Thính Vũ Cư gió đêm thoảng.
Giao Lan Lăng tựa đầu bên cửa sổ ngắm nhìn những điểm sáng nơi Ngoại Khu đang từ từ chuyển động ngoài xa. Tay nàng khẽ vuốt ve cuốn “U Hà Nộ Đào” trong tay. Bỗng có vật gì đó lóe lên trong mắt nàng, khiến nàng cảm thấy nhàm chán mà quay mặt đi.
“Thưa tiểu thư...”- Một nha hoàn đang cúi đầu, đứng khép nép bên mé cửa sổ lên tiếng.
Trông vẻ mặt ả ta có vẻ lo lắng và sợ hãi. Cũng đúng, vì kể từ lúc theo hầu Giao Lan Lăng cho tới giờ, chưa bao giờ ả thấy tiểu thư mình có những biểu hiện đáng sợ như mấy ngày gần đây.
Giao Lan Lăng vẫn không quay đầu lại mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Ả nha hoàn không biết phải làm sao? Nếu như lần này ả còn trở về tay không nữa thì ả chắc chắn sẽ bị trách phạt. Thế là ả đành đánh liều, mở miệng lại lần nữa:
“Thưa t--”
“Đi đi.”- Giao Lan Lăng nói nhỏ.
Mười ngón tay của ả nha hoàn vân vê vạt áo. Ả cũng chỉ muốn tuân lệnh mà rời luôn đi cho rảnh nợ, nhưng mà ả lại không dám.
Mấy ngày nay ả luôn nghe một lời đồn đại rằng. Giao Lan Lăng trong một lần trốn ra ngoài chơi thì bị bọn ma điện lợi dụng, điều khiển. Mấy ngày trước, khi nàng ta định trốn ra ngoài cấu kết thì bị các gia lão bắt lại, đánh cho bị điên luôn. Chẳng qua là các gia lão nể mặt mũi của phó gia chủ nên mới tha chết rồi đem giam lỏng nàng ở đây và đồng thời truyền tin tức giả để bịt miệng thế gian.
Lúc đầu thì ả nha hoàn cũng không tin. Nhưng càng lúc ả càng cảm thấy lời đồn đó là có phần hợp lý.
Thì chả thế! Giao Lan Lăng bình thường thì lúc nào cũng vui tươi cười nói, đã vậy còn rộng lượng với cả tộc nhân lẫn người ở. Dù bị trêu trọc hay bị thất lễ thì nàng vẫn cứ cười tươi như gió xuân để đáp trả, không hề để tâm. Vì vậy mà hầu như toàn bộ người trong trong Giao Đàm đều yêu quý nàng, nhất là những nam tính.
Thế nhưng kể từ hôm nàng ta bị bắt đem về đó. Không những nàng ta chẳng nói chẳng cười gì, mà nhiều lúc còn nhìn chằm chằm vào những người khác với những ánh mắt soi mói vô cùng cổ quái, trong một khoảng thời gian cũng rất lâu.
Các tộc nhân của Giao gia thì không biết thế nào. Chứ các gia nhân thì luôn cảm giác ớn lạnh và khó chịu mỗi khi bước qua Thính Vũ Cư này. Họ sợ Giao Lan Lăng thực sự là bị ma điện điều khiển, sẽ làm hại họ. Họ sợ Giao Lan Lăng thực sự là bị điên, sẽ nhảy ra cắn xé họ, giống hệt mấy hành vi ma tà của đám ma điện mà người đời đồn thổi.
Nhưng dù gì thì đó vẫn chỉ là những lời đồn. Dù chúng có thất thiệt thế nào thì cũng không gây quá nhiều tác động đến lòng người.
Thứ mà thực sự khiến các gia nhân trong Giao Đàm sợ phải tiếp xúc với Giao Lan Lăng vào lúc này chính là vận xui đột nhiên xuất hiện trên người nàng ta.
Bắt đầu từ vụ việc hai thiếp thân hộ vệ của nàng là Tích Nguyệt và Diêu Nhật. Họ vốn là những hạt giống được gia tộc vun bón, lại còn đồng thời là những Ngân Lân Vệ giỏi nhất. Tiền đồ vô cùng tươi sáng. Ấy vậy mà chỉ vì tiếp xúc thân cận với Giao Lan Lăng mà bây giờ...
Một người bị hạ một bậc thành Đồng Lân, bị tước quyền đột phá lên Linh Hải. Thay vì sau này được gả cho một tộc nhân cao tầng trong gia tộc để cải thiện huyết mạch thì bị đính gả cho một gia nhân cấp cao khác. Tuy kẻ cũng là tu sĩ, thậm chí tu vi còn cao tới Linh Hải đỉnh phong gì đó nhưng rốt cuộc thì vẫn là gia nhân. Đãi ngộ và quyền lợi căn bản là không giống nhau.
Còn người còn lại thì còn thảm hơn nữa, không những vừa bị chịu gia pháp quất roi mà còn bị tước mất thân phận Lân Vệ chỉ còn là gia nhân cấp cao. Đã vậy tu vi còn bị pháp điện phong ấn lại. Tương lai mập mờ không thấy rõ.
Mọi chuyện còn kì lạ và lạnh lòng hơn khi mà có người kể cho Giao Lan Lăng về hai người kia. Nàng ta còn chẳng thèm biểu hiện thương cảm hay quan tâm gì, mà chỉ hờ hững thốt ra hai từ “thế à” rồi lại cúi đầu xuống đọc cuốn sách trên tay.
Đùa không vậy? Chẳng phải hai người bọn họ đã cùng lớn lên cạnh nàng ta sao? Họ còn luôn bảo vệ nàng ta, chăm sóc nàng ta. Coi nàng ta là tỉ muội thực sự!
Rồi những lời nhận định càng lúc càng xấu đi, cho đến khi có ai đó “vô tình” liên tưởng đến sự kiện phó gia chủ phu nhân năm đó bị sát hại nhưng Giao Lan Lăng khi đó chỉ trơ trơ nhìn thi thể của mẫu thân mình mà không có bất cứ một biểu hiện nào cả. Thậm chí còn không đổ nổi một giọt nước mắt! Mà cũng từ chuyện đó mà cho tới tận bây giờ, tộc nhân Giao gia vẫn thầm gán cho nàng ta cái biệt danh “không tim, không phổi.”
Đó! Đến cả hai người thiếp thân hộ vệ địa vị cao như vậy mà còn bị thê thảm như thế. Thì thử hỏi đám gia nhân bình thường sao mà dám đánh liều mà lại gần?
Chỉ là ả nha hoàn đứng bên cửa sổ lại không được phép chạy. Ả cúi đầu, cắn răng nói liền một mạch:
“Thưa tiểu thư xin người hãy dùng bữa ạ suốt mấy ngày nay người đã không ăn không uống gì rồi ạ.”
Tu sĩ cũng là người, đã vậy Giao Lan Lăng mới chỉ có tu vi Ngưng Khí, không khác biệt so với phàm nhân thể chất mạnh khỏe là bao. Đã vậy người thể chất càng tốt thì càng cần ăn nhiều để bổ sung năng lượng. Nên việc nàng nhịn ăn nhịn uống kể từ khi tỉnh lại tới giờ thì chẳng khác nào là chịu cực hình.
Nghe thấy những lời của ả nha hoàn, Giao Lan Lăng khẽ mở mắt và quay đầu ra. Nàng yếu ớt thốt ra từng chữ:
“nếu ngươi không đi. Thì từ mai sẽ biến mất khỏi Giao Đàm.”
Ả nha hoàn nghe vậy sợ quá ngã bệt ra sau. Vẻ mặt ả kinh hãi, nước mắt tuôn trào ra, vội dập đầu xin Giao Lan Lăng tha tội.
Giao Lan Lăng lại nhắm mắt quay đầu đi. Nàng chẳng muốn quan tâm nữa, chỉ nói thêm hai chữ “đi đi” rồi lại trở lại lặng im.
Đến lúc này thì ả nha đầu mới thực sự nghe lời mà vội vã bò dậy chạy biến mất. Đầu óc ả hoạt động đủ tốt để hiểu rằng dù Giao Lan Lăng có như thế nào thì hiện tại nàng ta vẫn là thiên kim đại tiểu thư của Giao gia. Và ả thà bị quất roi tới thừa sống thiếu chết còn hơn là bị tống cổ ra khỏi Giao Đàm!
Sau khi những tiếng bước chân của ả nha hoàn hoàn toàn biến mất, Gia Lan Lăng lại một lần nữa mở mắt ra. Nàng nhìn chằm chằm vào cuốn “U Hà Nộ Đào” với một vẻ vô hồn.
Ở trong cuốn tự truyện này, nàng vốn tưởng đã tìm thấy lối ra. Nhưng thực chất là nàng đã lầm. Đúng như phụ thân nàng đã nói, chúng không là gì ngoài những lời than thở.
Nàng tự cười nhạo trong lòng, cảm thấy như thế cũng đúng thôi. Loại người như nàng thì nào đâu xứng đáng với những điều tốt đẹp?
Dù vậy, Giao Lan Lăng vẫn một lần nữa mở cuốn sách ra và đọc lại từ đầu. Lúc này đây, ngoài những lời than thở đem lại những cảm giác đồng cảm này ra. Thì nàng chẳng còn một thứ gì khác.
Nhưng khi vừa mới đọc được hai trang đầu thì ả nha hoàn khi nãy lại mò về, dù cho vẻ mặt ả ta có chút không can tâm.
Ả cúi đầu nói khẽ nói với Giao Lan Lăng:
“thưa… thưa tiểu thư. Tích-Tích Nguyệt tỷ tỷ hỏi thăm tình hình sức khỏe của người ạ.”
Giao Lan Lăng không muốn nghe mà cũng không muốn bận tâm. Nàng vẫn cứ cúi đầu đọc tiếp mà không trả lời.
Ả nha hoàn thấy vậy mà lòng càng cảm giác nặng nề. Nhưng nàng vẫn cố nói tiếp:
“Dạ thưa… thưa… Tích Nguyệt tỷ còn dẫn đến hai ngươi. Tỷ ấy còn nói rằng phó gia chủ đã đồng ý cho bọn họ tới giúp người trị bệnh và người chắc chắn sẽ muốn gặp bọn họ.”
Giao Lan Lăng hơi sững sờ. Nàng rời mắt khỏi cuốn sách mà quay ra nhìn thẳng vào mắt của ả nha hoàn kia khiến ả ta giật mình hoản loạn không kém.
Đến đây thì Giao Lan Lăng chợt nhớ về điều mà phụ thân nàng nói với lần cuối ông đến đây. Nàng suy nghĩ đủ thứ, rồi cuối cùng nàng mới bình tĩnh nói:
“họ đâu?”
“Dạ thưa, họ đang ở trước Thính Vũ Cư ạ. Tích Nguyệt tỷ đưa họ tới xong cũng liền đi luôn.”
Ngực Giao Lan Lăng chợt phập phồng.
“chẳng lẽ là bọn họ”- nàng không hề chắc, nhưng nàng rất chờ mong. Thế là nàng hỏi lại:
“Hai người đó trông ra sao?”
“Dạ thưa, một già một trẻ, đều là nam ạ. Người già thì…”
Hơi thở của Giao Lan Lăng càng lúc càng dồn dập, nàng không thể nào mà tin được thế mà họ thực sự đến đây. Cũng chưa thể nào mà tin được mình lại có thể gặp lại họ. Tận sâu trong bóng tối của sự tuyệt vọng của nàng chợt lóe lên một tia hi vọng nhỏ nhoi.
“Vậy là hắn còn sống.”- Giao Lan Lăng khẽ thì thào, nàng chợt cảm thấy lòng mình thanh thản.
Nàng vội nói với ả nha hoàn:
“Dẫn họ vào.”
Ả nha hoàn không có thời gian mà để ý tới sự biến đổi tâm lý nhanh đến chóng mặt này của tiểu thư mình. Ả không dám có chút chậm trễ mà nhanh chân chạy đi mời hai thầy trò Lão Cẩu.
Chỉ còn lại một mình, Giao Lan Lăng ôm chặt cuốn “U Hà Nộ Đào” vào ngực chờ đợi mà lòng thì cảm thấy hồi hộp lo âu. Mỗi một khoảng trôi qua mà nàng cảm giác như dài dằng dặc.
…
…
Hai thầy trò Lão Cẩu được dẫn tới trước cửa phòng của Giao Lan Lăng.
Có lẽ bởi vì chẳng mấy khi được con gái nhà người ta mời vào tới tận khuê phòng, nên Lão Cẩu quyết định gõ cửa *cốc cốc* vài cái cho nó lịch sự.
Còn Tiểu Cẩu thì cảm thấy nội tâm không yên một chút nào. Tuy rằng cái giai đoạn khó chịu nhất đã trôi qua vào lúc hắn còn ở Ngoại Khu. Nhưng trống ngực của hắn lúc này vẫn cứ đập từng hồi *thình thịch*.
Không biết có phải vì đây là khuê phòng của con gái nên có những mùi hương dịu nhẹ và thư thái hay không? Nhưng hắn cứ có cảm giác kì kì thế nào đấy, giống hệt như cái lần vào phòng của Đoan tiểu thư Nê thành vậy.
Chẳng mấy chốc mà mặt mũi Tiểu Cẩu chuyển sang đỏ gay.
Sau khi Lão Cẩu gõ vài hồi thì cánh cửa phòng bỗng bật mở ra. Nhưng phía sau chẳng có ai. Lão Cẩu thấy vậy liền vuốt râu, làm vẻ mặt “cao nhân” đợi Tiểu Cẩu còn đang ngơ ngác mở miệng hỏi lão. Thế nhưng ả nha hoàn dẫn bọn họ tới đây lại tự dưng vội vàng thực hiện nghĩa vụ của mình:
“Dạ thưa nhị vị tiên sinh, toàn bộ Thính Vũ Cư và đa số kiến trúc trong Giao Đàm đều được thiết kế để tự động như thế ạ.”- Chẳng hiểu sao giọng ả ta có chút tự hào, thanh cao.
Tiểu Cẩu nghe xong thì gật đầu lia lịa, mong sao gió mát giúp mặt mày hắn bớt nóng đỏ lại. Còn Lão Cẩu thì cau mày liếc đểu với ánh mắt “biết rồi! Lại còn phải dặn!”.
Ả nha hoàn không chú ý, liền nói tiếp:
“Dạ thưa, tiểu thư dặn là chỉ có hai vị được vào. Tiểu nữ xin được lui trước.”
Lời vừa dứt thì ả ta liền đi luôn mà chẳng sợ hai kẻ phàm nhân lôi thôi rách rưới, hôi hám này có ý đồ gì bất chính hay định lừa đảo gì. Vì đây đơn giản đây là Giao gia!
Lão Cẩu chẳng thèm đôi co với bọn con nít ranh. Ngay lập tức, lão dẫn Tiểu Cẩu bước vào.
Từng bước đi, Tiểu Cẩu lại cảm giác những mùi thơm dễ chịu quyện lẫn những mùi đặc hương nữ tính đặc trưng thêm phần rõ rệt. Tim hắn đập rộn ràng. Những suy nghĩ của một tên thiếu niên tuổi 15 dần hiện lên và tranh đấu với những tâm trạng nặng nề vốn đang dày vò cõi lòng hắn.
Dẫu vậy, hắn đang cố suy nghĩ xem tiếp theo sẽ phải đối mặt với Giao Lan Lăng ra làm sao? Vì hắn vẫn thực sự không muốn nhìn vào ánh mắt đó.
Chỉ là tối nay, hắn sẽ còn phải đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Và sẽ phải liên tục cảm thấy rằng mọi sự chuẩn bị về mặt tâm trạng được chọn lọc kĩ càng từ sự khổ sở tới tận tâm can của mình, đều ngay lập hóa thành vô dụng.
Trước mắt Tiểu Cẩu lúc này, là một khung cửa sổ hình vòng rất lớn, nhìn thẳng ra một khoảng trời rộng lớn, chứa đựng tất cả các cảnh sắc tuyệt đẹp của Giao Đàm từ mặt nước, thủy mộc cho tới các kiến trúc.
Nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp nhất nơi đáy mắt hắn, vẫn là người con gái tay ôm cuốn sách đang ngồi trên khung cửa sổ và cũng đang nhìn hắn với một vẻ ngơ ngác này.
Dù biết là vào mấy lần gặp mặt trước, thì Giao Lan Lăng đã dịch dung.
Chỉ là Tiểu Cẩu lại không ngờ sự chênh lệch về dung mạo nó lại cách nhau như trời với đất thế này. Nên hắn vô cùng sững sờ.
Tuy người ta bảo rằng là mỗi người đẹp một vẻ, mỗi người một loại khí chất khác nhau. Và hắn biết mình bị hấp dẫn với vẻ phóng khoáng tự tin và cởi mở của Diêu Nhật, lúc mới gặp. Nhưng mà vẻ đẹp của Giao Lan Lăng lúc này đây. Thật sự là khiến hắn chỉ muốn hi sinh tất cả chỉ để được ngắm nhìn và bảo vệ nó tới trọn đời.
Và nếu như hắn không nhận ra ánh mắt sâu thẳm, đan xen lẫn lộn giữa các cặp khái niệm đối nghịch đầy quen thuộc của nàng ta. Thì chỉ sợ hắn đã thực sự quỳ xuống ngay tại đây rồi.
Thế là từ đấy, Tiểu Cẩu chỉ tập trung nhìn vào ánh mắt của Giao Lan Lăng mà không nhìn đi đâu khác. Dần dần, hắn cũng quen thuộc được với gương mặt thật sự này của nàng ta.
Rồi khi không còn bị vẻ đẹp đến mê hồn đó đánh lạc hướng. Một nữa, hắn lại nhận ra ánh mắt quen thuộc đó ở một tầng ý nghĩa khác.
Giống hệt như là hắn đang nhìn thẳng vào một tấm gương. Hắn thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trong quá khứ đang ngồi trên khung cửa sổ. Chỉ là quẩn quanh hình ảnh phản chiếu đó, còn có những bóng chồng của một kẻ khác.
Tiểu Cẩu không tự chủ được mà lùi lại một bước. Hắn muốn quay mặt đi nhìn về chỗ khác nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt đó.
“Tại sao lại giống nhau đến thế?!”- Hắn gào thét trong tâm trí.
Hắn không muốn nhớ, không muốn nhớ tới nó một chút nào. Tuy vẻ ngoài của hắn vẫn vậy, nhưng nội tâm của hắn lại điên cuồng hét lên:
“Tới Bắc Hoang hoàn toàn là chủ ý của ta! Sau khi kết thúc ta sẽ không còn nợ gì ngươi nữa. Đây là hành trình của ta! Cuộc sống của ta! Của riêng ta! CÚT ĐI! CÚT ĐI!!”
Chợt.
Một hơi ấm nơi bàn tay mềm mại đặt lên gương mặt hắn, nó vuốt ve lan man.
Cả ánh mắt và tâm trí của Tiểu Cẩu đều một lượt trở lại với thực tại.
Ngay sát hắn.
Giao Lan Lăng đang đứng ngay đó thật gần.
Mắt chạm mắt.
Ánh mắt của nàng ta giờ đây có thêm điều gì đó trông thật thanh thản. Cứ như nàng ta là vừa trút bỏ được gánh nặng vô cùng lớn ở trong lòng vậy.
Hắn thấy nàng cười, đó nụ cười đẹp nhất mà hắn đã từng được nhìn thấy. Hắn nghe thấy giọng nàng thì thào với hắn từng câu, đó là giọng nói hay nhất mà hắn đã từng được nghe.
Hắn nghe rõ từng từ mà nàng vừa nói ra:
“tốt rồi. Ngươi không sao là tốt rồi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK