳng ai dám tùy tiện có mưu đồ gì với Giao gia.



Giao gia dưới sự tài trợ của các thế lực mà xây lên một cây cầu gọi là Giao Kiều bắc ngang qua Giao Hà rộng lớn.



Một cây cầu mà đã luôn đứng vững, đưa tất cả tu sĩ và phàm nhân băng qua vô vàn con sóng dữ dội nơi Giao Hà, mở ra một mạch giao thương trù phú hơn bao giờ hết. Và vô vàn con sóng mãnh liệt đó, trong mắt người đời cũng dần trở lên bình thản và thơ mộng.



Nhưng chẳng có triều đại nào là vĩnh viễn. Và việc Ngọc Liên minh, liên minh của 17 tông môn, gia tộc trong địa phận dải Ngọc Liên được thành lập vào 60 năm trước chính là sự bắt đầu cho một đợt điệp lãng điên cuồng như là muốn phá tan cái nền tảng ổn định tưởng như là vĩnh cửu của mảnh đất này.





Một ngày trước thảm sát ở Nê Thành.



Nghị sự phòng Giao gia, những ngọn linh đăng tỏa sáng lam u cũng chẳng thể làm trầm lắng đi cái bầu không khí căng thẳng ở nơi đây.



Trong điện lúc này tổng cộng có mười mấy người đang cãi nhau loạn xạ trên bàn họp. Bọn họ chính là các gia lão, những người hoặc có tu vi cao nhất hoặc có sức ảnh hưởng nhất trong Giao gia, còn tọa trấn ở Giao Đàm lúc này.



“Mẹ Kiếp! Chẳng lẽ chúng tưởng Giao gia thực sự sợ chúng?! Giết hết! Phải giết hết thì lũ ma giáo đấy mới biết bá chủ của ngàn dặm Giao Hà không phải là chó sảnh!”



Giao Kiệt đập bàn quát lớn, râu rậm màu hỏa hồng của lão vểnh lên như những đốm lửa sống động. Cả chính sự điện bỗng trở nên nóng bức.



“Hừ. Giết giết giết. Tên đồ tể nhà ngươi không học được thêm từ nào khác sao? Nếu giết dễ dàng như thế thì phụ thân chẳng phải đã dẹp sạch bọn chúng ngay từ đầu rồi sao?”- Giao Minh bắc chân lên bàn, vuốt râu mép, khinh không thèm nhìn cái tên biểu ca ngu độn của hắn lấy một cái.



*Oành!*



Bức tường phía sau Giao Kiệt nổ một mảng lớn, ánh sáng tự nhiên lan vào toàn điện.



“Thằng phế vật kia! Thích chọc lão tử?! Lão tử thiêu chết ngươi!!”



Suốt cả buổi sáng nín nhịn, Giao Kiệt cuối cùng cũng chẳng thể chịu được cái lũ ba phải ăn không ngồi rồi này nữa. Nhất là cái tên Giao Minh phế vật chuyên nói nhảm và lãng phí tài nguyên của gia tộc này.



Giao Kiệt hít một hơi thật sâu, tất cả linh đăng trong điện bỗng nhiên ảm đạm. Đôi bàn tay của hắn bỗng bùng lửa dữ dội. Ngọn lửa hắc hồng này không phải phàm hỏa mà là giao hỏa chi linh, có thể đốt đá cương thành tro bụi,xuyên thủng cương khí hộ thuẫn của tu sĩ trúc cơ tam chuyển trở xuống. Dùng linh thủy cũng chẳng dập nổi.



Thấy vị chấp pháp gia lão này thật sự đã nổi điên, đám gia lão đều nhanh chóng vận chuyển linh khí và phòng hộ linh cụ của mình.



Giao Minh biết thừa là tên biển ca này của hắn bị điên đến đâu, nên cực kì hoảng sợ, hắn quát:



“Ngươi chưởng quản gia pháp mà dám làm loạn nghị sự điện? Chẳng lẽ muốn tự mình chịu gia hình sao?!”



Giao Kiệt to béo , toàn bộ râu tóc lông mày giờ đã hóa thành một ngọn lửa, từ từ lơ lửng lên cao cười lớn:



“ahahahhaha! Thằng phế vật kia! Lão tử đâu có làm loạn gì đâu? Chỉ là điếc tai với vài con chuột nhắt nên muốn nhóm chút lửa để khuây khỏa thôi mà.”



“Hỗn đản! Đúng là làm phản mà. Đợi phụ thân đại nhân về thì chắc chắn ngài sẽ không ta cho ngươi. Lần này thì đừng mong Hóa Long có thể vì ngươi mà xin xỏ!”



Tuy quát lớn, nhưng Giao Minh cũng đã vừa kịp kích hoạt kiện phòng hộ linh cụ thứ tư. Và đang vô cùng khẩn trương kích hoạt kiện thứ năm.



Thấy cảnh đó, Giao Kiệt lại cười lớn. Hai giao hỏa trong tay hắn bùng cháy vô cùng. Bầu không khí đột nhiên oi bức đến khó thở.



“ĐỦ RỒI!”- Có giọng nói bực bội quát lên.



Cả chính sự điện dần yên ắng trở lại, Giao Kiệt hừ lạnh thu hồi linh khí từ từ hạ xuống. Giao Minh với các gia lão khác cũng bởi vậy mà thu hồi các lớp phòng hộ và trở lại vị trí của mình.



Sau hồi lâu tay chống mặt cúi xuống bàn, vì quá điếc tai với cái lũ người này, Giao Bình- phó gia chủ- người đứng thứ hai của toàn bộ Giao gia cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn xua xua tay, giọng có vẻ bực tức:



“Lũ các người cút hết đi, thích đánh nhau, giết người hay vui chơi chè chén gì thì mặc kệ. Khi nào thực sự muốn ngồi lại cái chỗ chết tiệt này để bàn bạc về tương lai của cái gia tộc khốn khổ này thì hẵng tới.”



Đám gia lão im lặng một hồi thì có một vị lên tiếng:



“Nhưng tình hình trước mắt đúng thật là quá khó khăn. Cả gia chủ và Hóa Long đến bây giờ vẫn chưa thấy có tin tức, thậm chí là đội ngũ liên lạc của chúng ta vẫn chưa có hồi âm. Ta thấy tốt nhất vẫn là không nên vọng động.”



“Đồ ăn hại!”- Cả Giao Minh và Giao Kiệt cùng đồng thanh.



Tuy bọn họ ghét nhau, nhưng họ càng ghét cái đám trung lập hơn nữa. Vị gia lão đó tức lắm nhưng cũng chẳng làm được gì, dù cho bản thân lão cũng có trúc cơ tu vi và cũng là gia lão. Bởi vì lão biết được, dù là trúc cơ tu vi hay là gia lão của một gia tộc, thì luôn chẳng có sự bình đẳng.



Giao Minh một lần nữa bảo trì ý kiến:



“tộc nhân của chúng ta ở Thiên Nguyên Tông và Chính Khí Tông đã xác định rằng cao tầng của bọn họ cũng đã để tâm đến chuyện này. Với giao hảo giữa tộc ta và hai tông thì chắc chắn họ sẽ không đứng ngoài. Dù gì thì vẫn cần phải có người cai quản Giao Đàm. Chỉ cần chúng ta--”



“Chúng ta làm sao? Nhượng bộ quyền lợi và cho phép chúng đặt chân vào đây hả? Sao ngươi không nói luôn là cắt bán cơ đồ của gia tộc đi!”- Giao Kiệt gân cổ lên cắt ngang.



Giao Minh tức tối, hắn luôn ghét phải nói chuyện với những kẻ chỉ thích dùng nắm đấm để suy nghĩ, hắn phản bác:



“ Đó chỉ là kế sách tạm thời. Nếu không ngươi nghĩ một mình chúng ta mà có thể chống lại sự liên hợp của tam ma điện sao?”



“tam ma điện thì sao?! Bất quá chỉ là một lũ chó nhà có tang, một lũ gián đánh mãi không chết thôi! Đến một tên ta thiêu chết một tên!”



“Haha. Ngươi giỏi quá a. Năm đó bị Ảnh Ma của Bái Nguyệt Điện đánh cho trọng thương, giờ tẩu hỏa nhập ma giở điên giở khùng chẳng thể tự kiểm soát, vậy mà cũng đòi đánh giết tam ma điện?! Có mà bắt giết bừa một đống phàm nhân để trút giận thì có.”



Bị nói trúng ma trướng trong lòng, Giao Kiệt một lần nữa bạo phát linh khí. Giao hỏa bốc lên nghi ngút như tùy thời có thể nướng chín toàn bộ chính sự điện này. Hắn vô cùng tức giận nhưng chẳng thể nào phản bác.



Đám gia lão thấy thế sắc mặt đại biến vội vàng quay ra khuyên Giao Minh hãy thôi đi. Dù Giao Kiệt giờ nhiều lúc có hóa điên, dễ bị kích động. Thì vẫn là đương thời đệ tam cao thủ của Giao gia, tu vi trúc cơ tam chuyển đỉnh phong, tu luyện trấn gia công pháp Hỏa Hải Giao Long Vũ đến tầng thứ 5 viên mãn.



Toàn bộ Giao gia lúc này, kể cả là trúc cơ tu sĩ thì cũng chẳng quá 3 người tiếp nổi mười chiêu của hắn. Chứ đừng có nói là người bị chú định cả đời không thể trúc cơ như Giao Minh. Mà tồi tệ hơn là đám bọn họ cũng có thể bị vạ lây. Và họ đâu muốn điều đó.



Nhưng lúc này Giao Minh như chẳng còn để tâm đến việc đó. Hắn tuy vẫn sợ, nhưng cơn bực tức của hắn hiện giờ còn lớn hơn. Và đặc biệt vào những lúc như thế này, hắn lại càng chắc chắn rằng quyết định giao Hóa Long cho Giao Kiệt nuôi dưỡng năm xưa là quá sai lầm. Thành gia thằng nhóc đó cũng bị nhiễm cái tính thiếu suy nghĩ này của hắn ta. Nếu không thì nó đã chẳng mạo muội đi thâm nhập cái cổ di tích đó, để giờ mọi chuyện thành ra như thế này.



“thôi hết đi.”- Giao Bình uống cạn một chén linh nhưỡng mà thở dài.



Lại một lần nữa, tiếng nói của vị phó gia chủ này lại có trọng lượng.



Giao Kiệt hét lớn, trút cơn tức giận và thuật pháp của mình lên ra bầu trời khiến toàn thể Giao gia bị kinh động. Rồi hắn tức tối hóa thành một đạo hỏa quang mà bay đi.



Giao Minh hừ lạnh nói:



“Đúng là ngay từ đầu không lên mời tên điên hắn tới. Không tự biết đường mà ở nhà cách ly mà còn lắm chuyện.”



“Ngươi cũng đừng chọc hắn làm gì nữa. Lát nữa đem mấy bình linh tửu lâu năm trong tư khố của ngươi tặng hắn coi như xin lỗi đi.”



“! Nhưng thưa ca--. Thưa phó gia chủ. Nếu làm vậy chẳng phải là để hắn không tự nhận ra cái sai của mình sao? Đến cái kế sách ngu ngốc như giết phàm nhân và tán tu ở các thuộc địa mà hắn cũng nghĩ ra được.”



Giao Bình thở dài:



“Ta không nói đến việc đấy. Ta bảo ngươi đi xin lỗi hắn là không muốn mất thêm đoàn kết nội bộ lúc này. Các ngươi hiểu không?”



Tất cả đám gia lão cùng đồng thanh nói “hiểu”, mặc dù Giao Minh rất miễn cưỡng nhưng cũng nghe theo. Tiếp sau đó, có một vị gia lão khác theo phe của Giao Minh đứng ra hỏi:



“Vậy hỏi liệu phó gia chủ đã có định ra đối sách cho tình hình trước mắt chưa? Ta thấy kế sách để cho người của hai tông kia trú đóng làm khách để tiến hành xây thêm trạm kiểm soát ở Giao Kiều cũng là một một kế sách đáng để tham khảo. Vừa tăng thêm hảo cảm với họ, vừa giúp chúng ta có thêm một lớp bảo vệ. Khiến đám đám ma tu đó chỉ có thể co đầu rút cổ, gây ra án nhỏ ở thuộc địa cứ không dám tạo ra động tĩnh gì quá lớn. Càng không dám động vào Giao Đàm.”



Giao Bình như chẳng nghe mà nhìn lên bầu trời ngoài kia, ông chợt cảm thấy rằng suốt mấy tháng nay hắn chưa ngủ được một giấc ngủ nào ra hồn. Dù là trúc cơ nhất chuyển thì vẫn là con người. Ông chợt nói:



“Gọi ngay người xây lại bức tường. Chứ để vậy trông thật chẳng ra sao.”



Có gia lão trả lời:



“Vậy còn đối sách? Tình hình sắp tới chắc chắn sẽ rất căng thẳng. Trên khắp các thuộc địa của chúng ta từ bờ bắc xuống nam, đều có thám báo rằng lũ tam ma điện đó càng ngày càng trắng trợn khiêu khích. Cháu của ta được điều đến Nê Thành cũng mới báo rằng có hai kẻ khả nghi mới tới, nghi là Tế Cổ Điện tiến hành lừa dân chúng uống thuốc độc. Vậy nên lúc này chúng ta cần phải tăng cường phòng thủ cho Giao Đàm. Nên kế sách của Minh gia lão cũng rất hay.”



Giao Minh tiếp lời:



“Đúng đấy ca ca. Ta đã nói kế sách đấy chỉ là tạm thời. Ta sẽ nhanh chóng trở về soạn thảo ngay các điều lệ để trao đổi với người hai tông.”



“Khỏi cần”- Giao Bình ngáp mệt.



“Sao thưa ca ca?”- Giao Minh cau mày.



“Ta nói là khỏi cần. Ta đã nghĩ ra đối sách rồi.”



Tuy trong lòng chợt có chút không can tâm. Nhưng Giao Minh cũng thờ phào, hắn luôn tin vào tài trí của ca ca mình. Hắn và các gia lão khác đều tò mò:



“vậy kế sách là gì?”



Giao Bình liếc bọn họ một lượt rồi nhả ra từng chữ:



“Đóng cổng Giao Kiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK